Thời gian trôi qua rất nhanh, trong tiếng lải nhải của Tiểu Điềm Điềm, trong mỗi tiếng chuông vào học tan học, trên bàn Khương Đường lại được phủ lên một lớp đề thi.
Cuối tuần cô sẽ đến nhà Lục Ly ăn cơm, đôi khi Hoàng Chấn Dương và Hoàng Phương Phương cũng sẽ đến.
Vào kỳ thi giữa kỳ, Khương Đường thi được hạng mười tám, so với lần thi thử đợt trước đã tăng lên được mười bốn hạng, Lục Ly thì không cần nói, anh vẫn vững vàng trên chiếc ghế đầu tiên.
Cộng thêm việc anh đã đạt được thứ hạng khá tốt trong kỳ thi hùng biện Tiếng Anh vừa qua, nên anh và vị hôn thê quyết định ăn mừng.
Chương trình giảng dạy của lớp mười hai căng thẳng, không thể đi được nơi nào xa nên chỉ có thể đi chơi trong thành phố.
Từ nhỏ Khương Đường đã có một mơ ước, hy vọng ba nuôi mẹ nuôi sẽ đưa cô đến công viên trò chơi một lần, nhưng không có, cho đến khi họ mất đi cũng không có.
Sau này khi cô làm thêm trong công viên trò chơi, cô vẫn thường nhìn một nhà ba người của người khác vui vẻ hạnh phúc chơi tất cả trò chơi trong đó.
Vào thời điểm đó cô tròng lên người một lớp lông thú được tạo hình nhân vật hoạt hình, cô cũng không cảm thấy đau buồn gì bởi vì trong đó quá nóng.
Sau khi kết thúc học thêm buổi chiều cuối tuần, công viên trò chơi vẫn còn hai giờ nữa mới đóng cửa.
Lục Ly đưa Khương Đường đến công viên to nhất trong thành phố.
Hai người đều ăn bận bình thường, thoải mái, cô búi tóc thành kiểu củ tỏi, búi tóc lên như vậy chơi trò chơi sẽ tiện hơn nhiều. Tóc hai chùm lúc chơi trò chơi sẽ quất qua quất lại, vướng víu.
Tóm lại, hôm nay cô nhất định phải chơi cho đủ.
Lục Ly mua vé ở cổng công viên trò chơi, anh mua hết các loại vé của các trò chơi bên trong một lần một.
Dựa theo nguyên tắc thời gian là mạng sống, hai người phi thẳng vào bên trong.
Cũng may đã là buổi chiều nên cũng không đông người lắm, có khá nhiều trò không cần xếp hàng.
Khương Đường đứng bên dưới vòng đu quay, ngẩng đầu lên nhìn phía trên, dưới bầu trời trong xanh, vòng đu quay to lớn chậm rãi xoay chuyển, rất đẹp.
Trước kia lúc làm thêm cô thường xuyên đến, nhưng lúc đó không có thời gian cũng không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp này.
Hai người ngồi vòng đu quay, sau đó lại đến vòng quay ngựa gỗ bên cạnh.
Lục Ly và Khương Đường ngồi trên một con ngựa gỗ, nắm tay nhau cười.
Khương Đường vô cùng phấn khích nói: “Em thật sự rất hạnh phúc, em đã ngồi vòng quay ngựa gỗ!”
Ánh mắt Lục Ly dịu dàng: “Ừm, lần sau sẽ ngồi tiếp.”
Từ nhỏ đến lớn, Khương Đường luôn bướng bỉnh cho rằng vòng quay ngựa gỗ là biểu tượng hạnh phúc của thời thơ ấu, những đứa trẻ có thể ngồi vòng quay ngựa gỗ đều là những đứa trẻ vô cùng hạnh phúc.
