Lý Thành Công né người tránh sang một bên, sau đó ba ba ba vỗ lên trên bàn của bạn học ngồi ở phía sau hai ba cái, sợ thiên hạ không loạn kêu lên: "Nhìn cái gì, nhìn cái gì, sao không đi ăn cơm đi, tan học tan học!"
"Lý Thành Công!" Diệt Tuyệt Lý giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, sau đó nhanh chóng đi tới nắm lấy tay áo của anh ta kéo ra ngoài đi sang một bên giao huấn, "Em đi ra đây cho tôi, tôi không tin hôm nay không trị được tật xấu này của em!"
Lý Thành Công nói leo một tiếng bị cô kéo ra ngoài ngay lập tức.
Trong phòng học dấy lên một trận cười tiếng ồn ào huyên náo.
Chân Minh Châu trợn mắt hốc mồm.
Nhạc Linh San ngồi ở hàng thứ hai ngay cả sách vỡ trên bàn cũng không cất đã vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
*
Tan học một hồi lâu.
Trên lầu học chỉ còn lại cười tiếng huyên náo của học sinh lớp mười ban bảy.
Lý Thành Công bị Diệt Tuyệt Lý một đường lôi kéo xuống lầu nói muốn đi tới phòng giáo viên tố cáo, đám người Tần Viễn dở khóc dở cười cùng đi xuống.
Tai nghe từng tiếng quát mắng của Diệt Tuyệt Lý, Tống Tương Tương chỉ cảm thấy đau lỗ tai, than thở nói, "Cậu ta bị trúng tà rồi, đang yên lành lại đi làm căng với Diệt Tuyệt Lý, cộng thêm lần trước, đoán chừng phải gọi phụ huynh rồi."
"Ai biết cậu ta bị trúng gió gì." Từ Mộng Trạch ngước mắt liếc nhìn một cái, lạnh nhạt nói.
Chân Minh Châu nhìn người này một chút lại nhìn người kia một chút, sau một hồi lâu vẫn chịu đựng không vạch trần chuyện lương khô của Nhạc Linh San, chuyển đề tài nói, "Cậu ấy đã bị mắng một lúc rồi nha, mình đi đến lớp mười hai ban một nhìn một chút há."
"Ai —— "
Tần Viễn thấy cô chạy xa, uất ức thở dài một tiếng, sau đó cất bước đuổi theo.
*
Lớp mười hai ban một không còn một bóng người, cánh cửa khép hờ.
Chân Minh Châu từ trong khe cửa liếc mắt nhìn, cắn môi suy nghĩ một chút rồi cất bước đi vào, sau đó nhanh chóng đến bên bàn học của Trình Nghiễn Ninh.
Sau khi kết thúc kỳ Quốc khánh thì thời gian ăn cơm cũng có điều chỉnh, thời gian ăn cơm trưa tổng cộng chỉ có một giờ, các phòng học trên căn bản đều sẽ không khóa cửa. Cô chính là nghĩ tới đây nên mới muốn đi vào để nhìn ngôi sao của mình.
Trình Nghiễn Ninh đi ra ngoài cũng không cầm theo, nên chắc vẫn còn ở đây.
Hít sâu một hơi, Chân Minh Châu liền cúi đầu nhìn thử.
Bên trong hộc bàn chỉ có hai xấp sách vỡ, không có cái bình nào.
Cầm theo rồi hả?
Ý nghĩ này lập tức khiến cô vui vẻ, sau đó ngồi dậy nhảy nhót đi ra ngoài.
Thế nhưng còn chưa đi ra ngoài thì ánh mắt lại đột nhiên lướt qua bên trong thùng rác phía sau cánh cửa phòng học, sau đó lại ngạc nhiên một chút.
Miệng rộng thùng rác có ném mấy tờ giấy và mấy cái túi ny lon thực phẩm, mà ở phía trên cùng lại bất ngờ chính là cái bình thủy tinh được cô chọn lựa kỹ càng, bên trong cái bình thủy tinh còn chen chúc đầy mấy cái ngôi sao nhỏ mập mạp với đủ mọi loại màu sắc.
Ném?
Trình Nghiễn Ninh ném đồ của cô!
Ý niệm này giống như lưỡi đao vạch qua ngực của cô, khiến cho tim cô vô cùng đau đớn.
Sao lại như vậy!
Chân Minh Châu cắn chặc môi dưới, còn chưa kịp đi qua thì trong tầm mắt lại xuất hiện một cặp chân dài được bọc trong cái quần jean.
Cô đưa mắt lên nhìn.
Tần Viễn ngẩn người một chút rồi đi tới bên cạnh cô hỏi: "Sao vậy?"
Hốc mắt Tiểu nha đầu lập tức hồng hồng, lộ ra dáng vẻ muốn khóc.
"Ừm, không có sao hết."
Chân Minh Châu hít mũi một cái, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn về cái thùng rác bên kia, sau đó đẩy anh ta ra rồi chạy khỏi phòng học.
*
Vài người nhanh chóng đi ra đến cổng trường.
Chân Minh Hinh đi ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, mím môi trở về phòng học.
Trong phòng học vẫn không có người.
Cô ta cúi người nhặt cái bình thủy tinh đựng ngôi sao may mắn kia lên từ trong cái thùng rác, nắm chặc, sau đó đến bên cạnh bàn của Trình Nghiễn Ninh nhét cái bình trở về chỗ cũ.
Trong đầu lại hiện ra một màn vô tình nhìn thấy lúc đọc sách buổi sáng, cô ta khống chế ý định muốn đâp vỡ cái bình này, hít thở sâu chừng mấy lần rồi đi tới phía trước tiện tay kéo cửa phòng học lại, bước nhanh đi ra ngoài.
Không thể nào!
Chân Minh Châu chỉ là một biết xấu hổ tự mình hôn trộm anh mà thôi!