Buổi sáng tiết cuối cùng là tiết Lịch Sử.
Giáo viên dạy sử là Cao Kỳ đã qua năm mươi, dáng người cao gầy, cao như cái sào vậy. Tóc của thầy có chút thưa thớt, hàng ngày rất ít nói, vì đi dạy học không bao giờ mang sách theo, tay chắp sau lưng, mặt luôn không biểu tình ngẩng cằm giảng bài, chỉ có lúc cực ồn ào thầy mới dừng lại một chút, dùng đôi mắt sâu nhìn chằm chằm người bắt đầu, cho đến khi lớp học im đến mức. Ó thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngầm, có học sinh nam gọi thầy là “Xác ướp.”
Chân Minh Châu mỗi lần nghe tiếng thầy giảng bài đều gật gà gật gù sắp ngủ, một tay cô mở sách giáo khoa ra, một tay chống cằm, đang ngủ gật cảm giác bàn rung lên, tiếng nói chuyện oang oang bao phủ trường học, cô xoa cái trán ngẩng lên vừa thấy, Tần Viễn hỏi cô: “Giữa trưa ăn cái gì?”
Cô không đáp lọ, quay đầu tìm người.
Nhập học không lâu, chủ nhiệm còn chưa xếp chỗ ngồi cho họ, bọn họ vào lớp học tùy tiện ngồi, vỗn dĩ mấy người ngồi cạnh nhau, mà thanh danh bốn người học thật sự rất vang dội, không mấy ngày đã bị Mã Bình Xuyên ép tách ra, cô ở tổ thứ 3, Lý Thành Công ở tổ 4, Tần Viễn và Từ Mộng Trạch dáng người cao, ở đường nhỏ đi xuống giữa tổ 2 và tổ 3.
Tống Tương Tương sau khi khai giảng mới tham gia cùng.
Chân Minh Châu thấy ý cười của Tần Viễn, thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại xem tin nhắn của Tống Tương Tương. Cô không chú ý đến việc ăn cơm, rất tùy tiện. Tống Tương Tương một tay ôm bụng, dùng giọng sống không bằng chết nói: “Mình không ăn, về ký túc xá ngủ một giấc, các cậu đi đi.”
An Thành có một bộ phận học sinh ở ngoài, có nhiều nguyên nhân ở ngoài, Tống Tương Tương và Chân Minh Châu cũng tùy, lười về nhà sẽ ở ký túc xá.
Chân Minh Châu hiểu nỗi khổ của đau bụng đến ngày, cất điện thoại nói: “Tý nữa mình mang cơm về cho cậu.”
“Canh hầm, xương sườn đậu nành, ăn sáng không cần củ cải.”
“Được.” Chân Minh Châu đàn muốn trả lời một tiếng, thấy Tần Viễn lại tới, “Hai Mập nói muốn đến Xuyên Du nhà cậu ấy, cậu ấy mời, cảm ơn Nhạc Linh San đã giúp.”
“Ha.” Chân Minh Châu hồi phục, “Cậu ấy hỏi qua ý kiến nngười ta chưa?”
Nhạc Linh San cô gái kia nghiêm túc cần cù, hoen nữa khác với con gái chơi bời, thuộc về học sinh ngoan nghiêm túc học, không cùng một con đường với bọn họ.
Tần Viễn: “Ai biết được, tan học sẽ biết, dù sao là cậu ấy mời.”
“Vậy tan học nói.”
Cô cất điện thoại, theo bản năng nhìn thoáng qua Nhạc Linh San.
Từ góc của cô có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô gái kia, cô ấy không còn mặc áo sơ mi may vá nữa, thay đồng phục mới tinh, váy xanh sẫm màu, sau lưng trắng một mảnh, tóc đuôi ngựa dính trên mặt, theo ánh sáng, nhìn qua thiếu dinh dưỡng, không tốt lành gì.
Chân Minh Châu nhịn xúc động muốn đi gỡ đuôi ngựa của cô gái kia xuống, thu hồi tầm mắt lại, lại nằm bò lên bàn.
Đột nhiên, nhớ tới Trình Nghiên Ninh.
Trong đầu Chân Minh Châu hiện lên một câu, cô đá ghế học sinh nam ngồi trước, nhỏ giọng hỏi: “Dư Minh An, cậu có danh sách học tập trường ta đúng không?”
