Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 90: Mười năm gian khổ học tập, vinh quang lớn nhất




Chân Minh Châu bị ông đánh gãy lời, trong lòng có chút rối bời. Cô là người ăn mềm không ăn cứng, người khác làm bộ hòa nhã cô sẽ nhanh chóng bỏ qua chuyện đạo lý trước.

Nhìn thấy vẻ mặt buông lỏng xuống, hiệu trưởng Chu mới bắt đầu hỏi: “Năm trước thủ khoa khoa học tự nhiên ở An Thành chúng ta là ai, em biết không?”

An Thành là thành phố thuộc tỉnh An Tây, thủ khoa khoa học tự nhiên An Thành đều là thủ khoa khoa học tự nhiên cấp tỉnh. Kỳ thi Đại Học khóa trước tin tức tuyên truyền khen ngợi đều được truyền tin rầm rộ. Nhưng năm trước người được không phải trường học của bọn họ cho nên Chân Minh Châu không biết được.

“Không biết.” Cô thu hồi suy nghĩ, trả lời.

“Năm trước đề lý vô cùng khó, điểm số cao nhất của toàn bộ khối khoa học tự nhiên tỉnh chúng ta là một người trong mười ba nam. Học sinh này hoàn cảnh có chút giống với Trình Nghiễn Ninh, bố mất sớm, mẹ không tái hôn ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn. Học sinh này cũng không chịu thua kém, kỳ thi đại học đoạt giải quán quân làm phấn chấn lòng người. Giáo dục toàn tỉnh lấy cậu ta làm gương, các giới trong xã hội đều biết đến. Đài truyền hình An Thành mời mẹ con bọn họ có một tiết mục phỏng vấn, em đoán về sau như thế nào?”

Hiệu trưởng Chu nói một nửa, Chân Minh Châu nghe đến nhập thần, vô thức hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Các giới trong xã hội cùng hành động.” Cô giáo Phùng mặt không khó coi như trước tiếp lời hiệu trưởng Chu nói: “Tiết mục phát ra, tổng giám đốc công ty bất động sản Nhuận An tự mình đến thăm tặng cho hai mẹ con một căn hộ trung cư 120 mét vuông ở trung tâm thành phố với tư cách cổ vũ, bộ giáo dục thành phố thưởng 30 vạn với tư cách khen ngợi, còn có một vài xí nghiệp yêu mến tổng cộng phần thưởng là hai trăm mười vạn. Điều này về sau giúp cậu ta vào đại học ở Hải Thành, học phí toàn bộ được miễn phí, nhân viên nhà trường còn trợ cấp năm vạn tiền sinh hoạt.”

“Bất động sản Nhuận An?” Chân Minh Châu sửng sờ hồi lâu nhìn về phía hiệu trưởng Chu.

Hiệu trưởng Chu cười cười: “Từ Mộng Huy tổng giám đốc là anh trai Từ Mộng Trạch, nếu em không tin có thể xuông hỏi.”

Chân Minh Châu lại mím môi, không nói. Cô tin, như thế nào không tin? Nhà Từ Mộng Trạch làm bất động sản, chú bác bố mẹ đều rất thích làm từ thiện.

Có thể cô không nghĩ tới một cái thủ khoa tỉnh lại được thưởng nhiều như vậy. Những điều này, Trình Nghiễn Ninh cũng có thể có được.

Ý nghĩ của cô hiệu trưởng Chu tất nhiên có thể đoán chuẩn, sắc mặt nghiêm túc nói: “Năm trước bị rớt thủ khoa là điều thầy tiếc nuối nhất. Cho nên toàn bộ lãnh đạo nhà trường đối với học sinh Trình Nghiễn Ninh kỳ vọng rất cao, thành tích năm nào cũng cao. Học sinh có thể ổn định phát huy suất sắc trên nhiều phương diện như vậy, thầy dạy học nhiều năm cũng khó mà gặp được mấy người. Nếu ở kỳ thi Đại Học này có thể đạt giải quán quân, lực ảnh hưởng so với người học sinh năm trước có thể hơn, em hiểu không?”

Lời này hỏi xong, hiệu trưởng Chu có chút than thở.

Toàn bộ lãnh đạo nhà trường cùng giáo viên đều trông đợi vào Trình Nghiễn Ninh. Các phương diện của anh đều có thể sáng giá trở thành thủ khoa, điều này tuyệt đối có thể đem đến cho An Thành từ trước đến nay vinh quang chưa từng có. Không nói đến mặt khác, chỉ riêng về khí chất tướng mạo đặt ở thủ khoa cả nước tuyệt đối là hàng đầu.

Hạt giống tốt như vậy, sao hiện tại có thể yêu đương!

Văn phòng yên tình một giây, giọng Chân Minh Châu nho nhỏ nói: “Em sẽ không ảnh hưởng Trình Nghiễn Ninh học tập.”

“A” Cô Phùng cười châm chọc, nhìn cô rồi nói một chầu: “Em không ảnh hưởng, nói miệng thì có thể làm được sao? Em có biết năm nay tỉnh chúng ta có bao nhiêu người thi Đại Học? Ba mươi mấy vạn! Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc( ý nói rất nhiều người, vô cùng gian nan), thi đậu một bài có thể có bao nhiêu người? Trúng tuyển được mấy người! Em cho rằng thủ khoa toàn tỉnh có thể thi tốt? Là Trình Nghiễn Ninh học tập ưu tú, phát huy ổn định. Nhưng em đừng quên đó là tình huống không có em, yêu đương trước khi thi có thể không phân tâm sao?”

