Tống Tương Tương thay quần áo xong thì đi ra ngoài, thấy hai người vẫn ngoan cố chờ đợi thì có hơi sững sờ.
Tay của Phan Dịch đang xách hai cái túi lớn.
Cô không ngờ rằng anh ta đã thanh toán giúp mình, Tống Tương Tương vội vàng buông quần áo xuống chạy tới, vẻ mặt rất không tự nhiên nói: "Sao có thể để cho anh tính tiền chứ, em có mang tiền theo, hóa đơn đâu, e, trả tiền lại cho anh."
Phan Dịch đưa tay ôm lấy cô: "Khách khí với anh làm gì."
"Không, như vậy không được tốt lắm." Tống Tương Tương bị anh ta ôm vào trong ngực, ấp úng nói.
Ba bộ quần áo tốn tới mấy trăm đồng tiền nha, cô và Phan Dịch quen biết không bao lâu, sao có thể tùy ý xài tiền của người ta như vậy chứ?
Phan Dịch bị dáng vẻ áy náy của cô chọc cười, cúi thấp đầu xuống bên tai cô nói: "Mua quần áo cho vợ mình sao lại không nên nha?"
Tống Tương Tương a một tiếng, cả người đều nóng lên.
Thật ra cô biết có rất nhiều học sinh lúc nói chuyện yêu đương đều sẽ lén lút gọi đối phương là chồng vợ, bởi vì như vậy sẽ biểu hiện sự thân mật của cả hai. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Phan Dịch xưng hô theo kiểu này đi.
Nhất là anh ấy lại gọi với giọng điệu như vậy!
Làm lòng cô cũng trở nên mềm mại.
Đang lúc Tống Tương Tương vẫn mà đắm chìm trong bong bóng màu hồng không cách nào kiềm chế được thì bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói vô cùng bất mãn: " Con mẹ nó, hai người xong chưa vậy!"
Chân Minh Châu nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng của Tống Tương Tương thì đã hận tới mức ngứa răng!
Thật là!
Tên lưu manh này không phải chỉ thanh toán giúp cậu ta thôi sao, có cần cảm động thành như vậy không!
Sớm biết vậy thì vừa rồi cô đã giành tính tiền rồi, tránh để cho cậu ta cứ đắm chìm trong cái bẫy ôn nhu không cách nào tự kiềm chế như vậy a.
Tống Tương Tương căn bản không nhìn ra cô đang tức giận, chỉ cho rằng bởi vì mình và Phan Dịch quá mức buồn nôn nên mới khiến người khác chê cười, cho nên liền vội vàng rời khỏi ngực Phan Dịch, kéo cánh tay của cô cười hỏi: "Được rồi, được rồi, trưa nay muốn ăn gì?"
Mua quần áo mất nửa tiếng, thời gian tiếp theo có thể nói là vô cùng dư dả.
Chân Minh Châu suy nghĩ một lút nhưng cũng không có chủ ý gì.
Mà Tống Tương Tương biết gia cảnh của cô nên cũng chưa bao giờ bắt bẻ những chuyện nhỏ nhặt này, suy nghĩ một lúc liền mở miệng nói: "Hay là chúng ta đi ăn thức ăn tự phục vụ đi, được không?"
Cô biết gần đây có một chỗ, mỗi người trả bảy mươi đồng, nghe nói ăn rất ngon.
Chân Minh Châu gật đầu: "Được."
Phan Dịch lấy điện thoại di động ra xem thời gian một cái, sau đó lên tiếng nói: "Còn chưa tới mười một giờ, hay là đi dạo một vòng nữa đi, anh muốn mua ít đồ, được không?"
Tống Tương Tương a một tiếng, vô cùng ngượng ngùng hỏi: "Anh muốn mua cái gì?"
Ánh mắt của Phan Dịch nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Chân Minh Châu, trên mặt hiện lên nụ cười thú vị: "Ngày mốt là sinh nhật của A Ninh, anh muốn chọn quà sinh nhật cho cậu ta."
Tống Tương Tương, Chân Minh Châu: "..."
Hai người sững sờ một lúc lâu, Chân Minh Châu mới mở miệng nói: "Sinh nhật của Trình Nghiễn Ninh?"
"À, ngày 20 tháng 11." Vừa dứt lời, anh ta lập tức quan sát Chân Minh Châu từ đầu đến chân một cái, " Sao vậy, cũng muốn mua quà cho cậu ta à?"
"Mới không có." Chân Minh Châu lập tức phủ nhận theo phản xạ điều kiện.
Phan Dịch cười một tiếng, cũng không đùa cô nữa, khoác tay lên vai Tống Tương Tương cười nói: "Đi thôi, khúc quanh bên kia có một tiệm sách."
"Tiệm sách?" Tống Tương Tương lập tức ngây người một hồi.
Phan Dịch rõ ràng không cảm thấy lời này của mình có gì không đúng, không để ý ừ một tiếng, cong môi cười nói: "Tốt nghiệp ban học sinh giỏi mà, phải mua cho cậu ta một ít sách bài tập, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ này."
*
Năm phút sau, ba người đi tới tiệm sách.
Phan Dịch hiển nhiên không có kinh nghiệm cũng không có hứng thú với việc chọn mấy cuốn sách bài tập sách này, sau khi đi một vòng quanh khu vực sách hướng dẫn thì đã trực tiếp hỏi người bán hàng: "Có sách bài tập dành cho học sinh lớp mười hai dùng hay không? Cái loại sách mới ra, hơn nữa còn cực kỳ khó đó."
Bán hàng: "..."
Cô ấy bình tĩnh quan sát Phan Dịch một lúc, sau đó cười nói: "Có."
Phan Dịch gật đầu: "Mỗi loại lấy một quyển."
Bán hàng một lần nữa: "..."
Đi làm lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy có người mua sách như vậy nha.
Thế nhưng cô vẫn duy trì mỉm cười như cũ, đi tới giúp Phan Dịch chọn sách, đến khi cô chọn được mười mấy cuốn thì Phan Dịch lên tiếng nói: "Được rồi."
Nhiều quá cầm lên cũng rất tốn sức.