Dư Minh An cũng là đệ tử tốt, rất có duyên với cô, đã cùng lớp ba năm, rất tốt tính, nghe thấy cô nói chuyện hơi nghiêng đầy, trả lời “Cậu từ từ.” Sau đó, cậu cúi đầu nhìn trong ngăn kéo nửa ngày, lấy tệp giấy ra đưa cho cô.
“Trời ạ.” Chân Minh Châu nghiêng đầu, tặng anh gương mặt tươi cười.
Ngồi cùng bàn Dư Minh An là Sử Hiểu Tuệ, là lớp học phó học tập, nhíu mày nhìn coi một cái, nhắc nhở: “Đang học đừng nói chuyện.”
Chân Minh Châu sửng sốt: “Cậu quản mình à——”
Giáo viên dạy lịch sủa đều mặc kệ, lớp có người nói chuyện, ăn vụng cũng có, người này cố tình nhằm vào cô? Trước đây Chân Minh Châu cũng mặc kệ, nhưng mấy ngày hôm trước biết người này có ý với Tần Viễn, cô có chút khó chịu.
Sử Hiểu Tuệ bị nghẹn đến sắc mặt không vui, cuối cùng không nói gì nữa.
Chân Minh Châu hừ cười mở danh sách hội học sinh của trường ra.
Bên cạnh, Tống Tương Tương cắn môi trắng bệch thò qua nhìn một cái, quả nhiên thấy gương mặt tuấn tú của nam sinh, mừng rỡ hỏi: “Ha, muốn thei đuổi thật sai, đây chính là Trình Nghiên Ninh.”
“Trình Nghiên Ninh làm sao?”
“Không phải mình nói quá, chắc cậu không với tới.”
Lời này Chân Minh Châu nghe xong liền không vui, nhăn mày đẹp lại, trừng mắt: “Mẹ nó có thể đừbg hạ ý chí phe mình nâng tầm kẻ địch được không!”
Tống Tương Tương nói câu thấm thía: “Nữ sinh thích anh ấy phải xếp từ ngoài cổng trường đến đây, gầy có béo có cao có thấp không có sao? Không nghe nói anh ấy tốt với ai. Huống hồ người ta năm nay 12 rồi, cậu đừng gây tai họa cho tổ quốc, quay đầu là bờ.”
Chân Minh Châu nhấc chân trực tiếp đá sang.
Tống Tương Tương bật cười, chịu bụng đau nói: “Thật ra nói, cùng Tần Viễn cũng tốt.”
Chân Minh Châu buồn bực liếc cô ấy một cái: “Liên quan gì đến cậu ấy, chúng mình là anh em bằng sắt, đừng nói bậy, làm cậu ấy xấu hổ.”
Tống Tương Tương cười cười, không nói chuyện.
Chân Minh Châu không tim không phổi, nhưng cô không mù.
Gia thế kia của Tần Viễn, vẻ ngoài, nữ sinh theo đuổi cậu hàng đống, không thiếu so với Trình Nghiên Ninh. Tuổi dậy thì, nữ sinh rất dễ bị nam sinh cao gầy mang theo chút hư hỏng làm rung động, hôm qu còn thấy một chị lớp 11 cầm hoa đứng ở cửa lớp nói muốn tìm Tần Viễn.
Nhưng Tần Viễn chỉ chơi với Chân Minh Châu, bị mắng vẻ mặt còn dung túng, cả lớp có ai không biết?
Nhưng mà, tầng giấy này Tần Viễn không đâm thủng, những người khác đương nhiên không thể làm chủ thay cậu ấy, nên Tống Tương Tương nói chút liền thôi, vẫn không nhiều lời.
Chân Minh Châu cất danh sách vào ngăn bàn mình, đột nhiên hỏi: “Sóng Lớn cậu nói gì chưa?”
Tống Tương Tương a một tiếng, nghiêng đầu nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, nghĩ nghĩ, khẽ ừ một tiếng: “Cứ cho là đã nói rồi đi.”
“Cái gì mà cứ cho là đã nói rồi?”
“Quan hệ không rõ, tốt nghiệp.”
“Sau đó thì?”
“Không có sau đó.” Tống Tương Tương nằm lên bàn, giọng lại chứa phiền muộn hiếm thấy, “Sau đó mình chưa gặp lại anh ấy.”