Học Bá Tái Sinh

Chương 57: Ngủ chung giường




Thẩm Húc Thần, bị người nhớ thương, yên lành ngủ ngon một giấc, ngày hôm sau cậu đi dạo quanh An Thành nửa buổi, mua không ít đặc sản mang về, mới bắt xe trở về Tiền Hồ trấn. Tới khi cậu về đến nhà, đã có sẵn nước nóng, tắm rửa sảng khoái một hồi, cơm chín cũng được bày ra bàn, tất cả đều do bà nội chuẩn bị cho cậu.

Nói thật, tay nghề nấu ăn của bà Cố không tính là giỏi, tay nghề pha trà, đánh đàn của bà còn giỏi hơn nấu ăn. Người Thẩm gia dứt khoát chỉ biết làm mì, phở, hoành thánh…những đồ ăn khác đều hết sức bình thường. Thế nhưng, nó lại mang đậm hương vị gia đình. Thẩm Húc Thần ăn uống no đủ, mới nói chuyện với ông bà về mấy ngày qua của mình.

Khi kể tới việc ăn trộm, Thẩm Húc Thần bất giác bĩu môi nói: “Dùng phương thức này để kiểm tra năng lực ứng biến của học sinh…thực vô vị! Lúc ấy, khi nghe nói mình có khả năng bị nghi ngờ là ăn trộm, có mấy nữ sinh còn bị dọa khóc. Con cảm thấy, ban tổ chức rất không tôn trọng nhân quyền.”

“Chuyện này thật không phúc hậu.” Ông Thẩm khách quan nói.

Thẩm Húc Thần lười biếng duỗi eo, được thể liền khoe mẽ: “Cuộc thi này, con thấy ban tổ chức làm việc không chặt chẽ lắm ông ạ, đến con là dân tay ngang còn nhìn ra một đống vấn đề lớn. Nhưng nói thế nào cũng là năm đầu tổ chức, không hoàn mỹ, có thể thông cảm. Con cảm thấy mình biểu hiện không tồi, thi viết khẳng định không có vấn đề, chỉ là thành tích thi phỏng vấn, ban giám khảo không công bố điểm… Nhưng con là ai nào, con là cháu trai của ông bà mà, biểu hiện phi thường xuất sắc, nhất định sẽ lấy được điểm cao!”

Thẩm Bình Trung vỗ vai Thẩm Húc Thần một cái, nói: “Chớ kiêu ngạo!”

Thẩm Húc Thần hắc hắc cười hai tiếng: “Đúng rồi, sao con cứ cảm thấy nhà mình thơm thơm vậy?”

“Bà con có trồng hoa ngoài ban công.” Ông Thẩm đáp: “Mũi con thính như cún ấy, hôm qua có một bồn nở hoa rồi.”

Bà nội cười tủm tỉm tiếp một câu: “Mùa này, những loại hoa quý không dễ sống, bà chỉ trồng mấy loại hoa phổ thông. Nhưng nhìn cũng rất đẹp mắt, sức sống dạt dào. Bà thích không khí trong nhà náo nhiệt tươi mới, nên trồng thêm mấy chậu cây.”

“Qua một thời gian tới, nhiệt độ không khí sẽ càng ngày càng giảm xuống… trong nhà không có đồ sưởi ấm, bà có thể quen được không?” Thẩm Húc Thần hỏi.

Bà Cố mỉm cười: “Quen chứ, bà cảm thấy nơi này sơn thủy hữu tình không khí trong lành, rất tốt.” Bà và ông Thẩm thiếu chút nữa bỏ qua nhau một đời, hiện tại chỉ hận không thể một giây một khắc không phải tách nhau ra. Chung quy, với tuổi tác của bọn họ, cũng không cần cầu xin cái gì cao xa, chỉ cầu bình an khỏe mạnh là đủ rồi.

Hôm sau, Thẩm Húc Thần đi học trở lại, đối với việc cậu có thể ngang nhiên nghỉ học hẳn 1 tuần, đứa nào đứa nấy đều vô cùng hâm mộ. Thẩm Húc Thần nhanh chóng lấy đồ ăn vặt mua được từ An Thành ra chia cho bọn bạn, ý đồ dùng thức ăn chặn miệng bọn nó lại. Cũng may thầy Tống không quản chặt như cô Tống hồi lớp 10 nên đồ ăn vặt vẫn được mang vào lớp. Nếu đổi lại là lớp 10, có ai ăn uống gì trong lớp, nhất định cô Tống sẽ dùng hẳn một tiết để ca cải lương cho cả lớp nghe.

