Học Bá Thích Ăn Kẹo

Chương 34: 34: Tiểu Vô Lại





Chơi bóng rổ xong, Lục Ly quay lại lớp học, bạn gái anh vẫn còn đang làm bài tập, chắc là không để ý anh đã về rồi, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Lục Ly về chỗ, đứng lên khom lưng hỏi cô: “Tớ nhớ cậu rồi, cậu nhớ tớ không?”
Bạn gái anh chắc là làm bài tập vô cùng nghiêm túc, không để ý anh.
Anh chỉ đành dán vào tai cô: “Không thấy một tiết như cách ba thu.”
Hơi thở nóng rực của anh thổi vào tai cô, ngứa ngáy.
Khương Đường quay đầu lại: “Ồ, đồ khốn Lục Ly, ngài về rồi đấy à?”
Á? Giọng điệu của bạn gái có gì đó hơi bất ổn.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, mau mau dỗ dành trước đã, anh cười nhìn cô: “Người ta nhớ cậu.”
Cô lấy một cái thước bằng thép từ trong hộp bút ra vỗ hai cái trên tay mình: “Giơ tay ra đây.”
Lục Ly giơ tay ra: ”Ngài đây là muốn dùng gia pháp? Ai ôi, đau quá đi.”
Khương Đường giơ cây thước bằng sắt trong tay lên: “Còn chưa đánh đã rống lên như ma quỷ.”
Lục Ly vội vàng nhắm mắt lại.
Khương Đường giơ thước khõ mạnh xuống, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, lại đột nhiên thắng lại lúc cách tay Lục Ly năm centimet, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng khõ xuống.
Lục Ly nhéo nhéo lòng bàn tay, thế này quá ngọt, quá ngọt rồi.
Anh nắm chặt cây thước trên tay cô, gương mặt cười cợt nhả nhìn cô: “Bạn gái tớ đau lòng tớ nhất.”
Khương Đường nhấc chân hung hăng đá anh một cái thật mạnh, mắng một câu: “Cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Lục Ly sờ vào chỗ bị cô đá, cau mày: “Đau quá, phải bạn gái hôn mới hết được.”
Khương Đường trừng mắt nhìn anh, hét lên một tiếng: “Cút!”
Hét xong đến chính cô cũng bật cười.
Triệu Tiến nằm sấp trên bàn, dùng sách vở che đầu, kêu rên: “Quan tâm cẩu độc thân đi, ai ai cũng có trách nhiệm!”
Cũng là cẩu độc thân nhưng Tống Đằng Phi không học chung lớp với bọn họ, đúng là quá may mắn.
Mãi đến khi học xong tiết tự học buối tối, Khương Đường nhịn không được mà xúc động muốn đạp một phát vào mông anh.
Lục Ly lấy tay huých Triệu Tiến: “Lát nữa tan học đợi tớ về chung.”
Triệu Tiến nhìn Khương Đường: “Cãi nhau thiệt à?”
Từ khi Khương Đường chuyển đến đây, Lục Ly đã không còn về cùng cậu ấy.
Lục Ly vừa thu dọn cặp sách vừa trả lời: “Không, thỉnh thoảng tách ra một chút, trải nghiệm một lần tiểu biệt thắng tân hôn.”
Triệu Tiến hỏi: “Vậy định tách ra bao lâu, một tuần?”
Lục Ly xách cặp lên, đứng dậy đi về hướng cửa sau: “Một đêm.”
Một đêm cũng gọi là tách ra? Đúng là ngược cẩu mà.
Triệu Tiến đi theo ra ngoài.
Lục Ly ra đến hành lang, gõ cửa sổ.
Chỗ Khương Đường ngồi là ở bên cửa sổ, cô ngẩng đầu nhìn Lục Ly, xua tay với anh.
Lục Ly làm cử chỉ gọi điện thoại, nhắc cô về đến nhớ nhớ gọi điện thoại cho anh.

Gọi video.
Hôm nay cô với Lưu Hiểu Tĩnh cùng về.

