Học Bá Tái Sinh

Chương 116: Trạch nam




Thật sự bị Âu Dương Húc đoán đúng rồi!

Mặc dù chỉ xuất hiện trong MV của Saiweiyala Hill mấy giây nhưng Thẩm Húc Thần lại lần nữa nổi danh.

Tạm không nói tới các trang web nước ngoài đang náo nhiệt thế nào, chỉ nói riêng mạng xã hội trong nước, ngay từ đầu, vốn chỉ có fan US-UK chú ý, sau khi thấy vương tử đẹp trai liền kinh ngạc không thôi, sau đó cố ý up lên Vi ngôn tạo phúc cho các fan. Mấy tiếng sau, các loại fan mê zai đẹp thi nhau chia sẻ hình ảnh vương tử trong MV. Các cô gái sau khi xem MV nhận ra Thẩm Húc Thần, lại quay trở về chạy tới vi ngôn của Thẩm Húc Thần thi nhau ngợi khen nam thần đẹp trai một phen. Lại sau đó nữa, các fan quốc tế cũng theo đó mà biết tới Thẩm Húc Thần, vì thế số lượng followers vi ngôn của Thẩm Húc Thần lục tục xuất hiện các tài khoản mới tới ân cần thăm hỏi, đa số đều bình luận bằng tiếng anh hoặc nửa anh nửa trung. Các fan lâu đời của Thẩm Húc Thần lại thi nhau phổ cập khoa học giới thiệu về những thành tích khủng bố của Thẩm Húc Thần cho những người mới nghe.

Hầu như khắp nơi trên mạng xã hội đều thi nhau nhắc tới tên Thẩm Húc Thần. Hết cách, đẹp trai thì có thể tùy hứng như vậy đó.

Giá trị danh vọng của Thẩm Húc Thần lại lục tục bắt đầu tăng trưởng, thực sự mừng muốn rớt nước mắt, cảm tạ Triệu Vân Ân, cảm tạ Saiweiyala Hill, cảm tạ mọi người ưu ái, đồ đạc cần trang trí trong nhà rốt cuộc cũng có… tích phân từ trên trời rơi xuống đề mua rồi, tích phân thật sự quá khó tích cóp!

— Chỉ mình mị xem MV cảm thấy không đúng phải không? Dũng sĩ và Vương tử căn bản không giống một đôi!

— Thím không cô đơn.

— Thím không cô đơn +1

Nhìn các cô nương triển khai bình luận dưới vi ngôn của mình, Thẩm Húc Thần yên lặng +10086 ở trong lòng.

Thẩm Húc Thần cũng thấy, rõ ràng Triệu Vân Ân và Saiweiyala Hill rất xứng đôi, không phải nói người thật mà là dũng sĩ và Ma long xứng đôi. Một mang theo hi vọng, một đem tới tuyệt vọng, bọn họ tạo nên màn trình diễn giằng co gay cấn trong MV, Thẩm Húc Thần nhìn thế nào cũng thấy rất câu dẫn. Mà vai diễn của cậu vốn chỉ là đả tương du mà thôi. Nhìn trong MV, hóa trang của Thẩm Húc Thần và Saiweiyala Hill khi đứng chung với nhau, công thụ phi thường rõ ràng. Mà cậu thì tuyệt đối không thể công nổi, ha ha đát. Ngược lại Triệu Vân Ân bình thường thì như ngốc bạch ngọt mà trong MV diễn xuất lại vô cùng tà khí có thể trấn áp được khí tràng cường đại của Saiweiyala Hill.

— Mị đã yên lặng chèo thuyền Ma long x Vương tử, ngứa tay muốn viết một cái đồng nhân văn.

— Quyết chèo thuyền cp này!

— Mấy thím có thấy không Vương tử nhờ hoa hồng nở ra từ ngực Ma long mới tỉnh dậy được! Vương tử nhất định rất yêu Ma long! Ngược muốn chết!”

— Yên lặng não bổ Ma long ham muốn mĩ sắc của Vương tử, vì thế mới bắt cóc Vương tử nhốt lại, muốn tiến hành cường / chế / tù / ái / play… mị quả nhiên quá đen tối!

— Tốn nửa giờ để làm cái fanvid, không quá hoàn mỹ, các thím xem tạm…

— Ha ha ha ha…. Cp này không phải quá rõ ràng sao, ai đó cũng chỉ là khách mời qua đường mà thôi!

