Biến cố xảy ra, mấy người bên cạnh hoàn toàn vẫn chưa lấy lại được tinh thần, chỉ thấy Trình Nghiễn Ninh nhanh chóng đi tới mấy bước, cúi người xách cổ áo của Phùng Khoan đang còn mê mang lên, phanh một tiếng quăng lên tấm lưới trên lan can, lấn thân đi sang hỏi: "Con mẹ mày có dám nói lại lần nữa không?"
"Fuck mẹ mày —— a —— "
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong sân vận động.
Mấy người ở chung quanh phục hồi tinh thần lại thì nhìn thấy thể dục sinh luôn luôn phách lối đang bị Trình học thần siết cổ áo đánh đến a a a kêu loạn đá chân múa quyền chửi tục.
"Hey hey hey!"
"A Ninh!"
"Được rồi được rồi!"
Trong bụng run một hồi, cả đám vội vàng nhào qua can ngăn.
Lúc nãy Phùng Khoan không biết giữ mồm chính là vì nghĩ loại học sinh giỏi như Trình Nghiễn Ninh sẽ không nổi giận, sao có thể ngờ rằng người này chẳng những nổi giận mà còn ra tay không chút lưu tình, một cước lúc nãy thiếu chút nữa đã đạp bể lồng ngực của anh ta rồi.
Loại chuyện mất mặt này mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được nữa chứ!
Toàn bộ nam sinh của hai lớp đi qua ngăn cản cũng không có ích gì, đang hỗn chiến thì xa xa truyền tới một tiếng: " Quét—— "
"Mấy người các cậu đang làm gì đó!"
Thầy thể dục nghiêm khắc quát mắng xong rồi thổi còi nhanh chóng chạy tới.
*
Tại phòng làm việc của chính giáo.
Mấy giáo viên liếc bảy tám nam sinh cao lớn một cái, sắc mặt phải nói cực kỳ nặng nề.
Đám học sinh gương mẫu tụ tập đánh nhau, cái này mà làm lớn chuyện ra thì trường học cũng không còn mặt mũi, cho nên Diêm Chính luôn thích lớn giọng giáo huấn người khác cũng bất thường không giáo huấn ở bên ngoài, mà kể cả mấy vị giáo viên khác cũng đều như vậy, lôi bọn họ vào phòng làm việc rồi mới từ từ vặn hỏi.
"Ai tới nói cho tôi nghe đây là chuyện gì!" Sau một hồi lâu, Diêm Chính lớn tiếng hỏi.
Phòng làm việc yên lặng mấy giây.
Phùng Khoan nín giận nhìn Trình Nghiễn Ninh một cái rồi nói: "Chơi bóng rỗ xong đang nói chuyện phiếm ở bên cạnh thì đột nhiên cậu ta lại ra tay đánh em."
"Cái gì?"
Phùng Khoan ngước mắt lên, tiếp tục nói: "Là Trình Nghiễn Ninh ra tay trước."
Diêm Chính xuy một tiếng, lạnh mặt hỏi ngược lại: "Trình Nghiễn Ninh ra tay trước?"
Phùng Khoan khó hiểu trả lời: " Đúng vậy."
"Tại sao ra tay?" Diêm Chính dựa người ra phía sau, dáng vẻ buông lỏng, ánh mắt lại quan sát kỹ càng.
Trình Nghiễn Ninh ra tay đánh người, đây chẳng phải là một chuyện cười sao?
Lời này đừng nói anh ta không tin, ngay cả hai thầy thể dục dạy thế ở bên cạnh cũng đều không tin, một người trong đó lúc bình thường cũng mang thể dục sinh đi huấn luyện liền nhấc chân đạp Phùng Khoan một cước, xụ mặt nói: "Người ta ra tay đánh em, sao người ta lại không đánh tôi hả!"
"..."
Không ai nói chuyện, mấy nam sinh ban một càng cúi đầu thấp hơn, cố gắng chịu đựng không dám cười.
Lớp trưởng của bọn họ đánh người thế nào?
Đánh chính là cậu ta!
Ai bảo miệng cậu ta thối!
Liên tưởng tới lúc ở sân vận động, bọn họ một chút cũng không cảm thấy Trình Nghiễn Ninh quá đáng, chỉ cảm thấy cực kỳ soái.
Phòng làm việc im lặng một cách quỷ dị, Diêm Chính đột nhiên lên tiếng: "Trình Nghiễn Ninh, em nói đi."
"Là em ra tay trước." Trình Nghiễn Ninh lạnh nhạt nói, lúc ngước mắt nhìn lên thì Diêm Chính lại nhìn vào khóe môi của anh, khóe môi của anh bị Phùng Khoan đánh một quyền nên đã bị rách ra, còn lưu lại vết máu.
Gương mặt khiến cho người vui cảnh đẹp như vậy, mà khóe miệng lại bị đánh bầm!
Diêm Chính giơ tay ném một quyển sách về phía Phùng Khoan, nghiêm nghị quát lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Trưởng khoa là chính giáo đỉnh đỉnh đại danh trong trường học, một khi thầy ấy nổi giận lên thì vẫn đủ khiến cho người khác khiếp sợ, Tiết Phi theo bản năng lui về sau một bước, chủ động mở miệng nói: "Phùng Khoan làm nhục nữ sinh của lớp chúng em, dùng từ rất khó nghe, lớp trưởng dạy dỗ cậu ta hai cái coi như là đã nhẹ lắm rồi."
Lời này vừa nói ra, mấy giáo viên nhất thời hiểu rõ, sắc mặt cũng càng khó coi hơn.
Những nam sinh trong thời kỳ thanh xuân này, bình thường chỉ thích tuỳ tiện bình phẩm hoặc âm thầm tương tư hoặc nói mấy câu thô tục về những nữ sinh có dáng dấp đẹp mắt, mấy tiết mục sẽ không thể thiếu trong quá trình trưởng thành của bọn họ.
Bọn Phùng Khoan vốn chỉ học ở lớp phổ thông, thành tích không tốt con người cũng vô lại, tu dưỡng phẩm đức dĩ nhiên không cách nào so sánh với học sinh lớp trọng điểm rồi. Có thể khiến Trình Nghiễn Ninh phát cáu đến mức đanh nhau thì có thể tưởng tượng được chuyện này đã quá đáng đến trình độ nào rồi!