Khai giảng được hơn một tháng, vẫn chưa đi cùng bạn học cùng bàn này.
Hai cô gái sóng vai nhau đến cổng trường.
Nhưng nhà hai người ở hai hướng ngược nhau, Khương Đường hỏi: “Cần tiễn cậu không, tớ chạy xe moto.”
Lưu Hiểu Tĩnh lắc đầu: “Không cần đâu, nhà tớ gần, đi bộ mười phút là đến rồi.”
Sau đó tự mình đi về nhà.
Khương Đường khởi động xe xong, vẫn chưa chạy được bao xa, đọt nhiên nhớ ra trong cặp cô có một gói kẹo gừng nhỏ, đặc biệt làm cho Lưu Hiểu Tĩnh.
Trên bao bì có hình nơ bươm bướm, bởi vì cô thường thấy cô ấy mặc quần áo có hình bươm bướm.
Khương Đường quay đầu xe, muốn đuổi theo đưa kẹo cho Lưu Hiểu Tĩnh.
Cô chạy chậm chậm, vừa chạy vừa nhìn, nhưng trên đường không hề thấy bóng dáng của Lưu Hiểu Tĩnh.

Sau cùng cô lái nhanh đến chỗ nhà cô ấy nói, cũng không thấy người đâu.
Khương Đường đành phải quay lại.

Lúc này cô lái xe chậm hơn, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lưu Hiểu Tĩnh đâu cả.
Sau cùng ở ngã ba cạnh đường lớn, cô nghe thấy có động tĩnh bên trong.
Khương Đường đậu xe moto bên đường, đi vào con hẻm nhỏ.
Phía trước có hai người, một người là Lưu Hiểu Tĩnh, còn người nữa không biết, nhưng có thể nhìn ra thân hình là đàn ông.
Đi đến gần xem, trong tay người đàn ông hình như đang cầm vũ khí gì đó, đối diện với Lưu Hiểu Tĩnh, bộ dáng cực kỳ hung hăng xấc xược.
Cũng may người đàn ông đưa lưng về phía Khương Đường, căn bản là không phát hiện có người đến.
Cướp bóc mà lại lưng không hướng vào tường, ngu xuẩn.
Lưu Hiểu Tĩnh thấy Khương Đường làm một động tác suỵt.
Khương Đương nhẹ nhàng tiến lại gần, lúc chỉ còn cách người đàn ông năm mét, cô bắt đầu chạy nước rút, lên tới liền ôm lấy cổ hắn ta, một chân chặn lại quật ngã.
Một con dao ngắn rớt xuống đất, Lưu Hiểu Tĩnh nhanh chóng đi qua nhặt con dao lên.
Khương Đường hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lưu Hiểu Tĩnh đưa con dao cho Khương Đường, chỉ vào hắn ta nói: “Hắn ta đòi tớ tiền bảo kê.”
Khương Đường cầm dao đến trước mặt hắn ta, huơ hai cái: “Làm gì hả, học gì không học, đi học trộm cướp.”
Tên đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Đường, gương mặt vốn còn hơi sợ hãi đột nhiên thả lỏng: “Chị Đường Đường nhỏ, là chị à, khéo thật.”
Lúc này Đồng Kỳ cũng nhận ra hắn ta: “Tiêu Tề?”
Tiêu Tề vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, chị Đường Đường nhỏ.”
Lúc này Khương Đường mới buông lỏng cảnh giác: “Không phải mày hay chặn cửa trường tiểu học sao, sao, tiến hóa rồi mà, đến cả trường cấp ba mà cũng dám đến.” – Nói xong hung hăng ném con dao trước mặt xuống đất: “Lần sau để tao thấy mày bắt nạt bạn học của tao nữa, đừng trách tao không khách sáo!”
Con dao lăn trên mặt đất hai vòng thì không nhúc nhích nữa, Tiêu Tề muốn đưa tay ra lấy, Khương Đường giẫm một phát lên tay hắn ta: “Bà đây còn chưa đi đâu, mày dám cầm, mày cầm thử xem, có tin tao chặt tay mày cho chó ăn không.”

Cô luôn làm một con hổ giấy phô trương thanh thế quen rồi, hung hăng nói mấy lời đó xong cũng chuồn mất.
Vẫn còn hiệu quả.
Tiêu Tề vừa nghe thấy, vội vàng rụt tay lại, không dám nhúc nhích.
Hắn ta vốn dĩ đi theo Gấu Lớn kiếm ăn, bây giờ Gấu Lớn bị nhóm người thần bí nào đó đánh đễn nỗi không biết đi đâu rồi, chỉ đành phải tự mình đi ra làm một mình.
Lưu Hiểu Tĩnh đi qua, kéo tay áo Khương Đường: “Chúng ta đi thôi, bạn học này nói cậu ta không có tiền đóng tiền học phí nên mới như vậy.”
Khương Đường vừa tức vừa muốn cười: “Tiêu Tề, không phải mày bỏ học từ sớm sao, lần sau bịa cái cớ khác hợp lý hơn được không?”
Tiêu Tề nhanh chóng gật đầu, lấy lòng nhìn thoáng qua Lưu Hiểu Tĩnh: “Em thấy cậu ấy xinh đẹp quá, thích cậu ấy thôi mà.”
Lưu Hiểu Tĩnh chưa từng bị tên côn đồ nào nhìn chằm chằm như vậy, vội vàng quay mặt đi: “Bỏ đi, Khương Đường.”
Khương Đường giơ tay ra: “Cướp được bao nhiêu tiền, đưa hết ra đây.”
Tiêu Tề lấy điện thoại di động ra: “Chỉ có hai trăm, đều ở trong điện thoại, vừa nãy trên người cậu ấy không có tiên, chuyển khoản qua Wechat.