“Thi đấu thế nào?” Trình Dĩ Hoa hỏi.

“Cũng tạm, chỉ là không biết tiêu chuẩn bình chọn của ban giám khảo thế nào.” Trước mặt Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần không dám mạnh miệng như khi ở nhà.

Trình Dĩ Hoa gật đầu, tiếp tục gục đầu xuống bàn ngủ.

Thẩm Húc Thần nhìn không vừa mắt, phi thường nghịch ngợm cù cù bên hông Trình Dĩ Hoa trêu chọc. Chỗ kia của nam nhân không thể tùy tiện để người sờ vuốt, Trình Dĩ Hoa lập tức che thắt lưng lại, ngẩng đầu, đầy mặt vô tội nhìn Thẩm Húc Thần. Quầng thâm trên mặt cậu ấy có thể sánh với gấu trúc quốc bảo, lại còn dùng lực nhìn Thẩm Húc Thần, hai mắt lim dim lấp lánh mấy giọt nước mắt sinh lý, thế mà Thẩm Húc Thần bị nhìn chằm chằm lại thấy vạn phần khả ái.

Thẩm Húc Thần cười hắc hắc: “Cậu không thể sửa đổi thói quen xấu này sao? Buổi tối ít ngủ rất hại thân, khả năng bây giờ cậu còn chưa nhận ra nhưng đừng ỷ vào mình còn trẻ mà tùy hứng. Làm theo lời tớ đi, dù sao lên lớp cậu cũng không nghe giảng, đơn giản mang sách lên lớp mà đọc, đừng chiếm dụng thời gian ngủ nghỉ buổi tối.”

Trình Dĩ Hoa trợn trắng mắt, cậu đã dưỡng thành thói quen cú đêm bao lâu nay, cứ đến tối là hai mắt sáng trưng như đèn pha, miễn bàn có bao nhiêu tinh thần.

Tới gần cuối kỳ, mấy ngày nữa lại thi học kỳ, không khí trong lớp càng lúc càng khẩn trương. Đối với học sinh phổ thông mà nói, chỉ cần không phải thi đại học thì tình hình chung là thi cuối học kỳ I trước nghỉ đông quan trọng hơn thi cuối kỳ II trước nghỉ hè. Bởi vì thi học kỳ I xong là tới tết âm lịch, mà tết âm lịch thì phải đi chúc tết người thân, mà đã gặp người thân thì đảm bảo bảy cô tám dì sẽ xông vào thi nhau hỏi han thành tích học tập ở trường, siêu cấp đáng ghét.

Sau khi Thẩm Húc Thần trở về chỗ ngồi của mình, không ngừng có người tới hỏi bài cậu.

Sau khi buổi tự học tối kết thúc, Trình Dĩ Hoa ngủ một ngày thần thái sáng láng lôi kéo Thẩm Húc Thần đi ăn khuya. Thẩm Húc Thần cản lại, nói: “Thực ra tớ vẫn chưa chia hết đồ ăn, trong phòng ngủ vẫn còn nhiều lắm, hôm nay phòng chúng ta không tới căn tin.”

Giang Sơn nghe được lời này, nhịn không được cho Thẩm Húc Thần một quyền: “Huynh đệ, mày đủ chí cốt nha!”

Khi cả phòng 501 đều đang định cùng nhau trở về kí túc, Tưởng Hương bỗng giữ cả bọn lại, thấp thỏm bất an nói: “Ừm…ưm, cho tôi đi cùng với, mấy ông đưa tôi tới dưới kí túc xá nữ được không?”

Lộ Cầu Chân cau mày hỏi: “Bà làm sao vậy?”

“A… ưm, ờ… Tiền Phương Nguyên vừa nhắc tôi, Khương Chính Hạo muốn đánh tôi, cho nên, tôi có chút sợ hãi, không dám đi một mình, các ông đi cùng tôi nhé.” Tưởng Hương ôm sách, sắc mặt khẩn trương nói.

