Trên đường phố gió đêm thổi phù phù, còn có chút lạnh.
Chân Minh Châu chạy rất lâu, dừng lại thở dốc.
Nước mắt trên mặt bị gió thổi giàn dụa, cô kho lưng chống tay lên đầu gối, chỉ cảm thấy từ cổ dang lên khí nóng, làm cô không còn sức chạy tiếp.
Lỗ tai vang một trận ong ong, rất khó chịu.
Cô cứ như vậy một hồi lâu, lang thang không có mục tiêu mà bắt đầu đi.
Từ lúc bắt đầu cô luôn biết mình không đấu lại Dương Lam và Chân Minh Hinh, lâu rồi chưa có cuộc sống như vậy.
Sao lại vô dụng như vậy!
Biết rõ họ cố tình chọc giận cô, vẫn không nhịn được mắc mưu.
Một giây kia, tức giận làm cô không có cách tự hỏi.
Chân Văn vẫn luôn là người lớn nhất!
Không thấy rõ sao?
Trên thực tế nhất định ông hiểu được một chút, nhưng làm chủ một nhà, làm thương nhân thành công, vẫn luôn phải quản lý xí nghiệp nhà mình, ông đã quen được tôn trọng, theo bản năng sẽ thiên vị mẹ con đáng thương kia.
Đáng giận!
Vừa tức vừa buồn nghĩ, Chân Minh Châu hít sâu một hơi, cô đi đến ngồi xuống bậc thang.
Chạy ra nhất định không thể về.
Nhưng sau khi về nhà đã bỏ cặp sách và áo khoác, trước mắt cô chỉ còn quần áo trên người, tiện tay mang theo mấy tờ tiền lẻ và điện thoại.
Chân Minh Châu sửng sốt, vội vàng cúi đầu lấy điện thoại ra.
Ngón tay lạnh băng tìm danh bạ, cô nhìn một lúc lâu, vẫn không gạt để gọi.
Không thể tìm Tần Viễn.
Cha mẹ anh không thể quản chặt anh, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo, hơn nữa Dương Lam ở nhà âm dương quái khí nói, cô theo bản năng có chút không muốn tìm đến anh, không chừng Dương Lam biết sẽ châm chọc thành thế nào.
Lý Thành Công và Từ Mộng Trạch cũng không được.
An Thành này lớn như vậy, mấy nhà trưởng bối này ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, cô không muốn bị chế giễu.
Tống Tương Tương cũng không nên gọi, gọi cho cô ấy không tránh được nghi ngờ.
Không kịp về trường học.
Cô cầm điện thoại suy nghĩ miên man, đủ kiểu nguyên nhân, loại trừ từng người từng người trong đầu, bắt đầu ngốc ra.
Thì ra, cô lại không có chỗ để đi.
Một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe vọt qua đường, đột nhiên nghĩ đến một người.
Không biết Trình Nghiên Ninh đang làm gì.
Nhà anh ở đâu?
Chắc là anh chưa ngủ.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, đến cuối cùng, cô không kìm chế được ý nghĩ, cầm lấy điện thoại, tìm được số của anh, cúi đầu bắt đầu nhắn tin
*
11 giờ rưỡi.
Trình Nghiên Ninh tắt vòi hoa sen, ra toilet.
Phòng khách, Phan Dịch một chân gác lên bàn trà dựa vào sofa hút thuốc xem TV, nghe thấy anh ra nhắc nhở: “Điện thoại câu rung lâu rồi.”
Trình Nghiên Ninh ừ một tiếng, không đi xem.
Sắc mặt Phan Dịch sửng sốt một chút, lại nói: “Mình nói điện thoại cậu rung lâu rồi.”
Trình Nghiên Ninh liếc anh ấy một cái: “Nghe thấy rồi, mình sấy tóc đã.”
Dứt lời, anh đến tủ giường cầm máy sấy tóc, lại vào toilet, từ từ sấy tóc.
Phan Dịch cúi đầu nghĩ, nghiền ngẫm cười nói: “Nữ sinh sao, mình xem.”
“Cậu đừng động.”
Tiếng máy sấy vang ầm im bặt, Trình Nghiên Ninh lạnh giọng nói.
Phan Dịch căn bản không đứng dậy khỏi ghế sô pha, nghe vậy lại cười không đứng đắn hơn, gân cổ lên hỏi: “Có phải em gái xinh đẹp ở trường kia hay không!”
Vấn đề này, Trình Nghiên Ninh không trả lời anh.
Anh sấy khô tóc dọn dẹp phòng tắm, cất máy sấy lại vào ngăn kéo, đi đến trước mặt uống cốc nước, tiện tay cầm điện thoại, trở về phòng ngủ chính.