Em gửi cho cô ấy một cái hồng bao, bây giờ gửi.

Người đẹp, nickname cậu là gì, tìm thấy rồi tìm thấy rồi, cái ảnh đại diện đẹp nhất này.”
Dáng vẻ Lưu Hiểu Tĩnh trưởng thành vốn không xinh đẹp lắm, chỉ tàm tạm.

Nhưng không có cô gái nào từ chối được người khác khen cả.
Lúc Lưu Hiểu Tĩnh nhận được hồng bao của Tiêu Tề, ngẩng đầu nói với Khương Đương: “Chúng ta đi thôi.”
Khương Đường đi hai ba bước dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Tiêu Tề: “Xóa Wechat của cậu ấy đi, nếu mà bị tao phát hiện mày làm phiền cậu ấy, đừng trách tao không khách khí.”
Tiêu Tề mau lẹ mở Wechat, ngón tay bấm vài cái.
Nhưng cậu ta ghi nhớ bằng mắt, coi như cũng không xóa.
Khương Đương dẫn Lưu Hiểu Tĩnh ra đường lớn, lấy kẹo đường trong cặp sách ra: “Muốn đưa kẹo cho cậu, mới quay lại tìm cậu.”
Lưu Hiễu Tĩnh cầm kẹp, cười nói: “Khi nãy, cám ơn cậu.”
Khương Đường nhìn vào con đường nhỏ, Tiêu Tề đã chạy mất dạng từ sớm: “Mấy ngày này, tớ đưa cậu về nhà nhé.”
Lưu Hiểu Tĩnh vội vàng xua tay: “Không, không cần phiền phức thế, lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.”
Khương Đường gật đầu: “Được rồi, câu về nhà trước đi, cần tớ đưa cậu về không?”
Lưu Hiểu Tĩnh nói: “Không cần đâu, cậu mau về nhà đi.”
Khương Đường leo lên xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Lưu Hieru Tĩnh nhìn kẹo gừng trong tay mình, nhíu mày, tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh.
Khương Đường mới về tới nhà, điện thoại reo lên, cô nghe máy thì là Lục Ly.
Lục Ly: “Chưa về tới nhà nữa sao?”
Khương Đường: “Mới về.”

Lục Ly: “Trên đường gặp chuyện phiền phức á?”
Khương Đường: “Không có, gặp người quen, nói vài câu.

Tớ đi tắm trước đã, lát nữa gọi lại cậu.”
Lục Ly: “Ừ tớ đợi cậu.”
“Tút tút tút.”
Khương Đường tắm xong, sấy tóc, mở điện thoại lên xem.
Bên trong có tin nhắn của Lục Ly: “Tớ nhớ cậu.”
Cô nghĩ ngợi rồi trả lời: “Ừm.”
Lục Ly trả lời trong vòng chớp mắt: “Cậu không nhớ tớ sao, lâu như vậy không gặp mà.”
Khương Đường giơ ngón tay ra tính, từ lúc tan học đến giờ cũng chỉ mới có hai tiếng.
Mới có hai tiếng thôi mà cảm giác cứ như nửa ngày thế này.
Thú thực, cô cũng rất nhớ anh.
Cô nhấn gọi video, đối phương lập tức nhận máy.
Anh mặc một bồ đồ ngủ bằng lụa màu trắng, nhìn phông cảnh đằng sau là đang ngồi trước bàn học.
Lục Ly ra sức chăm chú nhìn màn hình, cười cười nói: “Tớ làm bài tập, còn cậu?”
Khương Đường để điện thoại dựa lên mấy quyển sách, gọi một quat táo vừa ăn vừa nói: “Không nhìn ra nha, cậu cũng làm bài tập sao.”
Lục Ly gật đầu nói: “Ừm, sắp thi rồi, nhất định phải làm.”
Khương Đường cắn miếng táo: “Tớ nghĩ là trước giờ cậu không làm bài tập.”
Lục Ly để cây bút trong tay xuống, nhìn cô gái trong màn hình: “Muốn thi được hạng nhất khối, dù sao cũng phải trả giá, cậu làm bài tập chưa?”
Khương Đường gật đầu: “Tiết tự học tối tớ làm xong rồi.”
Lục Ly đẩy đề thi trong tay qua một bên: “Vậy tớ cũng không làm nữa, đợi lát nữa làm tiếp giờ ngắm cậu cho kỹ đã.”
Khương Đường nhìn bản thân trong màn hình điện thoại, quá đẹp.
Lại nhìn anh, cũng quá đẹp.
Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, thưởng thức nhau một hồi.
Lục Ly: “Cậu thật xinh đẹp.”
Khương Đường: “Không không không, không đẹpp trai như cậu.”
Lục Ly: “Cậu xinh.”
Khương Đường: “Cậu đẹp.”
Lục Ly: “Mắt cậu to.”
Khương Đường: “Sóng mũi cậu rất cao.”
Lục Ly: “Tay cậu đẹp.”
Khương Đường: “Chúng ta, rất hợp nhau nhợ.”
Lục Ly: “Trời sinh một đôi.”
Khương Đường: “Duyên trời tác hợp.”
Lục Ly: “Đưa vào động phòng.”
Khương Đường: “Sao cậu không cởi?”
Lục Ly: “Vậy sao cậu không cởi?”
Khương Đường: “Tớ là con gái.”