Lộ Cầu Chân sắc mặt đen ngòm: “Nó dựa vào cái gì mà đánh bà?”

Tưởng Hương bất đắc dĩ nhún vai: “Tại vì tôi ngồi cùng bàn với Tiền Lâm. Tôi không ưa nhỏ lắm, không muốn ngồi cùng bàn với nhỏ nữa, nên đã đi tìm thầy chủ nhiệm xin đổi chỗ. Thật sự tôi cũng đâu có nói xấu Tiền Lâm với thầy đâu, tuy rằng nhỏ…hở chút liền khóc, tựa như cả thế giới đều có lỗi với nhỏ, phiền muốn chết. Tôi chỉ nói với thầy là, thành tích môn lý của mình không tốt, nên muốn đổi chỗ ngồi cùng bàn với nam sinh nào học tốt lý một chút, coi như giúp đỡ nhau cùng học tập.”

Giang Sơn khó hiểu hỏi lại: “Chỉ vì như vậy mà Khương Chính Hạo muốn đánh bà? Bà cũng đâu nói xấu Tiền Lâm đâu.”

Khương Chính Hạo và Tiền Lâm đang yêu nhau. Bọn họ là một đôi tình nhân mang đầy cảm giác ngôn tình tiểu thuyết, Tiền Lâm là kiểu con gái ngoan ngoãn nhu mì, còn Khương Chính Hạo chính là kiểu côn đồ đường phố. Khương Chính Hạo quan hệ với các bạn học cũng không tệ, ít nhất ở bề ngoài là vậy, nhưng đa số mọi người đều không thích chơi cùng cậu ta, bởi vì cảm thấy cậu ta quá ngạo mạn.

Thật sự rất ngạo mạn. Bình thường đi đường cậu ta đều vênh mặt, cố tình cậu ta lại không phải soái ca ngôn tình, thành tích không tốt, gia thế bình thường, ‘điểm sáng’ duy nhất là có thể đánh nhau, nghe nói còn có quan hệ thân thiết với mấy anh trường nghề, thường xuyên tụ tập ngoài đường. Nhưng Khương Chính Hạo lại thật sự đối tốt với Tiền Lâm, vô cùng tốt, tựa như hiếu tử cung phụng mẹ ruột.

Cố tình Tiền Lâm cũng không phải đại mỹ nữ, đã hay khóc còn đặc biệt mẫn cảm, tự cho mình là thanh cao, nhân duyên phi thường kém cỏi, đối xử với bạn trai mình là Khương Chính Hạo cũng không tốt, luôn đối với Khương Chính Hạo gọi tới phải tới, đuổi đi phải đi, luôn vì một chút chuyện nhỏ mà ầm ĩ không thôi, luôn là bộ dáng tác thiên tác địa tìm chết. Khương Chính Hạo rõ ràng không phải người tốt tính, nhưng đối với Tiền Lâm luôn cố tình gây sự lại vô cùng nhẫn nhịn.

Đây chính là chân ái a… Đám học sinh lớp 6 mỗi lần vây xem Khương Chính Hạo dỗ dành Tiền Lâm chỉ có thể cảm khái như vậy.

Tưởng Hương buồn bực nói: “Sau khi phân ban, số lượng con gái trong lớp là số chẵn, vừa vặn hai nữ sinh ngồi cùng một bàn. Tôi muốn ngồi cùng bàn nam sinh như vậy Tiền Lâm còn lại một mình cũng sẽ phải ngồi cạnh nam sinh. Vì thế Khương Chính Hạo không vừa ý, cậu ta không thích Tiền Lâm ngồi cùng bàn với con trai…Cậu ta cảm thấy mọi chuyện đều do tôi gây ra nên muốn đánh tôi.”

Thầy Tống cũng biết chuyện Khương Chính Hạo và Tiền Lâm hư hư thực thực yêu nhau, cho nên thầy sẽ không bao giờ sắp xếp cho hai người họ ngồi chung một bàn. Chính vì vậy mà Tiền Lâm chỉ có thể ngồi cùng bàn với nam sinh khác, mà chuyện này đối với Khương Chính Hạo chiếm hữu dục mà nói thực sự rất khiêu khích.