Biết số của anh không có mấy người, gửi tin nhắn muộn như vậy, làm người không tưởng tượng được
Trình Nghiên Ninh cúi người đem ly nước đặt ở trên tủ đầu giường, cúi đầu xem di động.
“Thật ra Chân Minh Hinh không phải là chị ruột của em.”
“Có người nói có mẹ có ba kế, cũng không sai chút nào.”
“Em cãi nhau với cha em bị đuổi ra ngoài.”
“Gió cạnh Nam Hồ thật lạnh.”
“Thật ra sống ở biệt thự cũng chả tốt tý nào, buổi tối không thấy cái quỷ gì cả, lạnh tanh.”
“Có phải anh vẫn luôn cảm thấy em bám theo anh đúng không?”
“Có thể nói chuyện với em không?”
“Em không lừa anh.”
“Trình Nghiên Ninh, em có chút sợ.”
Đọc xong tin nhắn cuối cùng, Trình Nghiên Ninh yên lặng một giây, trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi tạm đóng.”
Giọng nữ máy móc lạnh như băng dừng bên tai anh, anh nhíu chặt mày, bước ra ngoài.
Phòng khách, Phan Dịch thấy anh vào phòng lại ra, muốn đi ra cửa, vội vàng ngồi thẳng gọi: “Đã trễ thế này cậu đi đâu vậy?”
“Có chút việc.” Trình Nghiên Ninh nói xong thấy quần đùi trên người mình, dừng một giây, không nói một lời mà xoay người trở về, không đến mấy phút, đã thay xong quần áo, ở cửa thay giày.
Người như anh làm việc hay nghỉ ngơi đều rất có quy định, dáng vẻ thế này, Phan Dịch cảm thấy giống quỷ.
Nhưng không đợi anh hỏi lại, cửa phòng đã đóng rầm một tiếng.
*
Điện thoại hết pin rồi.
Chân Minh Châu ôm cánh tay cuộn ở ven đường, có chút hoang mang lo sợ.
Tuy cô không học vấn không nghề nghiệp, rất ít khi ở một mình bên ngoài khi muộn thế này, đặc biệt là chỗ như Nam Hồ, không nhiều người, đến tối lại càng ít, quạnh quẽ đến làm người sợ hãi.
Không biết nên đi đâu, cô mím môi tính hướng đi.
“Ha ha, đại ca nói đúng.”
“Ông đây 27 là ra rồi.”
“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tích tiền vêc cưới vợ là được.”
“Nhìn cái đồ không có tiền đồ này!”
“Ha ha ha.”
Tiếng nói chuyện vang lên từ xa, lời nói của đàn ông vẫn thô tục như hàng ngày.
Chân Minh Châu theo bản năng ngước mắt nhìn lại, thấy năm sáu người đàn ông đi cạnh nhau cách không xa, có đội mũ bảo vệ màu vàng, chắc là thợ ở công trình nào gần đây.
Cô giương mắt nhìn lại, đương nhiên mấy người đàn ông đó cũng nhìn cô.
Tất cả đều sửng sốt một chút, mấy người liền bắt đầu trêu đùa.
“U!”
“Ha ha, buổi tối nhảy ra một cô bé!”
“Em gái à!”
Dưới ánh đèn đường mấy người cười không kiêng nể gì, Chân Minh Châu theo bản năng nắm chặt tay.
Cô sợ hãi, đương nhiên mấy người cũng phát hiện, có người huýt sáo vang dội, đến gần cô.
Hai chân đột nhiên có chút mềm, Chân Minh Châu mắt thấy mấy người kia càng đến gần, hai tay nắm chặt, xoay người chạy đi.
“Ha ha ha ha ha, chạy!”
Tiếng cười của người đàn ông đã xa nhưng vẫn vang bên tai, Chân Minh Châu bị chính suy nghĩ miên man của mình dọa mất lá gan, cũng không quay đầu lại, vẫn luôn chạy nhanh.
“Chân Minh Châu!”
Bên đường một tiếng hét làm cô dừng lại.
Chân Minh Châu vừa quay đầu lại, Trình Nghiên Ninh đẩy cửa xe taxi ra, bước chân xuống dưới.
Anh đứng xa nhìn cô, khuôn mặt bị đèn đường chiếu lên.
Trình Nghiên Ninh?
Chân Minh Châu sững sờ ở tại chỗ, nhìn anh, không dám nhúc nhích, nghi ngờ là mình sợ hãi sinh ra ảo giác, lại thấy Trình Nghiên Ninh.
Cô cũng không nói cho anh là cô ở đây mà?
Cô đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, Trình Nghiên Ninh lại động, nhấc chân chạy đến trước mặt cô.
Lúc anh đi bộ qua vườn hoa nhỏ, Chân Minh Châu đột nhiên chạy nhanh lên, lao đến, ôm chặt anh.