Khi còn bé đường lớn ngõ nhỏ thường có một bài hát, khi đó cô vẫn thích ngân nga hát theo: “Ngựa gỗ xoay tròn la la, ngựa gỗ xoay tròn là lá la…”
Khương Đường nắm tay Lục Ly, trên đường đi vẫn nghêu ngao hát: “Ngựa gỗ xoay tròn la la, ngựa gỗ xoay tròn là lá la…”
Từng bước chân nhỏ nhảy nhót giống như được trở về giấc mơ lúc còn bé của cô. Tất cả những thứ không trọn vẹn giờ đây dường như đã trọn vẹn cả.
Từ công viên trò chơi đi ra, hai người ăn cơm xong thì ngồi xe về nhà, sau đó lại đi dạo ở gần nhà cô một lúc.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, không biết từ lúc nào lại đi đến đường Thái Nhiên.
Ở bên này cây cối xanh tươi, phong cảnh đẹp, đặc biệt là vào buổi tối mùa thu rất thoải mái.
Anh và cô, tay nắm tay, đi dọc theo khung cảnh bên bờ sông, lúc đi ngang qua công viên nhỏ, nhìn thấy Triệu Tiến đang đi dạo cùng với ba mẹ mình, Khương Đường vừa định gọi Lục Ly đã ngăn cô lại: “Đừng gọi, tha cho cậu ta đi.”
Khương Đường cười haha hai tiếng, cũng không gọi nữa.
Ngược đãi cẩu độc thân quá.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Khương Đường quay đầu lại chăm chú nhìn khung cảnh gia đình của Triệu Tiến vài giây.
Như vậy cũng rất tốt, một nhà đông đủ cũng hạnh phúc.
Lục Ly nghiêng mặt sang nhìn cô: “Hay là gọi điện thoại cho ba anh, nói với ông ấy chúng ta cũng muốn đi dạo cùng ông ấy.” – nói tiếp: “Một nhà ba người.”
Anh rất hiểu cô, đến cả cô suy nghĩ gì anh cũng biết.
Khương Đường xua tay: “Đừng, nói không chừng ba anh đang bận.”
Lục Ly cười cười: “Cũng phải, thật ra anh cũng không muốn đi với ba anh. Nếu ba anh đến anh sẽ không thể nắm tay em được, cũng không thể thỉnh thoảng lén hôn em một cái.” – nói xong Lục Ly liền ghé lại gần hôn một cái lên mặt cô.
Khương Đường sờ lên chỗ bị anh hôn, khẽ cười.
Đi tiếp về phía trước nữa chính là biệt thự nhà họ Hoàng.
Khương Đường dừng lại: “Không còn sớm nữa, về nhà thôi.”
Lục Ly gật đầu: “Đi, về chỗ em.”
Đúng lúc hai người đang muốn quay về thì trước mặt có một chiếc xe chạy đến, có bốn người xuống xe.
Hoàng Chấn Dương, Hoàng Thiến Liên, Hoàng Phương Phương và Hoàng Viện Viện.
Lục Ly nắm tay Khương Đường, từng chút siết tay cô: “Lát nữa chào hỏi xong thì đi nhé.”
Khương Đường gật đầu.
Hoàng Phương Phương chạy qua trước tiên, gọi một tiếng anh. chị.
Khương Đường lấy trong túi ra một tờ khăn giấy: “Bên miệng còn một hạt mè kìa.” – nói xong, cô giơ tay giúp Hoàng Phương Phương lau đi.
Hoàng Viện Viện cười ngượng ngùng.
Hoàng Chấn Dương rất nhanh đã đi tới: “Đường Đường.”
Khương Đường ừm một tiếng: “Chú Hoàng.”
Hoàng Chấn Dương nói tiếp: “Cuối tuần sau về nhà ăn cơm nhé.” – ông nói tiếp: “Nhà này.”
Khương Đường đang muốn nói chuyện, Lục Ly giành trước: “Vâng, con cũng đến cùng cô ấy, tối thứ bảy tuần sau nhé.”
Hoàng Chấn Dương rất vui, Khương Đường chưa đến đây ăn cơm bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Khương Đường không có ý kiến, cô tin tưởng quyết định mà Lục Ly đưa ra giúp cô.
Hoàng Thiến Liên và Hoàng Viện Viện cũng đi tới.
