Học Bá Tái Sinh

Chương 10: Trình Dĩ Hoa




Hết tiết thứ hai giờ tự học, là cán sự môn vật lý, Thẩm Húc Thần đi lên bục giảng, hắng giọng nói một câu: “Mọi người nộp bài tập đi.” Trong phòng học nháo nhác, giọng cậu rất nhanh đã bị bao phủ. Các tổ trưởng nhanh chóng thu bài tập của tổ mình, nhóm nữ sinh túm tụm lại líu ríu buôn chuyện, còn đám nam sinh không biết đang nhìn ngó cái gì, chỉ chốc lát sau liền truyền ra từng trận ồn ào náo nhiệt.

Chưa tới 5 phút, bài tập cũng thu được gần hết. Thẩm Húc Thần đếm đếm, phát hiện còn ba người chưa nộp. Cậu lấy một tờ giấy ghi tên ba người này lại, ghi rõ ngày tháng kẹp trên đống vở, sau đó giơ tập vở trên tay lên, nói: “Giờ tớ tới văn phòng nộp bài tập, mấy bạn chưa nộp lát nữa tự mình tới văn phòng nộp đi, nhớ gạch tên mình đi nhé.”

Thẩm Húc Thần ôm chồng vở tới văn phòng vật lý. Văn phòng bộ môn vật lý nằm trên tầng ba. Thẩm Húc Thần ra khỏi phòng học đi lên cầu thang là tới, nhưng khi cậu bước lên cầu thang, có một người tựa như gió cuốn từ trên lầu lao xuống. Thẩm Húc Thần tránh không kịp, chồng vở trước ngực rơi lả tả.

“Thực xin lỗi.” Người nọ thấp giọng lên tiếng, lập tức cúi đầu xoay người giúp đỡ Thẩm Húc Thần nhặt vở lên.

“Không sao, cậu đang vội? vậy thì cậu cứ đi trước đi, tôi tự nhặt được.” Thẩm Húc Thần nói.

Đại khái thấy nhãn vở có ghi tên lớp, người nọ nói tiếp: “Cậu học lớp 6? Chủ nhiệm lớp cậu bảo gọi Thẩm Húc Thần tới văn phòng cô ấy một chút.”

“Tôi chính là Thẩm Húc Thần.” Thẩm Húc Thần nói.

“A?” người nọ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Húc Thần một cái, cậu ta cười nói: “Tôi là Trình Dĩ Hoa.”

Số! Học! Thiên! Tài! Trình! Dĩ! Hoa!

Trạng! Nguyên! Lý! Khoa! Trình! Dĩ! Hoa!

Trời! Ạ!!!  Trình! Dĩ! Hoa! Trong! Truyền! Thuyết!

Trong đầu Thẩm Húc Thần toát ra một loạt dấu chấm than liên tiếp.

Thật ra mà nói, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa không quen biết nhau. Thẩm Húc Thần ở lớp 6 còn Trình Dĩ Hoa ở lớp 3, thậm chí còn không trùng giáo viên bộ môn (lớp 1, 2 cùng nhóm giáo viên, lớp 3, 4 cùng nhóm giáo viên… cứ thế 2 lớp chung 1 nhóm giáo viên). Đời trước, Thẩm Húc Thần chỉ âm thầm sinh hoạt trong thế giới của mình, luôn tỏ ra thờ ơ với người khác, các mối quan hệ của cậu vô cùng thưa thớt, có rất ít người có thể cùng nói chuyện, ngay cả chuyện trong lớp mình cậu cũng không biết nhiều chứ đừng nói tới chuyện của lớp khác.

Mà Trình Dĩ Hoa, hình như hồi lớp 10 cậu ta đã xảy ra chuyện gì đó nên đã xin bảo lưu 1 năm. Tới khi đi học trở lại, cậu ta lại không tới trường, mọi người tự nhiên không để ý tới cậu ta. Nhưng vấn đề là, tuy rằng cậu ta không tới trường, nhưng lại lựa chọn thi đại học cùng năm với bọn Thẩm Húc Thần. Đến khi điểm thi đại học được công bố, Trình Dĩ Hoa hiển nhiên lấy được danh hiệu Trạng nguyên khối khoa học tự nhiên, đến khi đó Thẩm Húc Thần mới ý thức được, hóa ra trường mình còn có một học sinh trâu bò như vậy.

