Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 22-1




Trên mọi phương diện thì Hạ Ngữ Băng đều rất bình thường, từ nhỏ tính cách có chút nhát gan,bây giờ gặp loại sự tình này, ám ảnh trong lòng là chuyện tất nhiên không phải nói. Nếu như người con trai tối hôm qua căn bản không có chút khả năng nào, cha mẹ của cô ta buổi sáng hôm nay mang cô ta đi bệnh viện kiểm tra xong, cũng đã xác nhận cô ta không có mất đi trong sạch. Bây giờ, vợ chồng họ ghé qua đây một lần, trước tìm Trình Nghiễn Ninh cũng là vì chuyện lần này, thay đổi một chút nhận biết của anh về chuyện tối hôm qua.

Bỉ ổi cùng cưỡng gian, hai chuyện này suy xét kỹ lại, khác biệt rất lớn.

Trình Nghiễn Ninh loại học sinh này, trời sinh là có thể đạt được sự tin tưởng của phụ huynh và giáo viên. Cho nên ba của Hạ Ngữ Băng sau khi nhận được bảo đảm của anh đồng thởi bị từ chối tạ lễ thì trong cũng yên lòng đôi chút, vừa hướng phòng hiệu trưởng đi tới, vừa quay đầu nói với vợ và con gái: "Nhìn con nhà người ta này, thật là khiến cho cha mẹ yên lòng.”

Hạ mẫu gật gật đầu, thấp giọng hỏi: “Như vậy trực tiếp đi tìm hiệu trưởng, ông ấy có đồng ý không?"

Hạ Ngữ Băng là sau giờ tự học buổi tối trên đường về nhà cách tại nơi trường không xa bị tên vô lại khi dễ, việc xác định trách nhiệm cũng tương đối tế nhị. Trường học muốn chối bỏ trách nhiệm, phụ huynh lại không thuận theo, bất luận như thế nào cũng phải đòi một lời giải thích, hoặc là nói, bàn về một chút lợi ích.

Ba của Hạ Ngữ Băng là viên chức ở một xí nghiệp tầm trung bình thường, nửa đời người đều thất bại, mong muốn lớn nhất chính là con gái mình có thể hơn người. Giờ đây quay đầu lại nhìn bộ dạng khúm núm đi theo của Hạ Ngữ Băng, nhịn không được mà thở dài, dừng bước nói: "Được rồi. Chuyện này một đứa trẻ như con cũng đừng nhúng tay vào, trở về phòng học đợi đi."

"... Ba." Sắc mặt của Hạ Ngữ Băng rất khó xử, vẫn còn chút khiếp sợ.

Cha Hạ chau mày nhìn cô ta, nhẫn nại nói: "Không nói tới Trình Nghiễn Ninh nữa, cô bé vừa rồi, con có một chút hoạt bát lanh lẹ như con bé đo là ba đã A Di Đà Phật rồi. Lúc ở nhà đã nói như thế nào? Hôm nay con cứ lên lớp như mọi ngày, mọi người nhìn con không bị sao cả, tin đồn này rất nhanh sẽ qua thôi. Nếu con nghe lời mẹ con trốn ở nhà mấy ngày, sắp tời không biết là bị đồn thành cái dạng gì nữa, đến lúc đó con chỉ có nước ngồi khóc."

Hạ Ngữ Băng cắn cắn môi, không nói gì.

Hạ mẫu thở dài, an ủi cô ta: "Liền nghe ba của con, trước trở về phòng học đi, mấy vết trầy cũng không có gì đáng ngại, nếu là có người hỏi con liền nói bị ngã trong lúc chạy, chờ mẹ và ba con gặp hiệu trưởng, con liền có thể đến lớp chọn học rồi."

"Con không muốn học lớp chọn." Giọng Hạ Ngữ Băng trầm thấp nói.

Học lớp chọn áp lực học tập rất lớn, thành tích của cô ta rất bình thường, lúc này lại đổi lớp, người sáng suốt vừa nhìn liền biết ba mẹ của cô ta tìm đến trường yêu cầu, rất mất mặt. Nhưng cô ta đối với ba mình cũng có chút e ngại, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy, trực tiếp bị hai vơ chồng đang mang tâm sự mà không để ý đến.

Hạ mẫu liếc nhìn cô ta một cái, xoay người cất bước đuổi theo chồng hỏi: " Lát hồi nói thế nào?"

“Cả ngày trên tin tức đều nói là sẽ giảm bớt, giờ tự học buổi tối vốn luôn tồn tại tranh luận" Hạ cha quay đầu nhìn vợ mình một chút, than thở nói, "Được rồi. Những chuyện này bà đừng quản, một hồi bà chỉ cần làm vẻ mặt đau khổ là được rồi. Con nó vốn là nhát gan, lần này đương nhiên là bị dọa sợ không nhẹ."

Hạ mẫu ồ một tiếng, cùng nhau đi ra phía xa kia.

*

Hạ Ngữ Băng chậm rãi trở về phòng học.

Tính tình của cô ta rất nhát gan, bình thường tại lớp học dường như không có cảm giác tồn tại, hôm qua vấn đề này vừa xảy ra, đột nhiên liền trở thành tiêu điểm chú ý của học sinh cả lớp. Chuông vào học còn chưa có vang, lớp 10 - 7 vốn là có chút ồn ào, lúc cô ta vừa bước chân vào lớp học, thế nhưng tất cả mọi người giống như đã bị ấn vào chốt mở, cùng nhau hướng cô ta mà nhìn.

Hạ Ngữ Băng lập tức tim đập nhanh hơn, cúi đầu càng thấp, trở về chỗ ngồi.

Chỗ ngồi của cô ta là ở tổ ba hàng thứ năm phía bên trái, cách một đường đi là chỗ An Doanh cùng Đặng Song Song ngồi. Đặng Song Song vốn là cúi đầu đọc tiểu thuyết, nhìn thấy cô ta tiến đến liền đem cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong tay nhét vào hộc bàn, quay đầu hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Hạ Ngữ Băng lắc đầu, hướng cô cười một tiếng.