Đã qua đêm, bốn phía rất yên tĩnh.
Thành thị không ồn ào náo nhiệt như ban ngày, hầu như mọi người đều đã ngủ.
Gió đêm thổi, ánh đèn gần đó, gieo rắc trong bóng đêm, tạo ra cảm giác yên bình.
Trình Nghiên Ninh ngước mắt nhìn lại, không có một bóng người trong tầm mắt, trừ bọn họ.
Chắc là cô gái này không có khóc, hai cánh tay ôm chặt lấy eo anh, giống như đứa trẻ đang bắt lấy đồ chơi yêu thích nhất vậy.
Mà anh, tâm phiền ý loạn ra cửa, dựa vào hai chữ Nam Hồ trong tìn nhắn mà đến đây, sau đó taxi đi quanh đây vài vòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chân Minh Châu ôm anh thật lâu, căn bản không buông tay được.
Cô mười mấy năm trước, cũng chưa từng có cảm giác này.
Một giây thấy anh, trời giống như sáng lên.
Cô vẫn ôm chặt anh, gương mặt vừa vặn úp vào ngực anh, cách hai lớp quần áo, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, tiếng đập bình thường làm cô yên tĩnh lại, những bất mãn đang có giải phóng hết.
“Trình Nghiên Ninh?” Cô không ngẩng đầu, giọng nhẹ nhàng, rất cẩn thận.
Trình Nghiên Ninh rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô “Ừ.”
“Cảm ơn.” Chân Minh Châu đột nhiên cười.
Ánh mắt Trình Nghiên Ninh vẫn luôn dừng trên đỉnh đầu cô, mở miệng hỏi: “Có thể buông ra không?”
“…… À.”
Có thể ôm anh lâu như vậy, cô đã thỏa mãn rồi.
Chân Minh Châu rất nhanh buông anh ra, ngửa đầu hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Trình Nghiên Ninh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lên xe.”
Chân Minh Châu vừa nhấc mắt, lúc này mới thấy taxi vẫn dừng ở chỗ cũ, lúc cô gương mắt lên, Trình Nghiên Ninh đã xoay người chạy qua, suy nghĩ biến mất, cô vội vàng đuổi theo.
Hai người lên xe, tài xế hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
Trình Nghiên Ninh nói qua một chút: “Trong An Thành.”
“Giờ này trường đã đóng cửa rồi.” Chân Minh Châu liếc anh một cái, nhắc nhở.
“Tội biết.” Giọng điệu Trình Nghiên Ninh nhàn nhạt.
“Vậy cuộc đi đâu?” Tài xế hỏi.
Trình Nghiên Ninh mí mắt cũng không nâng một chút, vẫn đáp: “Đi trong An Thành.”
Tài xế ngơ ra một chút, yên tĩnh khởi động xe.
*
Xe taxi lái trên con hẻm nhỏ.
Trình Nghiên Ninh tuy đến đây tìm cô, sắc mặt vẫn như cũ, lạnh băng.
Anh làm cho người ta thêm phiền, người đàn oing xa lạ đang ngồi lái xe phía trước, nên Chân Minh Châu nghe anh cố chấp nói đi xung quanh, liền sáng suốt ngậm miệng, chỉ nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
An Thành là thủ đô, đang ở thời kỳ phát triển nhanh, mỗi ngày một dạng.
Ánh sán ban đêm, đẹp hơn ban ngày.
Cô tập trjng nhìn, đột nhiên nghe thấy nam sinh bên cạnh nói: “Dừng ở đây đi.”
“Không tới sao.” Giọng tài xế từ trước mặt truyền đến.
Trình Nghiên Ninh liếc anh một cái: “Sang bên là được.”
Tài xế lẩm bẩm lái xe sang bên, thu tiền, giẫm chân ga rời đi.
Chân Minh Châu phân rõ phương hướng, ngước mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này cách trường học bọn họ một đoạn, chẳng lẽ, muốn ở khách sạn?
Cô theo bản năng nhìn về phía Trình Nghiên Ninh, chần chờ nói: “Ở khách sạn sao?”
“Ừ.” Trình Nghiên Ninh nhàn nhạt trả lời một tiếng, đi đến khách sạn bên đường.
Chân Minh Châu vội vàng đuổi theo: “Anh muốn em ở bên ngoài một mình à?”
“Tôi ở cùng em.”
“Hả?”
Trình Nghiên Ninh liếc nhìn cô một cái: “Hai phòng.”