Chân Minh Châu bị cô ta nói một phen đến ngực run lên một cái, không cách nào cãi lại.

Chủ nhiệm Diêm đã trầm mặc một hồi lâu, nhìn thấy sắc mặt cô ngưng trọng lên, thở dài nói: “Em mới lên lớp 10, không có hiểu qua áp lực lớp tốt nghiệp, trong nhà cũng vậy trường học cũng thế, không ai có thể giúp em gắng nặng việc học tập được. Chân Minh Châu, kỳ thi Đại Học không phải đơn giản như em nghĩ, năm trước trường chúng ta có một nữ sinh học bổ túc một năm sau cùng một trường thiếu điểm, vừa biết kết quả liền sụp đổ nhảy lầu.”

Chuyện này Chân Minh Châu không biết, ngoài ý muốn nhìn giáo viên Diêm một chút. Chủ nhiệm Diêm cũng nhìn lại cô khó được lộ ra chút vẻ mặt ôn hòa.

Hiệu trưởng Chu nghĩ nghĩ, còn nói: “Thầy ở chỗ này là chỉ cho em thấy rõ ngọn nguồn, Trình Nghiễn Ninh một khi đạt được thủ khoa khoa học tự nhiên năm nay, trường học sẽ tự thưởng 50 vạn, tin tức phỏng vấn cũng thế, trung tâm thành phố cũng có một căn hộ tốt, chỉ cần cậu ta cần, chúng ta đều cố gắng giúp đỡ. Huống hồ điều kiện cậu ta tốt như vậy chỉ cần hoàn thiện chít là đã có thể trở thành thủ khoa nổi tiếng, đath được nhiều sự giúp đỡ cùng thưởng, em yêu thích cậu ta, thì cũng phải cân nhắc những điều quan trọng đối với Trình Nghiễn Ninh.”

Chân Minh Châu rủ xuống một tay năm thật chặt, ức chế tim đập thình thịch.

Đương nhiên cô biết chuyện này quan trọng bao nhiêu. Trường học lấy anh làm tấm gương, là người biểu dương đồng thời hao hết tâm tư để lót đường cho anh một tiền đề tươi sáng.

Đây là cả hai cùng có lợi. 

Hơn nữa loại cục diện này, năm trước bị đè ép một đầu. Các phương diện của Trình Nghiễn Ninh so với thủ khoa toàn tỉnh những năm trước đều tốt hơn về mọi mặt, trở nên càng nghiêm trọng cũng càng làm cho người ta mong chờ.

Chân Minh Châu im lặng nhìn thoáng qua bốn người.

Mã Bình Xuyên, chủ nhiệm Diêm, hiệu trưởng Chu, cô giáo Phùng, mỗi người bọn họ đều im lặng mà khiển trách cô. Nhưng bọn họ cũng không có giận dữ mà từng bước nói đạo lý làm cho cô ý thức được chính mình phạm sai cái gì, nghiêm trọng đến cỡ nào.

Quả thật hiện tại cô còn không có ảnh hưởng Trình Nghiễn Ninh nhưng vạn nhất thì sao?

Vạn nhất anh bởi vì cô mà phân tâm.

Vạn nhất anh bở vì cô bỏ lỡ thủ khoa.

Có thể anh sẽ bỏ lỡ cơ hội một lần huy hoàng duy nhất An Thành. Đây vốn anh nên được, mười năm anh gian khổ học tập đây là vinh quang lớn nhất. Nếu như bỏ lỡ, anh sẽ rơi xuống vực sâu. Nhưng có thể bị yêu đương ảnh hưởng đến việc học tập có thể anh sẽ thi đậu đại hoc danh giá nhưng thủ khoa nên được sở hữu tất cả ban thưởng, sẽ không vì chuyện gì mà học sinh khá giỏi bên ngoài đầy rẫy, có ai sẽ để ý đến?

Đến lúc đó, anh hiểu ý được sinh oán hận? Sẽ chán ghét cô sao?

Nhưng giúp đỡ cùng thưởng này có thể làm giúp anh đã phấn đấu nhiều năm qua, Một tay Chân Minh Châu nắm chắc lại buông ra, trong đôi mắt đen nháy có chút mờ mịt ẩm ướt, cô hít sâu một hơi, cười nói: “Cám ơn hiệu trưởng, ý của thầy em đã hiểu, em…” Giọng nói cô run rấy có chút không nói được.

Văn phòng im ắng, mấy thầy cô giáo rốt cuộc cũng thở dài một hơi.

Chân Minh Châu cúi đầu xuống, lại nói: “Em sẽ…”

“Cốc cốc…”

Hai tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

Chủ nhiệm Diêm vừa đứng dậy, cửa phong khép hờ bị người bên ngoài đẩy ra.

Trình Nghiễn Ninh đi tới nhìn Chân Minh Châu, nhìn thấy nữ sinh bởi ủy khuất tự trách mà đôi mắt nhu thuận ngập nước, cô trông thấy anh rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên. Mắt to nháy một cái, trong lúc khiếp sợ lộ ra một tia mờ mịt giống con mèo nhỏ làm người ta đau lòng.

Trong lòng Trần Nghiễn Ninh yên lặng hít một tiếng, thấp giọng nói: “Em về trước đi.”

Kỳ lạ văn phòng vậy mà không ai ngăn cản anh.

Chân Minh Châu càng ngây người: “À?”

Trình Nghiễn Ninh trực tiếp giật tay cô, đẩy cô ra cửa, ra lệnh ngắn gọn: “Trở về phòng học đi, ở đây có anh.”