Lục Ly: “Cậu cũng không thể phân biệt giới tính, đàn ông bọn tớ cũng đâu thể tùy tiện bị người ta nhìn.”
Khương Đường: “Cuối cùng cậu cởi hay không?”
Lục Ly: “Tớ sợ cậu chịu không nổi.”
Khương Đường: “Không sao, mau cởi, nếu cởi tớ theo bò theo dây mạng qua nhà cậu giúp cậu đó.”
Lục Ly: “Cậu mau tới đi.”
Khương Đường: “Đợi chút, đi vệ sinh đã.”
Đợi lúc cô trở lại ngồi trước màn hình, trời má ơi, cô nhìn thấy cái gì vậy!
Anh cởi rồi!
Bình thường mặc quần áo cũng có thể nhìn ra tỉ lệ cơ thể anh không tồi.

Cởi đồ ra mới nhìn rõ, thân thể hơi gầy nhưng thật sự đều là cơ bắp, sức lực ngập tràn.
Nhìn thấy liền muốn phạm tội.
A, ý tưởng này quá là không nên mà.
Nhưng mà, không khống chế được.
Khương Đường nuốt nước miếng: “Tiếp tục đi, còn quần nữa.”
Lục Ly lấy áo khoác từ bên cạnh, mặc vào, cài từng cái cúc áo lại: “Đến cậu.”
Nút áo gì vậy, mau tháo ra cho tôi!
Lục Ly lại nhắc nhở cô một câu: “Đến cậu kìa!” – nói tiếp: “Không yêu cầu cao, không ức hiếp cậu, cởi bên trên giống tớ là được.”
Khương Đường hỏi: “Vậy tớ cũng cởi một cái?”
Lục Ly gật đầu, mắt không chi chuyển nhìn chằm chằm màn hình.
Khương Đường cởi áo ra trước mặt Lục Ly.
Tuy nhiên, không có hình ảnh nào trong màn hình điện thoại khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Cô, bên trong áo ngủ còn có một cái áo thun, chắc chắn khi nãy cô mặc vào lúc trong nhà vệ sinh.
Lại chơi xấu!
“Mỗi người cởi một cái, công bằng nha.” – Tiểu vô lại tỏ vẻ rất đắc ý.
Nếu không phải bây giờ quá muộn, lại sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, anh chắc chắc có thể chạy đến nhà cô, một tay ấn cô trên giường giúp cô cởi từng món từng món xuống, hung hăng dạy dỗ một trận.
Lục Ly đành nói: “Đợi đó, sớm muộn gì cũng đích thân giúp cậu cởi, một món không chừa.”
Khương Đương thè lưỡi với anh: “Cậu đến đây, đến đây nào.”
Lục Ly nhìn chìa khóa cô đưa đang để trên bàn.
Sớm muộn thôi!
**********
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Ly: Trong tay tớ có chìa khóa.
Khương Đường: Vậy thì sao, chưa thành niên.
Lục Ly: Tớ chỉ chạm vào, không tiến vào là được thôi!
Khương Đường: Cậu khẳng định bản thân khống chế được.
Lục Ly: Vậy thì, vào!
Khương Đường: Cút!.