Hoàng Viện Viện vẫn chưa biết Khương Đường chính là chị của mình, cô ta ngọt ngào gọi Lục Ly một tiếng: “Ly ca ca.” – Hoàng Viện Viện có thể cười với Lục Ly nhưng đối với Khương Đường cô ta cười không nổi.
Ngược lại Khương Đường không để ý, từ đầu đến cuối cô chưa hề coi Hoàng Viện Viện là đối thủ.
Cô cảm thấy Hoàng Viện Viện vừa ngốc, vừa ra vẻ, Khương Đường lười để ý đến.
Cô gái nhỏ khờ khạo không chừng qua một khoảng thời gian nữa sẽ thích nam sinh khác nhưng nếu Hoàng Viện Viện vẫn còn dám đến làm phiền Lục Ly, Khương Đường cô là người đầu tiên không đồng ý.
Hoàng Chấn Dương trừng mắt nhìn Hoàng Viện Viện.
Lúc này Hoàng Viện Viện mới nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, giọng nói mang theo mười phần xa lạ, nói với Khương Đường: “Xin chào.”
Chỉ như vậy thôi đã tốt lắm rồi, ít nhất hai người không đánh nhau nữa.
Hoàng Viện Viện cũng không muốn công khai tranh luận với Khương Đường ở trước mặt Lục Ly, mất hình tượng thì không nói lại còn không vớt vát được cái gì.
Thái độ của Hoàng Thiến Liên đối với Khương Đường hoàn toàn dựa trên Hoàng Viện Viện, ngay từ lúc bắt đầu, mọi mâu thuẫn giữa bà và Khương Đường đều do Hoàng Viện Viện.
Nhìn thấy con gái cưng không có thái độ quá thù địch với Khương Đường vì thế ánh mắt Hoàng Thiến Liên nhìn Khương Đường cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa, thậm chí còn mang theo vài phần nhu hòa.
Khương Đường theo Lục Ly gọi một tiếng dì Hoàng.
Sau khi hàn huyên một lúc, Lục Ly nắm lấy tay Khương Đường: “Chú Hoàng dì Hoàng, tụi con về trước.”
Hoàng Thiến Liên gật đầu: “Ừ, về nghỉ ngơi sớm một chút.” – nói xong bà sờ tay Hoàng Viện Viện, sau đó nhỏ giọng nói với Hoàng Viện Viện: “Sao tay con lạnh như vậy, bảo con mặc thêm quần áo cứ không chịu nghe.”
Khương Đường nhìn thấy chỉ cười, không nói gì.
Hoàng Chấn Dương quay trở lại bên thành xe, lấy từ bên trong ra một cái khăn choàng không dày không mỏng đưa cho Khương Đường: “Buổi tối trời lạnh, con quàng đi.”
Khương Đường mỉm cười, nhận lấy: “Cám ơn, chú Hoàng.”
Một tiếng “ba” này cô tạm thời vẫn không gọi được, huống hồ bên cạnh còn có Hoàng Thiến Liên, tinh thần bà có thể sụp để bất cứ lúc nào.
Hoàng Viện Viện ôm cánh tay Hoàng Thiến Liên, không biết là cố ý hay vô tình mà nói: “Mẹ, lát nữa con muốn ăn viên rượu nếp mẹ làm.”
Hoàng Thiến Liên khều nhẹ lên mũi của Hoàng Viện Viện, nói một cách trìu mến: “Mới ăn cơm tối xong mà đã đói rồi sao?”
Hoàng Viện Viện ừm một tiếng: “Con muốn ăn.”
Lục Ly quàng khăn cho Khương Đường, hai người dọc theo khung cảnh bờ sông đi về phía đường Minh Khải.
Anh vừa đi vừa nói: “Viên rượu nếp anh làm cũng ngon lắm, còn ngon hơn dì Hoàng làm.”
Khương Đường cười: “Em không khó chịu, Lục Ly, không khó chịu một chút nào. Em có anh là đủ rồi.” – cô nói tiếp: “Anh xem anh còn biết làm viên rượu nếp, lại còn ngon hơn dì Hoàng nữa.”