Thẩm Húc Thần đang ngồi trước màn hình máy tính thiếu chút nữa bị sặc chính nước miếng của mình.

Vì thế, Thẩm Húc Thần chính chủ phải ra trận up một cái status: Bài tập làm hết chưa? Ôn thi đến đâu rồi? thuộc hết từ đơn tiếng anh chưa? tổng hợp kiến thức xong rồi? Bài giảng của các thầy cô nhớ hết chưa? Thấy mọi người trò chuyện vui vẻ như vậy, học trưởng nhịn không được cho các em một lời khuyên: Thư Sơn hữu lộ cần vi kính*, cảm giác mình manh manh đát (chủ động tái kiến). (*nếu muốn vươn lên đỉnh cao tri thức, chăm chỉ là đường tắt duy nhất.)

Sau đó, Thẩm Húc Thần vừa lòng thỏa dạ tắt máy tính.

Trên mạng, cảm nhận được nỗi lòng học bá, bọn nhỏ lại sôi nổi lăn lộn bán manh các kiểu ngay dưới stt vừa up của Thẩm Húc Thần, trong một thời gian ngắn, mọi người đều dùng “cảm giác mình manh manh đát” để đặt câu. Mình ta ngạo nghễ cười trời xanh, cảm giác mình manh manh đát; kinh sợ ngồi dậy khi hấp hối, cảm giác mình manh manh đát. Ngoảnh đầu mỉm cười trăm duyên dáng, cảm giác mình manh manh đát…

Hình như có công ty giải trí quốc tế nào đó xem trọng Thẩm Húc Thần có thể phát triển trong giới giải trí nên đã sai người cầm theo hợp đồng cố ý chạy tới trong nước muốn ký hợp đồng với Thẩm Húc Thần, Thẩm Húc Thần đương nhiên từ chối.

Cậu hoàn toàn biết mình biết ta. Là một người vô tình tham gia diễn xuất hai lần, lần trước thuần túy được Lục Khâu Nhiên nâng đỡ diễn xuất, còn lần thứ hai đơn thuần chỉ là dựa vào cái mặt đẹp trai, thực ra mà nói cả hai lần đều không cần kỹ năng diễn xuất gì cho nên cậu miễn cưỡng có thể đảm nhận. Nhưng nếu thật sự bảo cậu đi đóng phim, trước không nói cậu không thích cuộc sống ngôi sao, thì thật sự mà nói cậu không có năng lực diễn xuất! Đương nhiên, cậu cũng có thể trở thành ca sĩ, cậu ca hát cũng không tệ hơn nữa còn biết chơi mấy loại nhạc cụ, nhưng vẫn là câu nói kia, cậu không thích sống cuộc sống như vậy.

Đừng thấy Thẩm Húc Thần hiện tại nổi tiếng là cao hứng, thật sự cậu không hề thích thú chuyện mình nổi tiếng, cậu chỉ thích giá trị danh vọng của mình được tăng cao khi mình nổi tiếng mà thôi. Nếu không phải hạng mục giá trị danh vọng này là thần khí để gia tăng lượng lớn tích phân thì Thẩm Húc Thần thực sự muốn sống trong im lặng, rời xa hào quang ánh sáng, muốn làm gì thì thì làm. Cậu không phải một người thích nổi bật.

Hơn nữa, Thẩm Húc Thần không thích làm ngôi sao còn có một nguyên nhân nữa. Cậu biết, Trình Dĩ Hoa đã xác định chắc chắn sẽ tiến vào sở nghiên cứu, điều này có nghĩa, khi Trình Dĩ Hoa bận rộn có thể mấy tháng trời không thể về nhà, chính vì thế mà Thẩm Húc Thần không hi vọng mình cũng biến thành người bận rộn không có thời gian về nhà như anh ấy. Cậu thích ở nhà chờ Trình Dĩ Hoa về. Chỉ cần khi nào Trình Dĩ Hoa rảnh rỗi, chỉ cần Trình Dĩ Hoa về nhà là hai người bọn họ liền gặp được nhau. Chuyện này cũng không thể nói là cậu hi sinh vì Trình Dĩ Hoa, dù sao Thẩm Húc Thần vốn chính là một trạch nam. Ru rú trong nhà đối với cậu mà nói là một chuyện phi thường phi thường thoải mái thư thái.

Chà, ngẫm lại, trong mấy bộ truyện tranh, người cuối cùng có thể cứu vớt thế giới chính là trạch nam có phải rất có ý nghĩa không?

Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt đã tới mùa đông. Mùa đông phương Bắc nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh. Đương nhiên, trong nhà có máy sưởi nên mọi người không cảm thấy quá khó chịu. Cuối tháng 11, trời đột nhiên hạ một trận tuyết lớn, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng thi nhau rơi xuống, mới một buổi tối mà ngoài trời đã phủ một mảnh trắng xóa. Âu Dương Húc và Hoắc Khải tuy rằng không phải lần đầu thấy tuyết nhưng hai thằng thường sống ở phía nam vẫn kích động không thôi. Ngược lại Thẩm Húc Thần đồng dạng tới từ phía nam lại vẫn bình tĩnh như cũ, bởi vì đời trước cậu cũng đã sinh hoạt nhiều năm ở phương Bắc.

Sáng nay có một môn chuyên ngành bắt buộc, giáo sư môn vi phân và tích phân vừa tiến vào phòng học liền nói: “Tuyết năm nay thật lớn, sáng nay thầy đưa con đi học, đi được nửa đường, nhìn thấy tuyết dày như vậy mà trẻ con vẫn phải đi học.. thực vất vả. Vì thế, thầy liền cùng con trai trốn học đi chơi ném tuyết… Ha ha ha, mấy đứa các em đôi khi cũng phải trẻ con một chút, hôm nay đã có ai đắp người tuyết chưa?”

Một đám nam sinh ở bên dưới nhao nhao kêu lên: “Thầy ơi, hiếm khi có tuyết dày như vậy, chúng ta đừng học nữa, ra ngoài chơi ném tuyết đi thầy!”

Ông thầy cười tủm tỉm nói: “Thế thì không được nha… các em không còn là trẻ con, thầy không làm chủ được. Nghĩ tới tiền học phí các em phải nộp, phải cố gắng học cho tốt vào mới không bị lỗ vốn! Nào nào, mở giáo trình ra, hôm trước chúng ta đã học tới chương mấy rồi…”

Tới giữa trưa, tuyết trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bồn hoa, gốc cây, mái hiên hai bên đường vẫn phủ một lớp tuyết dày. Ngày tuyết rơi không cảm thấy lạnh mà ngược lại ngày lạnh nhất chính là ngày tuyết tan, bởi vậy mọi người đều thực có tinh thần.

Thẩm Húc Thần dùng lực hít sâu một hơi, cảm thấy hơi lạnh thâm nhập sâu trong buồng phổi. Lúc này, cho dù cậu có là người phi thường lý trí thì vẫn không khỏi tiếc nuối, khung cảnh đẹp thế này vì sao Trình Dĩ Hoa lại không ở bên mình cơ chứ?! Cậu sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, aiz, nhẫn cũng không phải vạn năng, tuy rằng bọn họ có thể trò chuyện với nhau nhưng không thể truyền hình ảnh, bằng không cậu nhất định sẽ chụp lại toàn bộ cảnh trí xung quanh cho Trình Dĩ Hoa thưởng thức.

Thấy trên mặt Thẩm Húc Thần lại lộ ra nụ cười mê luyến, ba thằng bạn độc thân cẩu cùng phòng đều cảm thấy… không thể nhịn được nữa, vậy càng không cần nhịn!!!

Hoắc Khải vo tròn một nắm tuyết từ bồn hoa bên cạnh, ném thẳng tới chỗ Thẩm Húc Thần. Đáng tiếc, Thẩm Húc Thần hiện tại có năng lực phản ứng kinh người, cho dù hiện tại cậu đang mải nhớ tới Trình Dĩ Hoa thì vẫn không ảnh hưởng tới việc thân thể cậu tự phản ứng mà tránh né quả tuyết cầu đang bay tới. Chưa tới một giây, tuyết cầu bay một vòng cung ra phía sau Thẩm Húc Thần trúng một cô gái đúng lúc đi ngang qua.

Hoắc Khải lập tức chạy tới cạnh cô gái, cúi đầu rối rít xin lỗi.

Cô gái cười nói không sao, sau đó động tác nhanh chóng lôi quyển sổ với cái bút từ trong túi sách ra đưa cho Thẩm Húc Thần nói: “Coi như tớ tai bay vạ gió, kí tên cho tớ đi!”

Nói thật, Thẩm Húc Thần rất được hâm mộ ở trong trường, nhưng bởi vì từ hôm khai giảng Thẩm Húc Thần đã biểu lộ rõ ràng mình là “Hoa đã có chủ”, trên tay vẫn luôn đeo nhẫn chưa từng tháo xuống nên có rất nhiều cô gái đã từ bỏ ý định câu dẫn cậu. Đương nhiên, chuyện đó cũng không gây trở ngại mọi người ôm tâm tư đơn thuần thưởng thức nam thần.