“Chịu thua…” Quân Khải Uy cực độ hết nói nổi. Cậu cảm thấy một thằng con trai chỉ vì chuyển cỏn con mà tìm con gái gây hấn, quả thực rất low.

Tưởng Hương khụt khịt mũi: “Tôi cảm thấy Khương Chính Hạo không phải chỉ nói mồm thôi đâu, cậu ta còn dọa tôi cuối tuần trên đường về nhà nhớ cẩn thận một chút. Tên đó đúng là đồ thần kinh.”

Thẩm Húc Thần an ủi Tưởng Hương: “Đi thôi, để bọn tôi đưa bà về kí túc. Ngày mai, chúng ta sẽ tìm Khương Chính Hạo nói chuyện. Yên tâm đi, có bọn tôi ở đây, cậu ta không dám làm gì bà đâu.” Bởi vì có Lộ Cầu Chân làm cầu nối nên mối quan hệ giữa Tưởng Hương và phòng 501 coi như không tệ. Bọn họ đưa Tưởng Hương tới dưới lầu kí túc xá, Tưởng Hương tựa như thỏ con chạy vọt vào trong. Nhìn theo bóng dáng hoảng hốt của nhỏ bạn, Lộ Cầu Chân nhịn không được bật cười.

Cả nhóm lại quay về phòng chia nhau đồ ăn, không lâu sau đã tới giờ tắt đèn.

Trình Dĩ Hoa đang định lấy đèn pin ra, tiếp tục cuộc sống về đêm phong phú của mình. Thẩm Húc Thần nhanh chóng ra tay ngăn cản, cậu nhỏ giọng nói: “Đừng đọc sách nữa. Nghe tớ đi, từ nay về sau tập thành thói quen ngủ đúng giờ giấc.”

Trình Dĩ Hoa cả người rúc vào trong giường, nói: “Tớ không ngủ được.”

“Nhắm mắt lại là có thể ngủ. Có cần tớ ngủ cùng cậu không?” Thẩm Húc Thần nói đùa.

Trình Dĩ Hoa cười hắc hắc: “Được, cần cậu trả đèn pin rồi lên giường ngủ với tớ.”

Thẩm Húc Thần cũng không thèm để ý, quả thực đẩy Trình Dĩ Hoa nằm lui vào trong, xốc chăn nằm xuống. Giữa mùa đông, trong phòng không có máy sưởi, cũng không có điều hòa, cho dù là đi ngủ thì mọi người vẫn mặc một bộ thu đông và khoác thêm một cái áo nỉ bên ngoài, bọc kín từ đầu tới chân. Thẩm Húc Thần tuy là gay, nhưng cậu không có tâm tư gì với Trình Dĩ Hoa, cả hai lại bọc kín một đống, nên mới phi thường thản nhiên chen vào ổ chăn của Trình Dĩ Hoa.

Đương nhiên, nếu đây là mùa hè, mọi người đều ăn mặc mát mẻ, Thẩm Húc Thần nhất định sẽ một mực tránh né, tuyệt đối không cùng nam nhân chen chúc trên một chiếc giường.

Giường trong kí túc không lớn, hai nam sinh chen chúc trong một giường khá chật. Thẩm Húc Thần không vào phòng tối, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Trình Dĩ Hoa hai mắt mở thao láo, không biết suy nghĩ cái gì. Cậu cảm thấy mình nhất định không ngủ được, chung quy hoàn toàn không phù hợp với thói quen nghỉ ngơi trước giờ. Nhưng tiếng hít thở đều đều của Thẩm Húc Thần ngay gần bên tai. Trình Dĩ Hoa nghe một hồi, cũng dần cảm thấy díp mắt lại.

Đợi tới khi Trình Dĩ Hoa ngủ say rồi, Thẩm Húc Thần mới rón ra rón rén chui ra từ trong ổ chăn ấm áp. Cậu nhanh chóng bò về giường của mình, nhấc ổ chăn lạnh lẽo chui vào bên trong. Ai nha, dỗ hùng hài tử đi ngủ thật không dễ dàng, cái thời tiết chết tiệt này, thật sự đông chết A Hổ rồi!

Hết chương 57