Về đến nhà, Lục Ly quả thật đã làm hai chén viên rượu nếp hoa quế, mùi vị đó ngon hơn bất kỳ nơi nào mà Khương Đường từng ăn qua.
Cô ăn một chén lớn, cảm thấy hài lòng vô cùng, cô lau miệng: “Đại ca, anh giỏi thật nha, học lúc nào vậy?”
Lục Ly rút khăn giấy lau miệng giúp cô, trả lời: “Đây là lần đầu anh làm, mới vừa tìm cách nấu.”
Sao có thể chứ, xuất sắc.
Từ trong thâm tâm Khương Đường giơ cho anh một ngón cái: “Bạn trai của em đúng là xuất sắc.”
Lục Ly cười xấu xa nhìn cô: “Đúng, bạn trai của em cái gì cũng xuất sắc, chỗ nào cũng giỏi giang.”
Khương Đường cười cười: “Anh có thể khiêm tốn một chút không.”
Lục Ly ăn một viên rượu nếp trả lời: “Không thể.”
Khương Đường kéo ghế đến bên cạnh anh, hai tay nâng mặt Lục Ly, nhìn chằm chằm vào măt anh một hồi lâu: “Anh thật tốt.”
Lục Ly chớp chớp mắt: “Cho nên là?”
Hay là “lái xe nhỏ” đi?
Khương Đường vỗ nhẹ lên mặt anh hai cái, đứng lên: “Cho nên anh đi rửa chén.” – nói xong cô đi về phía phòng ngủ, bài tập hôm nay cô còn chưa làm xong.
Đến cuối tuần, Lục Ly chuẩn bị hoa quả và điểm tâm, hôm nay họ phải đến nhà họ Hoàng ăn cơm.
Từ sáng sớm Hoàng Phương Phương đã đợi hai người ở trong sân, vừa nhìn thấy Khương Đường liền chạy về phía cô, Hoàng Phương Phương dừng lại gọi một tiếng: “Chị.”
Khương Đường nhìn cậu ta: “Ngoan.”
Lục Ly đi về phía trước hai bước, húng hắng hai tiếng.
Hoàng Phương Phương đi về phía Lục Ly, cười haha hai tiếng: “Anh Ly.”
Lục Ly lại ho hai tiếng.
Khương Đường quay đầu lại nhìn cô: “Cổ anh đau hả?”
Lục Ly nhìn Hoàng Phương Phương: “Gọi anh rể.”
Đầu gối Khương Đường húc lên đùi Lục Ly một cái: “Khiêm tốn chút được không.”
Lục Ly cười: “Không được.”
Khương Đường nói với hô: “Em đừng nghe anh ấy nói bậy.”
Hoàng Phương Phương cười cười rồi gọi Lục Ly một tiếng: “Chào buổi tối anh rể!” – Giọng nói to rõ vô cùng, rõ ràng là cố ý.
Lục Ly đắc ý liếc Khương Đường một cái.
Khương Đường cười cười, hai tên quỷ ấu trĩ.
Hoàng Phương Phương vừa dẫn hai người vào nhà vừa nói: “Anh rể lát nữa giúp em giảng mấy bài toán đi, hàm bậc hai khó quá.”
Lục Ly gật đầu, ba người cùng nhau đi vào nhà.
Hoàng Chấn Dương là người đầu tiên ra đón, vẻ mặt tràn ngập nụ cười, ngay cả trong ánh mắt cũng có, ông nói: “Đường Đường đến rồi.”
Khương Đường gật đầu.
Lục Ly bị xem nhẹ lại ho hai tiếng, Hoàng Chấn Dương lúc này mới được coi là chú ý đến Lục Ly, liền nói với anh: “Dì sắp nấu xong rồi, lát nữa sẽ ăn cơm.”
Hoàng Viện Viện và Hoàng Thiến Liên đang xem tivi trong phòng khách cũng đi tới.