Lầu một, trong phòng khách.
Chân Văn mới vừa đưa Lý Khôn ra cửa, xoay người lại liền nghe thấy một trận ầm ĩ chói tai từ lầu hai truyền tới.
Ông ngừng một lát rồi tức giận nói: "Nha đầu Minh Châu này xảy ra chuyện gì vậy?!"
Chân Minh Hinh đang ngồi uống sữa tươi trên ghế sa lon ngồi nhìn ông một cái, cũng không lên tiếng.
Dương Lam đứng dậy lóng tai nghe một chút rồi ôn nhu cười nói: "Nghe như là đang luyện đàn violon đó, chỉ là trước đây không có thời gian nghe nó luyện đàn, hình như bây giờ kỹ năng đã bị hạ xuống nhiều rồi, nghe không lưu loát chút nào."
Chân Văn một đời giàu có, cho nên về mặt đào tạo đứa trẻ cũng rất hào phóng.
Lúc hai chị em Chân Minh Châu chưa tới năm tuổi đã bắt đầu đi theo giáo viên chuyên nghiệp học đàn, Chân Minh Hinh học dương cầm, Chân Minh Châu không muốn học giống cô ta nên chọn đàn violon, mấy năm nay cũng không biết là vì muốn tranh giành khẩu khí hay là vì nguyên nhân khác mà ở phương diện này vẫn luôn không chịu vứt bỏ, thập đại danh khúc (mười bài hát nổi tiếng)đều có thể hoàn hảo kéo lưu loát, hơn nữa còn rất êm tai.
Nhưng tối nay rõ ràng cô có điều không đúng.
Nói là luyện đàn chi bằng là nói chế tạo tiếng ồn thì càng thích hợp hơn!
Tâm tình đang tốt đẹp của Chân Văn cũng bị cô làm ảnh hưởng đến mất sạch, nhăn mày hỏi Chân Minh Hinh: "Hôm nay nó ở trong trường học đã xảy ra chuyện gì gì?"
Chân Minh Hinh ngẩn người, sau đó mím môi nói: "Không có xảy ra chuyện gì cả."
Dương Lam đã đến ngồi trên ghế sa lon, nghe vậy có chút bất đắc dĩ nhìn cô ta một cái, tức giận nói: "Nhìn cái dáng vẻ yếu đuối của con kìa, nói thế nào đi nữa thì nó cũng coi như em gái của con, cho dù bình thường nó không thích con, nhưng con cũng phải có trách nhiệm chứ? Trong trường học có chuyện gì cũng không chịu nói cho chúng ta biết, ngay cả lần trước, nếu không phải chủ nhiệm lớp gọi điện thoại đến nhà nói nó cúp cua để theo đuổi nam sinh thì chúng ta cũng không biết!"
Nói xong lời này, trên mặt bà ta liền hiện lên vẻ hận không rèn sắt không thành thép vô cùng rõ ràng.
Chân Minh Hinh nắm chặc cái chén nhỏ không lên tiếng.
Dương Lam lại nói: "Đừng trách mẹ nói con, hai con là con gái của nhà này, sau này các con phải nâng đỡ lẫn nhau!"
"Thật xin lỗi, ba." Chân Minh Hinh áy náy nhìn về phía Chân Văn.
Cô ta luôn luôn khôn khéo hiểu chuyện, cũng không hay lải nhải như Dương Lam, mọi mặt học tập đều làm cho người khác rất yên tâm, Chân Văn nhìn thấy dáng vẻ áy náy của cô thì khó tránh khỏi có chút đau lòng, nhìn Dương Lam nói: "Đứa nhỏ vẫn đang bận bịu chuyện học tập mà, sao có thể cả ngày lẫn đêm đều phải đi chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia của nó."
Dương Lam nhìn ông rồi than vắn thở dài một tiếng.
Từng trận từng trân ồn ào trên lầu khiến người nghe cảm thấy vô cùng bị làm phiền, Chân Văn nghe một hồi thì cũng không chịu nổi nữa, nhìn người hầu đang đứng bên cạnh nói: "Đi lên bảo nó ngừng lại cho tôi, hơn nửa đêm rồi mà cứ không ngừng ầm ĩ!"
Người hầu sững sốt một chút rồi vội vàng rồi dạ một tiếng, lập tức đi lên lầu.
Đáng tiếc trong nhà này lại không ai có thể trị được Nhị tiểu thư Minh Châu.
Người hầu lên không được bao lâu đã xuống ngay, khó xử nhìn Chân Văn rồi thấp giọng nói: "Tiên sinh, vậy..."
"Được rồi được rồi được rồi, đi xuống đi."
Chân Văn phất tay một cái, tức giận ngồi trên ghế sa lon, cúi người cầm một điếu thuốc lên hút.
Dương Lam vội vàng đưa bật lửa qua giúp ông mồi thuốc lá, than thở nhẹ giọng nói: "Theo lý thì nó ở trong trường học có đám bạn như Tần công tử giúp đỡ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ bị giáo viên giáo huấn trong giờ học sao?"
Lời này khiến cho Chân Văn có chút bất ngờ lại giật mình nhìn về phía bà ta.
Thời kỳ thanh xuân của những hài tử này không hề dễ xác định, lỡ như nha đầu Minh Châu này và công tử Tần gia chơi đùa rồi gây ra xích mích thì cũng không quá tốt.
Chân Văn ngồi thẳng người nhìn về phía Chân Minh Hinh: "Hôm nay ở trường học nó thật sự không có chuyện gì sao?"
Chân Minh Hinh nhìn ông, khẩn trương nắm chặc một chút tay: "Vậy, vậy con nói rồi ba đừng tức giận."
"Nói đi!" Chân Văn cúi người dùi tắt tàn thuốc.