"Không có hứng thú ——" Chân Minh Châu hời hợt trả lời một câu.
Mã Bình Xuyên tức đến nở nụ cười nói: "Vậy em có hứng thú với cái gì hả?"
Chân Minh Châu nhìn anh ta một cái, sau đó tiếp tục nhìn xuống mủi chân.
Mã Bình Xuyên cúi người đi nhìn cô: "Trình Nghiễn Ninh sao?"
Ba chữ này vừa nói ra, Chân Minh Châu rõ ràng sững sốt một chút, sau đó mím chặc môi không lên tiếng.
Một tháng nay, cô đã không có đi qua lớp 12-1 nữa.
Đương nhiên cả hai lớp đều ở cùng một dãy lầu học, nếu cô tận lực lưu ý thì vẫn có thể có rất nhiều cơ hội nhìn thấy Trình Nghiễn Ninh, lúc tập thể dục buổi sáng hoặc lúc đi học đều cách anh rất gần, chỉ cách có mấy mét mà thôi.
Thế giới này chính là kỳ diệu như vậy đó, khi một có người đi vào tim của cô, thì ánh mắt sẽ thường xuyên tìm thấy anh.
Nhưng cô chịu đựng không nói lời nào với anh cũng không đi quấy rầy anh.
Cô không biết mình đã nhịn xuống như thế nào, chỉ biết là khi cô thu liễm thì Trình Nghiễn Ninh lập tức cách càng xa cô, không có khi nào đồng thời cùng nhau xuất hiện cả.
Chân Minh Châu chi môi suy nghĩ bậy bạ, Mã Bình Xuyên thì tỉnh bơ quan sát vẻ mặt của cô.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục áo khoác học sinh kiểu xuân thu đứng dựa vào tường, mặc dù lúc nói chuyện còn mang theo giọng điệu không đếm xỉa tới như trước, nhưng phàm là người hiểu cô thì sẽ phát hiện trong lúc vô tình cô vẫn có chút biến hóa, giống như một cô gái trưởng thành.
Nhưng mà suốt một tháng chuyện cô theo đuổi Trình Nghiễn Ninh cũng đã sớm hạ màn.
Mã Bình Xuyên có tâm khích lệ cô, chỉ hơi trầm ngâm lấy Trình Nghiễn Ninh làm gương, chuyển đề tài hỏi: "Cảm thấy nhà mình rất ưu việt, thành tích không là vấn đề gì có phải hay không?"
Chân Minh Châu lại nhìn anh ta một cái, vẫn không có trả lời.
Mã Bình Xuyên nói lời thấm thía: "Dù điều kiện gia đình có khá hơn nữa thì đó cũng là bản lãnh của cha mẹ, không phải bản lãnh của em. Đời người rất dài, em cũng không thể vĩnh viễn dựa vào cha mẹ, có đúng không? Nói chung có một số việc, em nên cần tự đối mặt. Em nhìn Trình Nghiễn Ninh người ta một chút đi, cha mất tích mẹ ngồi tù, nhưng vậy thì thế nào? Thành tích của em ấy rất tốt, tất cả tình trạng khó khăn trước mắt đều là tạm thời, cũng không có gì ghê gớm..."
Mã Bình Xuyên lúc sau còn nói cái gì đó, nhưng Chân Minh Châu một chữ cũng không nghe lọt.
Thời gian tựa hồ trôi qua rất lâu, Mã Bình Xuyên ngừng nói, cô lăng lăng nhìn anh ta, chần chờ nói: "Cha mất tích mẹ ngồi tù?"
Cô bé trước mặt này lộ ra vẻ măt không thể tin.
Mã Bình Xuyên thở dài: "Chuyện này cũng chỉ một số ít thầy cô trong trường học biết, đừng nói với những người khác, biết chưa?"
Chân Minh Châu ngu ngơ hồ hồ gật đầu một cái.
Chuông tan học đột nhiên vang lên làm hai người giật nảy mình.
Mã Bình Xuyên ngước mắt lên nhìn vào phòng học rồi mở miệng nói: "Vào học thôi, phải học tập chăm chỉ một chút."
Chân Minh Châu đưa mắt nhìn anh ta rời đi.
Đợi khi bóng dáng của Mã Bình Xuyên biến mất ở cuối hành lang thì cô mới đột nhiên tỉnh mộng, sau đó lập tức chạy nhanh xuống lầu dưới, chạy thẳng tới lớp 12-1.
*
Lớp 12-1.
Thầy giáo toán học đang dạy lố giờ ở trên bục giảng.
Trình Nghiễn Ninh đang cúi đầu nhìn các bước giải đề, đột nhiên bị bạn ngồi cùng bàn đâm một cái.
Anh vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Chân Minh Châu đang đứng ở phía bên ngoài cửa sổ.
Cô gái nhỏ cũng không biết thế nào mà đứng không nhúc nhích ở ngoài cửa sổ nhìn anh, ánh mắt vừa trực tiếp lại vừa ủy khuất.
Trình Nghiễn Ninh khẽ run lên, nghe nam sinh ngồi cùng bàn nhỏ giọng nói: "Em ấy đã đứng ở đó mấy phút rồi."
Thật là phiền toái...
Trình Nghiễn Ninh nhẹ mím môi nghĩ thầm.