Thẩm Húc Thần thực 囧   ký tên cho cô gái, cô gái mới vừa lòng thỏa dạ rời đi. Lúc đi ngang qua người Hoắc Khải, cô gái còn cười với Hoắc Khải, cảm ơn anh ta đã ném trúng mình, cô mới có thể thuận lợi xin được chữ ký của Thẩm Húc Thần!

Hoắc Khải càng muốn ném tuyết vào người Thẩm Húc Thần hơn bao giờ hết!!

Thẩm Húc Thần nhún vai, tỏ vẻ mình vô tội. Đột nhiên cảm thấy, di động rung lên, lấy ra xem, là Quân Khải Uy gọi tới. Cậu đi sang một bên nghe điện.

“Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tao vậy?” Thẩm Húc Thần hỏi.

“Giờ tao… đang ở ga, mày rảnh không? Nếu mày rảnh, tao qua tìm mày.” Quân Khải Uy nói.

Thẩm Húc Thần nghe giọng Quân Khải Uy có chút không ổn, liền nói: “Đương nhiên rảnh, lúc nào mày tới, ta qua đón mày.” Quân Khải Uy học ở trường Ngân Đô, không xa thủ đô là mấy.

Quân Khải Uy nói: “Chắc chiều mai mới tới, giờ tao đang ở ga An Thành.”

Không hiểu Quân Khải Uy chạy tới An Thành làm gì, Thẩm Húc Thần cũng không hỏi nhiều, tri kỷ nói: “Được, chờ mày mua vé tàu xong, báo thời gian địa điểm cho tao, tao tới đón mày.”

Hôm sau, rốt cuộc nhìn thấy Quân Khải Uy, Thẩm Húc Thần chấn động, bởi vì trông Quân Khải Uy rất tệ, cả người sa sút u sầu. Thẩm Húc Thần còn cho rằng nhà Quân Khải Uy xảy ra chuyện gì, nhưng tới khi hỏi ra mới biết hóa ra là Quân Khải Uy thất tình. Thẩm Húc Thần thực sự không biết nên nói gì lúc này. Trong ấn tượng của cậu, quan hệ giữa Quân Khải Uy và bạn gái vẫn rất tốt, ba năm cấp 3 cả hai vẫn qua lại với nhau thường xuyên, sao mới qua nửa kỳ đại học đã chia tay?

Quân Khải Uy lắc đầu: “Vốn bọn tao đã hẹn nhau, nghỉ đông sẽ cùng về nhà gặp cha mẹ… bởi vì tao nghĩ, lên đại học đưa bạn gái về nhà ra mắt, hẳn bố mẹ sẽ không phản đối. Kết quả cô ấy lại đột nhiên đòi chia tay. Có lẽ là do tao không tốt, rõ ràng đã hứa sẽ thi Tỉnh đại còn cô ấy thi học viện truyền thông ở bên cạnh… kết quả, ai ngờ điểm chuẩn năm nay của Tỉnh đại lại biến thái như vậy! Bọn tao lại hai nơi xa cách, lần này còn cách xa như vậy. Tao… khi cô ấy nói chia tay, tao lập tức chạy tới trường cô ấy, thế nhưng không cứu vãn được gì. Cô ấy nói, cô ấy thật sự lạnh tâm nên mới chia tay, không hề lấy việc chia tay là vui đùa. Cho nên, tao có làm thế nào cũng không thể vãn hồi được.”

Thẩm Húc Thần vỗ vỗ hai cái lên lưng Quân Khải Uy an ủi thằng bạn.

Quân Khải Uy cười khổ: “Có lẽ nam sinh không thận trọng được như nữ sinh. Bạn thân cô ấy đã hung hăng chỉ trích tao một trận, khi đó tao mới biết mình là bạn trai nhưng rất vô tâm. Tao cảm thấy cô ấy là đột nhiên muốn chia tay, nhưng với cô ấy mà nói, đó là quyết định đã trải qua một thời gian dài cân nhắc.”

“Đi thôi, tao đưa mày đi uống rượu.” Thẩm Húc Thần nói. Chuyện tình cảm của người khác, cậu không dám tùy tiện bình luận, nhưng có thể bồi huynh đệ uống say một trận.

Hết chương 116