Phan Dịch kép điếu thuốc vào ngón tay nhìn về phía cô một cái, sau lại nhìn thấy thứ cô mua là thuốc sát trùng, cồn và bông băng. Anh bất ngờ nở nụ cười, nhìn Tống Tương Tương nói: "Chỉ là một chút thương tích ngoài da, đâu cần dùng tới mấy thứ này."
"Vết thương trên trán anh vẫn còn đang rướm máu kìa." Tống Tương Tương mím môi mở chai rượu cồn ra, rồi tiếp tục xé bọc đựng bông gòn ra, nhẹ giọng nói, "Móng tay cũng có độc, phải xử lý cho tốt một chút."
Phan Dịch cong cong khóe môi, lộ ra một ý cười không rõ.
Anh chăm chú nhìn vẻ vô cùng lo lắng trong ánh mắt của Tống Tương Tương, cô quay đầu nhìn sang bên cạnh để tránh né ánh mắt của anh, đề nghị nói: "Anh ngồi trên cái ghế kia đi, em giúp anh xử lý một chút."
Phan Dịch ngước mắt nhìn về phía hàng ghế trên bậc thang bên ngoài tiệm thuốc, sau đó ném điếu thuốc đi tới.
Vóc dáng anh cao ráo, sau khi ngồi xuống tùy ý duổi thẳng chân ra, động tác tùy tiện mang theo một vẻ lười biếng lưu manh.
Tống Tương Tương không có ngồi xuống, cô vẫn đứng giúp anh xử lý vết thương.
Trên trán thì dễ rồi, lấy bông gòn thấm cồn i ốt sát trùng một lần, rồi tiếp tục lập lại thêm một lần nữa thì đã sát trùng xong rồi.
Hai người cũng không lên tiếng, tầm mắt của Phan Dịch còn không biết đang đặt ở chỗ nào.
Tống Tương Tương âm thầm hơi thở ra một hơi, nhìn gò má góc cạnh sắc bén của anh, nhẹ nhàng mím môi nói: "Anh ngước cô lên một chút đi."
Phan Dịch nhìn cô một cái, sau đó cũng phối hợp ngửa cổ lên.
Trên cổ anh không có vết máu nên không cần sát trùng, Tống Tương Tương cầm bông gòn cẩn thận chạm vào vết cào đỏ ửng kia.
"Tê ——" Môi của Phan Dịch bật ra một tiếng hít hà.
Tống Tương Tương vội vàng rút tay về: "Đau không?"
"Có hơi lạnh."
Tống Tương Tương thở phào, cầm bông gòn chạm lên trên vết cào cuổi cùng, phải tiến sát lại, ánh mắt cũng không thể tránh khỏi nhìn vào trái cổ hơi nhô ra trên cổ của anh.
Đột nhiên tim cô có chút hoảng loạn.
*
Buổi tối, tám giờ.
Tiết tự học đầu tiên của buổi tối sắp kết thúc, trong phòng học lớp mười ban bảy đầy rẫy tiếng xì xào bàn tán.
Chân Minh Châu ngủ gật hết nửa tiết, tỉnh lại đã phát hiện Tống Tương Tương đang ngồi bên cạnh chỗ ngồi đã đổi trước đó, trong tay đang cầm một tờ giấy có màu sắc rực rỡ, hết sức chuyên chú gấp cái gì đó.
Cô ngáp dài nhìn một lúc rồi cười hỏi: "Câu đang gấp cái gì vậy?"
"Ngôi sao may mắn." Động tác gấp của Tống Tương Tương rất nhanh, không đến mấy giây, một ngôi sao màu hồng mập mạp đã được ra đời dưới đầu ngón tay của cô, rất đáng yêu.
Cửa hàng tinh phẩm ở cổng trường cũng có bán mấy thứ lặt vặt này, Chân Minh Châu đã từng gặp qua rồi. Thế nhưng tính tình của cô luôn luôn tùy tiện, cho nên chưa bao giờ làm mấy thứ này đồ thủ công nhỏ nhặt này, mở to mắt nhìn từng ngôi sao nhỏ xinh ra đời bởi bàn tay của Tống Tương Tương lại cảm thấy chơi rất vui, nhìn một hồi liền chủ động rút một tờ giấy, vô cùng tò mò hỏi: "Phải làm như thế nào vậy, dạy mình một chút đi, dạy mình một chút đi."
Tống Tương Tương vừa gấp xong một ngôi sao nhỏ nữa, cười hỏi: "Cậu muốn học hả?"
"Không được sao?" Chân Minh Châu liếc cô một cái.
Tống Tương Tương bật cười: "Được chứ, Đại tiểu thư muốn học thì sao lại không được. Rất đơn giản, làm như vậy trước, thắt nút tờ giấy lại, gấp qua gấp lại, cuối cùng như vậy, bóp lại là được."
Cô vừa nói vừa gấp, lại một ngôi sao rất nhanh được gấp ra.
Chân Minh Châu cũng bắt chước làm theo, thật lâu sau khó khăn lắm mới nặn ra được một cái, tức giận nói: "Hừ, sao lại khó coi như vậy!"
Tống Tương Tương nhìn một cái, cố nín cười đi qua chỉ cô.
Mấy phút sau, Chân Chân tiểu thư cũng đã thành công gấp ra ba cái ngôi sao may mắn. Cô chơi vui đến đắm chìm vào trong đó, vô cùng tập trung, thậm chí còn không nghe thấy tiếng chuông tan học, cho đến khi ngôi sao nhỏ trong tay đột nhiên bị người khác lấy đi, Lý Thành Công ha ha cười nói: "Trời mẹ, Chân Chân cậu đang chơi cái gì vậy!"