Các khóa trước đây trong trường đã có rất nhiều thí sinh đi đỗ đại học, nhưng trước khi Trình Dĩ Hoa tốt nghiệp, thành tích tốt nhất chính là đứng thứ 14 khoa xã hội và thứ 29 khoa tự nhiên toàn tỉnh.

Phải biết rằng, huyện Di Tương dù sao cũng là một huyện nghèo, cho dù trường chuyên Tiễn Hồ ở huyện Di Tương phi thường nổi danh nhưng so với trường chuyên ở các tỉnh khác cũng không chiếm ưu thế gì mấy. Học sinh huyện Di Tương đều hết sức cố gắng, bởi vậy số lượng học sinh đỗ đại học cao nhưng học sinh thực sự nổi bật thì không đủ ló đầu.

Dưới tình huống như thế, Trình Dĩ Hoa đột phá danh hiệu Trạng Nguyên quả thực đã kinh bạo ánh mắt mọi người. Bởi vậy, Thẩm Húc Thần cũng nhịn không được mà chú ý tới cậu ta hơn một chút.

Cái gọi là chú ý hơn một chút của Thẩm Húc Thần chính là lưu tâm nghe ít chuyện ngôn luận về Trình Dĩ Hoa, nhưng kỳ thật, bản thân cậu lại chưa từng nói chuyện với Trình Dĩ Hoa. Thậm chí, nếu gặp nhau trên đường, cùng mặt đối mặt với Trình Dĩ Hoa, cậu cũng chưa chắc có thể nhận ra đối phương.

Bất kể trong đầu kịch trường kéo dài thế nào thì ngoài mặt biểu tình của Thẩm Húc Thần vẫn như cũ không đổi, thập phần bình tĩnh nhận mấy quyển vở từ tay Trình Dĩ Hoa, nói: “Cậu học lớp 3 hả… Cám ơn, tôi nộp bài tập xong sẽ tới văn phòng tìm cô chủ nhiệm.”

“Ừ.” Trình Dĩ Hoa nói xong, liền xoay người xuống lầu thẳng hướng lớp 3 mà đi. Xem ra cậu ta cũng là một nam tử cao lãnh!

Nói thật, Trình Dĩ Hoa trông khá đen, lại còn rất gầy, tay chân dài như cái sào, nhìn qua có chút không hài hòa, cho nên đã kéo thấp điểm diện mạo của cậu ta xuống…Chờ tới khi trưởng thành trổ mã hết rồi, phỏng chừng trông cũng được lắm. Thẩm Húc Thần suy nghĩ lung tung cho tới khi đứng trước cửa văn phòng môn lý, hô một tiếng báo cáo.

Giáo viên vật lý của lớp 6 họ Nghiêm, là một người cơ trí hoạt bát (lầm rồi) xinh đẹp như hoa (lầm to)… trung niên đại thúc. Thầy ấy làm việc nghiêm cẩn, lúc lên lớp lại thập phần vui nhộn, rất được đám học trò yêu thích. Khi Thẩm Húc Thần vừa đặt chồng bài tập lên bàn thầy Nghiêm, thì Cố Vọng Thư cũng cầm một chồng vở hóa học đứng ngoài cửa hô báo cáo. Hai chị em nhìn nhau mỉm cười, xong việc Thẩm Húc Thần xoay người đi tới văn phòng môn toán tìm cô chủ nhiệm.

Cô Tống chỉ là muốn tìm Thẩm Húc Thần nói chuyện phiếm mà thôi, cô muốn hỏi học sinh có thể thích ứng được với phương thức dạy học của các thầy cô bộ môn không, còn hỏi sinh hoạt trong kí túc có gặp khó khăn gì không…vv…Cô Tống năm nay mới làm chủ nhiệm lớp lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì, cho nên vẫn luôn lo sợ mình làm việc không thỏa đáng.