Chân Minh Châu à một tiếng, không rõ là tiếc nuối hay yên tâm, ý nghĩ lại đổi nói: “Anh chưa 18 tuổi sao?”
Những lời này làm Trình Nghiên Ninh sửng sốt một chút, anh dừng bước chân nhìn Chân Minh Châu một chút, bất đắc dĩ nói: “Đợi lát, tôi gọi điện thoại.”
Nói xong, anh bước đi gọi điện thoại.
Chân Minh Châu không có đến gần, đứng tại chỗ chờ anh gọi điện thoại.
Trình Nghiên Ninh gọi không lâu, khoảng 1-2 phúy sau, anh cầm điện thoại đi đến trước mặt Chân Minh Châu: “Đi thôi.”
Chân Minh Châu a một tiếng, lại đuổi theo.
Hai người đẩy cửa đi vào, lễ tân nhìn ra cửa chính, lúc thấy Trình Nghiên Ninh rõ ràng sửng sốt một chút, giọng rất ân cần dịu dàng hỏi: “Chào anh, là anh Trình sao?”
Anh Trình sao?
Xưng hô này làm Chân Minh Châu chú ý, đột nhiên phát hiện, Trình Nghiên Ninh nhìn qua đúng là trầm ổn hơn học sing cấp ba nhiều.
Anh khách khí cười: “Đúng vậy.”
“Giám đốc Lưu mới gọi điện cho tôi, đây là thẻ phòng.”
“Cảm ơn.” Trình Nghiên Ninh cầm thẻ, ngước mắt nhìn Chân Minh Châu bên cạnh một cái, “Đi thôi.”
“A.” Chân Minh Châu lập tức thu hồi suy nghĩ.
*
Hai người đến cửa thang máy.
Đã qua 12 giờ, cửa thang máy không có một người.
Lúc chờ thang máy, Trình Nghiên Ninh đưa một cái thẻ cho Chân Minh Châu: “503.”
Chân Minh Châu cúi đầu nhìn một cái, hỏi anh: “Anh bao nhiêu vậy?”
“509.”
Nghe không ở cùng tầng.
Chân Minh Châu đi theo anh vào thang máy, mắt thấy sắc mặt anh thất sự rất lạnh nhạt, hỏi vấn đề đang rối rắm cả đêm: “Anh thích Chân Minh Hinh à?”
“Không thích.” Trả lời không có độ ấm, lại dứt khoát ngoài dự đoán.
Chân Minh Châu lập tức bất mãn: “Vậy sao anh còn đánh nhau vì chị ta?”
Mặt Trình Nghiên Ninh không cảm xúc nhìn cô một cái.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, mấy giây sau, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Trình Nghiên Ninh bước ra ngoài, tìm phòng.
Chân Minh Châu theo sát bước chân anh, ngửa đầu không thuận theo không buông tha hỏi: “Sao anh lại đánh nhau vì chị ta vậy? Không thích thì tại sao ra mặt giúp chị ta? Không lẽ là vì cùng lớp? Lớp trưởng như anh là quá tốt bụng đi, cái gì cũng quản! Này!”
Trình Nghiên Ninh dùng thẻ mở cửa phòng, quay đầu nói với cô: “503 chắc là ở phía trước.”
“Anh còn chưa trả lời vấn đề của em mà!” Chân Minh Châu gân cổ kêu.
Cô mới 1m63, Trình Nghiên Ninh lại 1m83, hai người kém 20 cm, nên mỗi lần nói chuyện với anh, cô đều ngẩng cô lên.
Trình Nghiên Ninh rũ mắt thấy gương mặt đỏ bừng của cô, đột nhiên cúi người, giọng mát lạnh lọt vào lỗ tai.
“Không liên quan đến em.” Anh nói.
Chân Minh Châu bĩu môi, thở phì phì trừng mắt nhìn anh.
Một cái chớp mắt này, trên môi Trình Nghiên Ninh đột nhiên nổi lên ý cười, rất nhẹ rất nhanh, bỗng nhiên không thấy. Anh giơ tay lên, ngón tay để lên vai cô, tùy ý đẩy một cái, xoay Chân Minh Châu nửa vòng, quay lưng lại với anh hướng ra hành lang.
“Đi ngủ đi. ”
Ba chữ ngắn gọn phía sau, Chân Minh Châu bất mãn quay đầu lại, đối phương đóng cửa phòng rầm một tiếng.
Làm cô đang ngập cảm xúc suýt sặc chết.
Chân Minh Châu ở trước cửa kêu vào bên trong: “Em còn chưa nói xong mà!”
Trình Nghiên Ninh không trả lời cô.