Khoảng thời gian này cô ấy và Từ Mộng Trạch không có chia tay, nhưng lại thường xuyên khóc ở trong phòng trọ, than phiền Từ Mộng Trạch không quan tâm, không dịu dàng, không giống như một người bạn trai, lỗ tai của mấy người các cô đều sắp kết kén rồi.
"Tại sao lại tới trễ?" Diệt Tuyệt Lý kẹp sách từ phía sau đi lên, bất mãn nhìn cô một cái.
Chân Minh Châu thu hồi ánh mắt, đi vào phòng học.
" Ầm" một tiếng, cửa phòng học ban bảy bị đóng kín.
Âm thanh kia rơi vào tai Nhiêu Lệ khiến cô ấy sinh ra một loại cảm giác bị toàn thế giới từ bỏ, không nhịn được mà khóc lên.
Lần thi tháng này, cô ấy bị giảm đến hai mươi mấy hạng trong lớp, bị chủ nhiệm lớp phê bình hết nửa tiết, mặt trong mặt ngoài đều bị lôi ra chà đạp, mất hết mặt mũi.
Cô ấy cảm thấy trước giờ chưa từng chịu loại ủy khuất này.
Cơn ủy khuất này rốt cuộc cũng bộc phát vào lúc đi học buổi trưa, khi người đi trên hành lang thưa dần, cô ấy liền khắc chế nổi buồn của mình mà đi đến trước cửa phòng học của ban bảy, lớn tiếng kêu lên: "Từ Mộng Trạch, cậu đi ra ngoài một chút!"
"Tiểu Mộng, có người tìm kìa, ha ha!" Lý Thành Công đẩy bàn một cái, đê tiện cười hề hề hô to.
Từ Mộng Trạch ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh ta, cất bước ra khỏi phòng học.
Anh có chuyện muốn nói, mấy đồng bạn tốt tự nhiên không thể đi theo, cho nên đều xúm lại một chỗ chờ anh ta.
*
Trung tuần (*) tháng mười một.
(*) Trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)
Buổi trưa, trên hành lang cũng rất lạnh lẽo.
Nhiệt độ của ánh nắng mặt trời cũng thấp, vô cùng có cảm giác bi thương.
Nhiêu Lệ ngẩng đầu lên gương mặt lạnh nhạt trắng nõn của Từ Mộng Trạch, mím môi nói: "Kỳ thi lần này thành tích của mình bị hạ xuống rất lợi hại, chủ nhiệm lớp phạt ta đứng suốt hai tiết, nói là sẽ giống như các cậu mời phụ huynh của mình lên gặp mặt."
"Nga." Từ Mộng Trạch lạnh nhạt đáp một tiếng, một bộ không đếm xỉa tới.
Nhiêu Lệ lập tức nổi giận, bất mãn nói: "Thái độ của cậu như vậy là có ý gì chứ, mình là bởi vì cậu cho nên thành tích mới giảm xuống!"
Chân mày Từ Mộng Trạch nhướng lên một cái: "Cậu đang kể chuyện hài đó hả?"
"Cái gì?"
"Nói chuyện yêu đương là thành tích có thể bị giảm xuống?" Từ Mộng Trạch cười nhạo một tiếng, "Vậy sao tôi không rớt hạng, mà còn tăng lên hai bậc nữa."
Nhiêu Lệ bình tĩnh nhìn anh ta một cái, dằn lòng nói: "Vậy thì chúng ta chia tay đi."
" Được thôi." Từ Mộng Trạch hoàn toàn không do dự.
Không hề có an ủi như mong muốn, nói chia tay cũng dễ dàng bị đáp ứng như vậy, Nhiêu Lệ nhìn gương mặt trắng nõn lạnh nhạt của anh nhất thời không nhịn được căm hận cùng ủy khuất trong lòng, giơ tay hô to: "Từ Mộng Trạch cậu là tên khốn kiếp!"
"..."
Bàn tay của cô ấy không có rơi lên trên mặt anh mà đã bị chế ngự ở trên không trung.
Bốn mắt nhìn nhau, trong hai mắt của Từ Mộng Trạch toát ra sự lạnh lẻo đến rùng mình: "Cô nên có chừng mực."
Nhiêu Lệ nhìn anh ta, không nhịn được mà run lên một chút.
Hai người chung một chỗ cũng đã được hai tháng rồi, nhưng cô ấy lại căn bản không thể hiểu được Từ Mộng Trạch, mỗi cử chỉ của anh ta luôn kiên nhẫn và ôn hòa, nói chung chính là cái dạng lúc trước đưa cho cô ấy một chiếc điện thoại di động nắp bậc, dựa tường cười nói: "Suy nghĩ một chút về chuyện làm bạn gái của tôi đi."
Đoạn này cảm tình không có chút báo hiệu nào đã bắt đầu, lại bất ngờ không kịp đề phòng màkết thúc.
Nhiêu Lệ rút ra tay mình ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mắt tôi bị mù mới đồng ý quen cậu."
Trong đáy mắt của Từ Mộng Trạch hiện ra một tia châm chọc mà nguy hiểm, thu tay lại, môi mỏng cong lên: "Cút."
Nhiêu Lệ nhìn anh rồi oa một tiếng khóc lớn chạy đi xa.
*
Biến cố này thật khiến người ta phải trợn mắt hốc mồm.
Lý Thành Công đang muốn phát biểu cảm nghĩ sau khi xem xong thì lại nhìn thấy sắc mặt của Chân Minh Châu ở bên cạnh hơi đổi một chút, sau đó cất bước đuổi theo hướng Nhiêu Lệ bỏ chạy.
Anh ta nhất thời: "..."
Nghiêng đầu nhìn Tần Viễn một cái, Lý Thành Công vuốt vuốt cái ót hỏi: "Chân Chân bị trúng gió cái gì vậy?"
Tần Viễn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Chân Minh Châu.
Tống Tương Tương ở bên cạnh âm thầm thở dài một tiếng, cười nói: "Dù gì cũng ở cùng một phòng trọ, mình cũng nên đi qua nhìn một chút. Các cậu cứ đi ăn cơm đi, đừng chờ bọn mình."
Nói xong, cô cũng cất bước chạy theo.
Trong lòng cô rất rõ ràng, Chân Minh Châu không phải bị động kinh, mà là tức cảnh sinh tình.
Thái độ của Từ Mộng Trạch đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé của cô rồi.