Về điểm này, Thẩm Húc Thần đời trước đã biết rõ. Lúc ấy, cậu không quá dung nhập với tập thể, cô Tống luôn tìm cậu tới để tâm sự nói chuyện phiếm, dùng lời lẽ khẩn thiết để khai đạo cho cậu. Trong khoảng thời gian ông nội qua đời, cô Tống cũng không ít lần hỏi han quan tâm tới cậu.

Có thể nói, cô giáo Tống là một người vô cùng có trách nhiệm, nhưng đám học sinh tuổi này đang trong thời kì trưởng thành cứng đầu cứng cổ đa phần sẽ không thích phương thức theo dõi sát sao kiểu này của cô ấy, bởi vậy danh tiếng của cô Tống ở trong lớp cũng không quá tốt. Tới khi lên lớp 11, cô không còn làm chủ nhiệm lớp nữa, chỉ làm một giáo viên bộ môn bình thường,  cô lại có thể cùng đám học trò quậy tưng bừng.

Cô Tống và Thẩm Húc Thần hàn huyên khoảng mười mấy phút, rồi mới thả cho Thẩm Húc Thần trở về, thuận tiện kêu Thẩm Húc Thần gọi Tống Điềm tới văn phòng cô.

Khi cậu rời khỏi văn phòng giáo viên, cũng đã tới thời gian lên lớp, trên hành lang trống trơn vắng lặng, Thẩm Húc Thần chậm rãi đi về phòng học. Cậu vốn có thói quen đi vào từ cửa sau, nhưng bởi vì còn phải nói Tống Điềm tới gặp cô chủ nhiệm, nên đành phải cất bước đi vào từ cửa chính. Tống Điềm đang ngồi trên bục giảng, Thẩm Húc Thần đi tới gần chỗ nhỏ, gõ gõ mặt bàn, nhỏ giọng nói: “Cô chủ nhiệm tìm cậu.”

Tống Điềm vội vàng đẩy ghế ra đứng lên, kết quả động tác quá gấp khiến phấn, giẻ lau, thước rơi lả tả xuống đất, gây ra tiếng vang lớn. Mọi người trong lớp theo bản năng nhìn về phía bọn họ. Thẩm Húc Thần vốn đang định lịch thiệp giúp Tống Điềm nhặt đồ lên, thấy cả lớp đều đang nhìn, trực tiếp sờ sờ mũi, đi về chỗ của mình. Cậu vẫn chưa quen bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy a.

Ngày hôm sau, bởi vì chuyện câu lạc bộ phát thanh, Thẩm Húc Thần xong cơm tối liền chạy tới giảng đường khối 11. Cậu tới tương đối sớm, phải một lúc sau, Tống Vân Dung mới cùng hai đội phó xuất hiện.

Tiết mục song ngữ Trung – Anh được phát vào chiều tổng vệ sinh mỗi tuần, chuyên mục kéo dài 45 phút, giữa chương trình có thể phát mấy bài hát tiếng anh hoặc tiếng trung. Tiếng phổ thông của Thẩm Húc Thần phi thường tiêu chuẩn mà khẩu ngữ tiếng anh cũng không tồi, hơn nữa tính cách tự nhiên thoải mái không có gì không thể chối từ, việc cậu gia nhập câu lạc bộ phát thanh cứ như vậy được quyết định. Nhưng bởi vì lo lắng cậu không biết sử dụng thiết bị trong phòng phát thanh, hoặc là do căng thẳng mà xảy ra sai lầm, Tống Vân Dung sẽ cùng dẫn với cậu mấy kỳ.

Chính vì như vậy mà Thẩm Húc Thần không cách nào tham dự buổi tổng vệ sinh trong lớp.

Buổi tổng vệ sinh thứ hai, trường học sẽ an bài một đội kỷ luật đi kiểm tra vệ sinh các lớp, nếu chỗ nào còn bẩn điểm thi đua của lớp đó sẽ bị trừ, bởi vậy tất cả mọi người đều phải cẩn thận quét tước dọn dẹp, thực sự rất không thoải mái. Thẩm Húc Thần là một người tương đối cao trong lớp, cậu và Tử Duệ được phân nhiệm vụ lau cửa sổ. Thẩm Húc Thần đành phải tìm Tử Duệ thương lượng một chút, hỏi Từ Duệ có thể chấp nhận làm một mình hôm tổng vệ sinh đổi lại cậu sẽ giúp Từ Duệ làm trực nhật lớp hôm thứ 6 của cậu ấy.

