"Đinh linh linh —— "
Hồi chuông vào học thứ nhất vang lên, Mã Bình Xuyên bước vào phòng học.
Tiết học thứ nhất trong buổi sáng là môn chính trị, trong lớp cả đám tự nhiên không dám lỗ mãng, đều ngoan ngoãn xếp hàng đi vào chỗ ngồi ngồi.
Ánh mắt của Mã Bình Xuyên quét nhìn một vòng: "Lên lớp."
"Đứng dậy —— "
"Chào thầy!"
"Ngồi đi." Sau khi cho lớp ổn định, Mã Bình Xuyên mở sách ra bắt đầu giảng bài.
Lúc giảng bài thầy ấy nói rất lớn tiếng, trong lớp yên tĩnh đên mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, ngay cả Tần Viễn bình thường hay ngủ trong lớp cũng hiếm khi mở mắt bày ra một điệu bộ chăm chú lắng nghe, đáng tiếc điệu bộ này của anh ta không giữ được bao lâu, một lát sau ánh mắt đã chuyển hướng sang Chân Minh Châu.
Lão lớn tuổi có linh cảm nếu ngồi ở hàng đầu tiên thì sẽ làm cho hai hàng học sinh giỏi ở trước mặt đều cảm thấy vô cùng có áp lực, mắt thấy anh ta chỉ nghe mấy phút đã quay sang nhìn Chân Minh Châu, hai học sinh giỏi ngồi ở hàng thứ nhất ăn ý cúi đầu để cho anh ta nhìn thuận lợi hơn, Dư Minh An và Sử Hiểu Tuệ ngồi ở hàng thứ hai lại ngược lại, hai người ai nấy đều ngồi thẳng lên, chắn tầm mắt của anh ta khi nhìn Chân Minh Châu.
Tần Viễn hơi ngẩn người một chút, nhìn chằm chằm Dư Minh An nhìn một cái.
Ai có thể ngờ tiểu nam sinh này đã học chung lớp với anh ta mấy năm mà đến một chút ánh mắt cũng không có, tầm mắt chỉ luôn chuyển động theo Mã Bình Xuyên.
Anh ta nhất thời: "..."
Tần Viễn lại nhìn chằm chằm vào Sử Hiểu Tuệ.
Không tới nửa giây, nữ sinh bị anh ta nhìn đến gương mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn lại.
Tần Viễn lạnh nhạt cong khóe môi, cười như không cười.
Gương mặt của Sử Hiểu Tuệ lập tức đỏ gắt, không dám nhìn anh ta nữa, cúi đầu nhích sang bên cạnh một chút, ngón tay dùng sức siết cây bút trong tay.
Thấy cô ta tránh sang một bên, Tần Viễn lập tức hài lòng, nhưng anh ta không ngờ người anh ta thấy lúc này không phải Chân Minh Châu, mà là An Doanh đã đổi chỗ với Tống Tương Tương.
An Doanh hơi cúi đầu, đưa tay vén tóc ra sau tai.
Công bằng mà nói, dáng dấp của An Doanh cũng không tệ. Lúc còn ở trung học cơ sở, cô ta cũng là hoa khôi nổi danh trong lớp nha, mặt mũi xinh đẹp lại biết khiêu vũ, thành tích còn rất tốt, người theo đuổi cô ta cũng không ít, có thể cô ta tâm cao khí ngạo, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Lúc trước chỗ ngồi của cô ta ở gần chót, mấy nam sinh ở hàng sau lúc nhàm chán sẽ nhìn lén màu sắc đồ lót của cô ta, vừa lưu manh thô tục lại không biết xấu hổ.
Đương nhiên trong đám này không bao gồm anh ta.
Tần Viễn đột nhiên cảm thấy nhàm chán, đang muốn thu hồi tầm mắt thì An Doanh vừa bị anh ta nhìn đột nhiên ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt hạnh lóe lên sự nghi ngờ.
Tần Viễn: "..."
Anh ta cúi đầu, cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà cong cong khóe môi.
An Doanh cong môi thu hồi tầm mắt, theo bản năng nhìn về phía Chân Minh Châu đang ngồi ở phía trong cô ta.
Trong giờ học của Mã Bình Xuyên, Chân Minh Châu cũng không dám ngủ, cô rõ ràng không hề nghe giảng, một tay chống cằm, một tay cầm bút, xuất thần mở bài sách giáo khoa ra tùy tiện vẽ lên cái gì đó, lại nhìn vào những nơi cô vẽ lên, toàn bộ đều là ba chữ "Trình Nghiễn Ninh".
An Doanh khẽ nở nụ cười: "Cậu thật sự rất thích anh ấy nha?"
Đây là câu nói đầu tiên sau khi hai người ngồi cùng bàn, Chân Minh Châu bất ngờ nhìn cô ta một cái, động tác viết chữ cũng hơi ngừng lại, lười biếng hỏi ngược lại: "Thì sao, không được hả?"
"Không, chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi." An Doanh gượng gạo cười nói.
Chân Minh Châu nhìn nụ cười trên mặt cô ta, không nói nữa lời, trong lòng lại có chút buồn bực, quay đầu nhìn sang vị trí của Tống Tương Tương.
Tống Tương Tương không thích An Doanh, cho nên ngay cả Chân Minh Châu cũng có hơi xa lánh cô ta, ai có thể ngờ lão Mã đột nhiên nhảy ra, những ngày kế tiếp thật sự là quá không đẹp tốt rồi.
*
Một buổi trưa cứ như vậy mà trôi qua.