"Ba!" Chân Văn cầm lấy điều khiển tắt ti vi, đứng tại một bên ghế so pha, từ trên cao nhìn xuống hỏi, "Xế chiều hôm nay con đi đâu?"
Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông: "Cái gì mà đi đâu, không phải là đang ở trường sao?"
Chân Văn lười cùng cô tranh luận, tức giận nói: "Chủ nhiệm của con cũng đã gọi điện thoại cho ba rồi, cảm giác trốn học một ngày như thế nào?"
"Ngô." Chân Minh Châu nhìn cách đó không xa Dương Lam bộ dáng cười mỉm mỉm, lập tức từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nắm lấy cánh tay của Chân Văn, ngửa đầu ủy khuất hề hề nói, "Cái này không thể trách con à. Con chỉ là tiết trước vừa đi vệ sinh, đến muộn mấy phút mà thôi. Thầy dạy số học không cho con vào phòng học còn bắt con phạt đứng. Lúc đầu con cũng không muốn cúp học a, kết quả là một chưa hết một tiết học thì Tần Viễn cũng bị đuổi ra ngoài, tại cậu ấy không muốn lên lớp học nên đã rủ con đi chơi, con không có cách nào từ chối a..."
"Tần Viễn?" Chân Văn sững sờ một chút, hỏi, "Con của thư ký Tần?"
"Đúng đúng đúng, là cậu ấy đấy." Chân Minh Châu gật đầu như giã tỏi.
Cô đem Tần Viễn khai ra, cơn giận của Chân Văn nhất thời bị giảm đi một nữa, nghĩ nghĩ, nhìn cô rổi cảnh cáo nói, "Lần này coi như xong, về sau ở trường học vẫn là thu liễm một chút, ba cả ngày hôm nay bận đến nỗi chân không chạm đất, lấy đâu ra thời gian xử lý những chuyện cỏn con của con chứ."
"Được rồi, biết mà." Chân Minh Châu phồng má lên, không cho là đúng.
Dương Lam đứng bên cạnh mắt thấy hai cha con không nói vài câu liền bỏ qua chuyện này, lo lắng nói: "Thư ký Tần chỉ có một đứa con trai, cứ như vậy náo loạn ở trường học, vậy chẳng lẽ trong nhà cũng mặc kệ sao? Con cùng cậu ấy có quan hệ tốt, vậy con bình thường tốt xấu cũng nên khuyên vài câu, không thôi cha mẹ người ta biết rồi cũng không tốt, cho là con không hiểu chuyện, lôi kéo con người ta ra ngoài chơi bời."
Môt lời nói thâm ý đã thành công khiến Chân Văn ngừng bước chân.
Ông còn chưa có lên tiếng đâu, Chân Minh Châu đứng bên cạnh cơn giận lập tức bùng nổ, vừa nghiêng đầu thở phì phò nói: “Tôi khuyên? Tôi khuyên được sao? Bà đứng đấy nói chuyện không khỏi cảm thấy buồn cười sao."
“Dì đây cũng là vì muốn tốt cho con..."
"Dẹp cái bộ mặt giả mù sa mưa của dì đi, thật là buồn nôn."
"Được rồi!" Mắt thấy hai người trong phòng khách lại muốn ầm ĩ lên, Chân Văn cảm thấy vô cùng phiền phức, tức giận nói, "Có thể bắt đầu ăn cơm chưa? Bớt tranh cãi lại đi!"
"Có quỷ mới muốn cùng bà ta ăn cơm." Chân Minh Châu tức giận quẳng xuống một câu, quay đầu chạy lên cầu thang.
Chân Văn nhìn bóng lưng của cô, không vui nói: "Những lời này bà nói trước mặt của con làm gì? Tính tình của con nó cũng không phải là bà không biết?"
"Tôi đây là chẳng phải chỉ nói một câu cho nó thức tỉnh sao?" Dương Lam thở dài nói, "Được rồi được rồi, Về sau tôi không nói nữa. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Minh Châu cứ tiếp tục như thật không ổn, tính tình tệ đến như vậy, trong trường học lại ngang ngược, dễ dàng xảy ra chuyện."
"Đứa trẻ mới lớn thì có thể xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Chân Văn lạnh đi một nửa, có ý riêng nói, “ Tâm tư của nó không có phức tạp như vậy."
Dương Lam cười một tiếng, sáng suốt mà ngậm miệng lại