“Này có là gì, mày cứ an tâm làm chương trình phát thanh cho tốt, tao lau cửa sổ một mình không thành vấn đề!” Tử Duệ đặc biệt dễ nói chuyện, không phải người hay so đo được mất.

“Mày đừng lo, dù Tử Duệ làm không kịp, bọn tao cũng sẽ giúp mày làm. Cùng lắm thì giảm bớt thời gian đánh bóng rổ thôi, phòng 501 chúng ta chính là đoàn kết hữu ái như vậy!” Giang Đại Sơn nói.

Giọng Giang mập khá lớn, cậu ta vừa nói xong, hơn nửa người trong lớp đều nghe thấy. Ngồi ở vị trí giữa lớp, Mã Thuận Đào nhịn không được liếc mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt phá lệ ý vị sâu xa.

Giang Sơn nhíu mày, chỉ về phía Mã Thuận Đào, hỏi Thẩm Húc Thần: “Nó vừa nhìn như vậy là có ý gì, không phải đang khinh bỉ tao đấy chứ?”

“Tao cảm thấy, nó hẳn đang cho rằng mày không phải đại diện của 501. Là một thành viên của 501, nó hiển nhiên không thích bị mày đại diện.” Lộ Cầu Chân từ đằng sau thò mặt lên.

“Lộ Tử, mày nói vậy là có ý gì?”

“Tao chả có ý gì sất. Tao chỉ không thích cái thằng đó thôi.” Lộ Cầu Chân vẻ mặt đau khổ nói: “Mã Thuận Đào mỗi lần dẫn bạn của nó về phòng toàn ngồi trên giường tao, tao đã nhắc nhở nhiều lần, mà nó nói mãi không sửa…tao éo chịu được! đến mẹ tao còn nói tao khó tính, mỗi tuần đều phải mang chăn đệm về nhà giặt một lần, mẹ tao đâu có biết trường mình bẩn thế nào đâu!” Lộ Cầu Chân là một tên khiết phích (sạch sẽ) bất trị.

Giang Đại Sơn ngủ ở giường phía trên giường Lộ Cầu Chân, nghe vậy liền bám dính lên người cậu ta, thản nhiên nói: “Hay là mày đổi giường với tao đi? Ngủ giường trên sẽ không có ai ngồi giường mày nữa.”

“A  a a a a a a, cả người mày toàn là mồ hôi, xin mày đừng có đứng gần taoooo!” Lộ Cầu Chân không thể nhịn được nữa mà hét ầm lên, tựa như thằng mập là một con virus siêu cấp độc ấy, được cái thằng mập cũng rộng lượng không chút để ý.

“Mày cứ như bọn con gái ấy!” Giang mập tuy rằng trong miệng xỉa xói nhưng vẫn nhanh chóng đem mình từ trên người Lộ Cầu Chân hái xuống. Tính khiết phích của Lộ Cầu Chân có đôi khi rất phiền hà, nhưng nếu đã ở chung một phòng ngủ, cả đám cũng tương đối thông cảm cho nhau.

Ví dụ nói tới đống khăn mặt Lộ Cầu Chân sử dụng đi, rửa mặt một cái, gội đầu một cái, tắm rửa một cái, lau mông một cái, lau chân một cái…phỏng chừng đến bọn con gái cũng không phiền hà nhiều như nó vậy đâu. Hơn nữa, đến cốc uống nước, Lộ Cầu Chân cũng không để ai đụng vào dù cốc cậu ta có cả nắp đậy, người khác có lỡ tay đụng vào dù chỉ một đầu ngón tay cậu ta cũng chịu không nổi, ngay lập tức hất đổ toàn bộ nước trong cốc, rồi tỉ mỉ rửa sạch từ đầu đến cuối lại một lần, sau đó mới pha một cốc trà khác.