Chân Minh Châu bịch bịch bịch chạy lên lầu năm, đẩy cửa ký túc xá ra.
Tống Tương Tương không trở lại.
Cô ngước mắt nhìn chung quanh một vòng, sau đó tiện tay đặt túi giấy lên trên bàn của Nhạc Linh San, nâng cằm nói: "Này, Lý Thành Công tặng cậu đó."
Nhạc Linh San mới vừa ngủ trưa dậy, tiện tay buộc tóc thành một chùm đuôi ngựa, ánh mắt nhìn vào túi giấy, bất ngờ a một tiếng.
Chân Minh Châu giải thích: "Là bánh ngọt của nhà bọn họ."
Nhà Lý Thành Công bán đồ ăn, Nhạc Linh San có nghe nói qua ở trong lớp, nhưng vô công bất thụ lộc, Lý Thành Công còn liên lụy cô bị hai giáo viên mắng. Bánh ngọt cái gì chứ, cô đương nhiên sẽ không nhận rồi. Thế nhưng lời cự tuyệt còn chưa nói ra thì đã nghe Nhiêu Lệ ở bên cạnh tò mò hỏi: "Lý Thành Công đang theo đuổi cậu hả?"
"... Không có." Nhạc Linh San ngước mắt nhìn về phía Chân Minh Châu, khó xử nói, "Mình không thể nhận đồ của cậu ta, cậu giúp mình trả lại cho cậu ấy đi."
"Vậy đâu có được." Chân Minh Châu không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt, tiến lên cười cười khoác vai cô nói, "Đưa một phần bánh ngọt mà cũng đưa không xong, mình cứ như vậy đưa lại sẽ bị mấy tên kia cười nhạo, dầu gì chúng ta cũng ở cùng phòng mà, nể mặt chút đi—— "
Muốn cầu cạnh người ta, giọng cô giọng hình như cũng trở nên nũng nịu.
Nhạc Linh San rất ít khi thân mật với người khác như vậy, gương mặt bỗng đỏ lên một chút, Chân Minh Châu buông cô ra, sau đó lấy hộp bánh ngọt trong túi giấy ra, không nói hai lời liền mở ra rồi lấy một miếng vừa đưa tới miệng cô vừa nói: "Nếm thử một chút nếm thử một chút, thật sự rất ngon đó."
Nhạc Linh San mím chặt môi tránh về phía sau.
Cô càng tránh Chân Minh Châu càng nhích gần, cuối cùng mặt hai người suýt nữa dán vào nhau làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Linh San đỏ bừng, sau đó cô đành thỏa hiệp cắn một miếng bánh ngọt.
Phần bánh ngọt có hình đóa hoa sáu cánh, vỏ ngoài trắng mềm, nhân đậu xanh thanh ngọt mềm mại, thật sự ăn rất ngon.
Chân Minh Châu nhìn cái miệng nhỏ của cô nuốt xuống, hài lòng đặt nửa miếng bánh ngọt lại trong hộp, sau đó lại thuận tay cầm ba miếng bánh có hình dáng khác nhau chia cho Vương Viện, Trần Anh cùng Nhiêu Lệ.
"Cám ơn." Ba người không hề lúng túng như Nhạc Linh San, cười nói cám ơn.
Chân Minh Châu vỗ vỗ tay: "Đại Ba chưa trở lại sao?"
"Tan học đi với cậu mà." Nhạc Linh San nghiêng đầu nhìn cô, liên tưởng đến chuyện hai người thân mật lúc nãy, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi đỏ.
Chân Minh Châu ừ một tiếng, không nói nữa.
*
Tại cổng trường học, ở bên đường.
Tống Tương Tương đi dạo với Phan Dịch một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Anh đánh nhau với người khác hả?"
Trán và cổ của Phan Dịch đều có vài vết thương, phần da bị rách trên trán vẫn còn chảy máu, trên cổ còn thảm hơn, có hai vết cào.
Nghe cô hỏi, Phan Dịch đưa tay sờ vết thương một cái, bỉu môi cười nói: "Một người phụ nữ đanh đá sáng sớm đến đập quầy rượu."
"A —— "
"Không có chuyện gì." Lời vừa dứt, anh đã quay sang thì nhìn thấy ánh mắt lo lắng rõ ràng của Tống Tương Tương, nén tính khí lại giải thích, "Không liên quan đến anh, quầy rượu là của bạn anh, vừa vặn anh có ở đó nên đứng ra can ngăn thôi."
"Nga." Tống Tương Tương lập tức thở phào, lộ ra một nụ cười.
Phan Dịch hơi dời mắt đi, như có như không hỏi: "Người mới vừa rồi là bạn của em sao?"
" Ừ, cậu ấy đang theo đuổi Trình Nghiễn Ninh." Tống Tương Tương có chút ngượng ngùng nói, "Theo đuổi một thời gian rồi mà vẫn không có kết quả gì."
"Cũng khá xinh đẹp."
" Ừ, ba cậu ấy có mở công ty, gia cảnh cũng rất tốt."
"Nhìn ra được." Phan Dịch cong môi cười cười, gật đầu nói.
Cô gái này có một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kiều diễm, mặt mày sáng lán rực rỡ, trong mắt chứa đầy ánh sáng lung linh, dấu vết thiên chi kiều nữ trên người vô cùng rõ ràng.
Phan Dịch qua loa suy nghĩ một hồi thì nghe Tống Tương Tương ở bên cạnh đột nhiên nói: "Anh chờ một chút."
"Hửm?"
Anh vừa nâng mắt nhìn thì Tống Tương Tương đã xoay người chạy vào bên trong tiệm thuốc.
Phan Dịch cách cửa kiếng nhìn mấy giây thì thu hồi ánh mắt, sau đó móc bao thuốc lá trong túi quần ra, châm một điếu đưa lên khóe miệng.
Tống Tương Tương đi vào không bao lâu thì cầm đồ trong tay đi ra.