________________________________________
Chương 43.1: Nụ hôn đầu của anh? (canh hai)
Bốn nam sinh đi vào phòng trọ.
Chân Minh Châu uất ức mà thu hồi ánh mắt, cũng đi trở về.
Nhạc Linh San ở bên cạnh dè dặt nhìn cô một cái, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Này, cậu không sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Chân Minh Châu cong cong khóe môi cười cười.
Nhạc Linh San vụng về an ủi cô: "Bài vở của lớp mười hai rất nặng, Trình Nghiễn Ninh lại học tốt như vậy, khẳng định không thể nói chuyện yêu đương được."
"Tại sao?"
"Hả?"
Chân Minh Châu bước chậm lại: "Tại sao không thể nói chuyện yêu đương?"
Nhạc Linh San ngẩn người một lúc, sau đó nói khoa trương lên một chút với cô: "Bài vở nặng như vậy, tập trung học còn không kịp nữa, sao có thể tốn thời gian đi nói chuyện yêu đương chứ, sẽ ảnh hưởng đến thành tích." Cô nói rất nghiêm túc, giọng điệu không cao nhưng rất nghiêm túc.
Chân Minh Châu im lặng mấy giây rồi ồ một tiếng.
Nhạc Linh San cũng không rõ nguyên do, lúc lên phòng ký túc xá vẫn nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút như đưa đám, một lần nữa lại khó xử mở miệng nói: "Từ bỏ là tốt nhất, cao trung (trung học phổ thông) nên lấy việc học làm chủ."
Chân Minh Châu không nhịn được mà xoa mái tóc nhuyễn mịn của cô ấy một cái, hỏi ngược lại: "Ai nói mình muốn từ bỏ chứ?"
Hai mắt của Nhạc Linh San mở lớn.
Chân Minh Châu bước một bước lên hai bậc cầu thang, có chút vô lại nói: "Mình đã từng nói nếu không theo đuổi được người ta thì sẽ không gọi là Chân Minh Châu nữa, chẳng lẽ muốn mình đổi họ sao?"
Nhạc Linh San: "..."
Lý do này khiến cô ấy không còn lời nào chống đở.
*
Hai người trở về phòng trọ.
Gần tới mười một giờ, Nhạc Linh San mở đèn bàn ra bắt đầu học bài.
Chân Minh Châu rửa mặt xong thì chống cằm nằm dài trên cái bàn chất nhưng ngôi sao nhỏ đã được xếp xong, trong lòng có chút rối bời.
Buổi sáng tức giận nói sẽ không tìm Trình Nghiễn Ninh nữa, buổi trưa cô lại kềm chế không được mà đi đến gần anh, trên thực tế khi nhìn thấy anh thì cái loại cảm giác móng mèo cào tim lại lập tức nổi lên.
Là vui vẻ sao?
Cô thích Trình Nghiễn Ninh rồi sao?
Không hiểu.
Còn có chút buồn bực.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nói yêu ai, mặc dù bọn Tần Viễn vô học, nhưng về chuyện quan hệ nam nữ đều rất có quy củ, ở chung quanh cô, người từng yêu đương thì chỉ có một mình Từ Mộng Trạch thôi.
Tuy nhiên, nói vậy Từ Mộng Trạch cũng coi như là một tên quỷ yêu nha!
Chân Minh Châu suy nghĩ miên man rồi đột nhiên kéo cái ghế xoay người, tò mò hỏi: "Nhiêu Lệ, Từ Mộng Trạch đã từng hôn cậu chưa?"
"A!" Nhiêu Lệ bị cô dọa sợ không nhẹ, gương mặt lập tức đỏ lên, quở trách nói, "Cậu nói gì vậy, làm sao có thể chứ!"
Đầu óc của Chân Minh Châu lại mơ hồ: "Chưa hôn?"
"Chúng ta mới nói chuyện có bao lâu đâu." Nhiêu Lệ thở phì phò nói.
Chân Minh Châu nga một tiếng, sau đó quay đầu lại.
Bỗng dưng cô nhớ lại lúc cô ở lớp mười hai ban một hôn lên môi Trình Nghiễn Ninh một cái ngay trước mặt học sinh cả lớp, khó trách anh lại tức giận đến mức lạp tức hất tay bỏ đi.
Như vậy, đó không phải là nụ hôn đầu của anh chứ?
Ý niệm này khiến cô sợ hết hồn, đồng thời cũng quét sạch tất cả phiền não và uể oải của cô trong hôm nay, tiện tay gom những ngôi sao nhỏ trên bàn thành một đống, Chân Minh Châu lấy điện thoại di động ra rồi điều chỉnh lại vị trí của đèn bàn, sau đó chụp cho đống ngôi sao nhỏ một tấm hình.