Nhạc Linh San vừa nhìn lên thì thấy hai người kia đang đi xuống, nam sinh trước mặt chính là Trình Nghiễn Ninh, mà đi theo phía sau anh là một nữ sinh dịu dàng ít nói, lúc nữ sinh gặp hai người các cô rõ ràng có hơi sững sốt một chút, thần sắc cũng có chút khẩn trương.
Chị của Chân Minh Châu và cô không hề giống nhau chút nào nha.
Nhạc Linh San đang nghĩ như vậy thì nhìn thấy Trình Nghiễn Ninh đã bước xuống mấy bậc thang.
Mà Chân Minh Châu bên cạnh cô lại đứng yên không nhúc nhích.
"Làm phiền tránh ra một chút." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nam sinh vang lên bên tai.
Nhạc Linh San nga một tiếng rồi vội vàng lui xuống hai bước để cho Trình Nghiễn Ninh và Chân Minh Hinh thuận lợi đi xuống.
Rất nhanh tiếng bước chân của hai người đã đi xa.
Trong hành lang chật hẹp, bầu không khí nặng nề đến mức làm cho người ta không cách nào thở nổi, cô ấy là loại người có tình cảm vô cùng chậm chạp cho nên lúc này liền lúng túng không thôi, thật lâu sau cô ấy mới cẩn thận hỏi Chân Minh Châu: "Nè, cậu không sao chứ?"
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Chân Minh Châu đột ngột ngẩng đầu lên cười hỏi: "Không sao, có thể có chuyện gì chứ?"
"Trình Nghiễn Ninh —— "
"Cậu cho là mình thật sự thích anh ta sao?" Chân Minh Châu đứng thẳng người, giơ tay lên xoa tóc cô ấy một cái, dùng một giọng điệu dửng dung trước sau như một nói, "Mình nhàm chán nên mới tìm thú vui theo đuổi anh ta mà thôi, có cái gì ghê gớm đâu."
Lời nói như vậy, nhưng cô lại khiến cho người ta có cảm giác ủy khuất đến muốn khóc.
Nhạc Linh San khó xử nhìn cô một cái rồi lại mím chặc môi.
*
Buổi tối, chín giờ bốn mươi.
Chiếc xe Audi màu đen vững vàng chạy trên con đường nhưa rộng rãi của thành phố.
Không khí bên trong xe quả thực rất quỷ dị, tài xế Lý Khôn không nhịn được ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu một cái.
Ở hàng ghế sau xe, hai cô nương một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải, sau khi lên xe mỗi người liền ôm cặp ngồi ở đó, không ai trao đổi, không khí rất an tĩnh.
"Sao vậy cà."
Lý Khôn cảm khái trong lòng, cũng không chủ động mở miệng hỏi, tuân theo phương án xử sự từ trước đến nay chở hai người về nhà.
*
Nam Hồ · Tử Kim Viên.
Tại khu biệt thự được coi như là số một ở An thành, sau khi đêm đến rất an tĩnh.
Mùi hoa quế nhàn nhạt bay trong không khí.
Xe chạy đến cổng hàng rào hoa thì mới dừng lại, Chân Minh Châu liền trực tiếp nhảy xuống đi, ba một tiếng đóng cửa xe lại.
Lý Khôn vội vàng đi xuống, nhìn theo bóng lưng của cô thì trong lòng lại thở dài một tiếng, cất bước đi về phía sau, khom người mở cửa xe bên trái ra, một tay ngăn ở nóc xe rồi khách khí ôn hòa cười nói: "Đại tiểu thư, cẩn thận trúng đầu."
"Cám ơn chú Lý." Chân Minh Hinh vẫn như trước, lễ phép nhã nhặn.
Lý Khôn đóng cửa xe lại, đi cùng cô ta vào trong nhà.
Buổi tối ông không ở lại Chân gia, đại đa số đều lái xe đi về, nhưng trước khi đi thì cũng không thể không tiến vào chào hỏi.
Hai người vừa vào nhà thì Dương Lam đã chờ ở đó tiến lên chào đón hỏi: "Đã về rồi sao? Có đói bụng hay không?"
"Không đói, học bài xong thì chỉ muốn đi ngủ." Chân Minh Hinh cười đáp một câu, ngước mắt lên thì nhìn thấy Lý Khôn và Chân Văn đang nói chuyện, sau đó thấp giọng hỏi Dương Lam, "Nó đã đi lên rồi sao?"
"Vừa về tới thì đã xụ mặt rồi, có ai chọc đến nó đâu, thói xấu." Dương Lam tức giận nói một câu, suy nghĩ một chút lại nói, "Một hồi tán gẫu với ba con một chút đi, tình trạng gần đây của công ty không tệ, hôm nay tâm tình của ông ấy rất tốt."
" Dạ, con biết rồi." Chân Minh Hinh khéo léo cười nói.