Đương màn đêm dần buông, "Số 9" nghênh đón thời khắc bận rộn nhất trong ngày.
Tề Nhiên bắt chéo chân, nửa nằm trên sô pha, tư thế ngồi tùy ý, tay cầm điện thoại di động, đôi mắt dán chặt vào màn hình, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ thấy màn hình di động hiện lên khung trò chuyện với Lục Khuynh, hai câu Tề Nhiên vừa gửi vẫn dừng trên đó.
Nhiên: Em mua xe đạp chưa?
Nhiên: Muốn tôi đến đón em không?
Hắn đang đợi Lục Khuynh trả lời.
Đã gần một tuần kể từ khi Lục Khuynh đồng ý làm việc ở "Số 9", vô cùng kỳ lạ, một tuần này, ba của Lục Khuynh, người thường xuyên xuất hiện ở quán bar cũng chẳng thấy đâu, Tề Nhiên thầm lo lắng, thường dùng những câu kiểu như "Chào buổi sáng." "Có ăn tối đàng hoàng không?" "Mua xe đạp chưa?" để bắt chuyện với Lục Khuynh, mưu đồ tìm hiểu chút tình hình gần đây của cậu thông qua những hàng chữ.
Đáng tiếc bạn nhỏ không mắc bẫy, ngôn ngữ lạnh nhạt, đôi lúc buổi sáng hỏi nhưng đến tận tối mới trả lời, câu đáp cũng hết sức đơn giản chỉ "Ừm", "Không" các loại, bất kể Tề Nhiên có tìm tòi nói thêm cũng chẳng khiến cậu gõ nhiều chữ hơn.
Mặc dù Lục Khuynh sẽ trở nên thẹn thùng mất tự nhiên bởi vì vài lời nói và hành động của hắn, nhưng cậu vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.
Mà hôm nay hắn lại trông thấy ba Lục Khuynh ở quán bar, vậy nên dựa vào danh nghĩa xe đạp làm cho Lục Khuynh đánh thêm vài chữ.
Tuy nhiên, hiệu quả rõ ràng không mấy khả quan.
Đang nghĩ ngợi, phía trước truyền đến tiếng "cộp cộp cộp" của giày da đạp trên mặt đất, Tề Nhiên ngẩng đầu nhìn, người tới để kiểu tóc húi cua, da ngăm đen, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo thể thao, đẹp trai như ánh mặt trời.
Phương Hoài Lương.
Cái giọng sang sảng vang lên: "Sao thế, tớ thấy cậu nhìn cả buổi, ối, có phải cậu bé kia không?"
Thấy Tề Nhiên không phản ứng, Phương Hoài Lương thúc cù trỏ vào tay Tề Nhiên, "Tớ nghe người ta nói rồi, nói cậu mê muội một học sinh cấp ba đến đầu óc choáng váng, còn đưa người ta đi học rồi trá hình nhét tiền cho người ta, ủa chẳng lẽ, cậu thật sự coi trọng bạn nhỏ người ta rồi?"
Tề Nhiên nhíu mày, tính tình vui vẻ của anh bạn tốt khiến hắn lúc nào cũng muốn nhét giẻ lau vào miệng bắt anh tắt tiếng, chẳng hiểu sao người như cậu ta lại trở thành nhà giáo nhân dân chứ?
"Cậu biết rõ còn cố hỏi?" Hắn liếc Phương Hoài Lương.
"Tớ thấy cậu chắc cũng không phải coi trọng người ta đâu, cậu muốn đưa người lên giường chứ gì, mới nãy bắt gặp ánh mắt của cậu, cứ như gã oán phụ nhìn chòng chọc vào điện thoại, còn thiếu không đâm thủng lỗ chỗ luôn ấy chứ."
"Nhiều năm trôi qua tớ chưa từng thấy cậu để ý một người con trai nào như vậy, sao, kim cương vương lão ngũ* nổi danh trong giới phát xuân?"
*Gốc là 钻石王老五, cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Tề Nhiên cạn lời, lâu rồi không gặp, tài ăn nói của tên này vẫn là đỉnh nhất.
"Ngậm cái mỏ cậu lại, thật không hiểu nổi người như cậu tại sao lại trở thành giáo viên nhân dân cơ chứ, không dạy hư học sinh là tốt lắm rồi, nếu rảnh rỗi thế về nhà phụ vợ đi."
"Hơ!" Phương Hoài Lương cuống cuồng muốn chết, khoát tay bảo: "Cậu chẳng biết suy nghĩ tẹo nào, tớ đang quan tâm cậu đấy, nếu không xem cậu như anh em thì bây giờ tớ đã sớm ôm nhuyễn ngọc ở nhà rồi, tớ phải nói chuyện với Bội Bội rất lâu cô ấy mới đồng ý cho tớ đến đó!"
Bội Bội chính là Dư Bội, vợ của Phương Hoài Lương.
"Ờ, phải không?" Tề Nhiên cười khẩy, híp mắt nhìn Phương Hoài Lương.
Phương Hoài Lương bị hắn nhìn cho sởn tóc gáy mà vẫn chẳng đè được cơn tò mò trong lòng, anh nhỏ giọng hỏi: "Nhưng tớ thật sự muốn biết, cậu học sinh trung học nào đáng để cậu thích vậy? Chỉ là một đứa nhóc chưa trưởng thành thôi. Tớ cho rằng cậu sẽ coi trọng người chín chắn hơn chứ."
Vẻ mặt Tề Nhiên không thay đổi tẹo nào, ung dung mở miệng: "Con mẹ nó cậu lắm mồm nữa thì tớ sẽ gọi cho chị dâu bảo cậu uống rượu với gái xinh trong quán bar."
"Tôi đệch!" Phương Hoài Lương hoàn toàn chẳng thể bình tĩnh nổi, "Xoạt—" anh đứng phắt dậy khỏi sô pha rồi ngồi bịch xuống, "Đâu làm vậy được, cô ấy có thể đánh gãy chân tớ đó, cậu là anh của tớ, anh lớn tha mạng."
Hai tay anh giơ lên làm động tác đầu hàng, còn chưa từ bỏ ý định: "Nhưng mà nói thật, tớ thật sự hơi tò mò..."
Lúc này điện thoại chợt rung, Tề Nhiên lập tức mặc kệ Phương Hoài Lương, cầm lên xem, giao diện trò chuyện xuất hiện thêm hai chuỗi tin nhắn.
LQ: Mua rồi.
LQ: Không cần.
Bốn chữ đơn giản lạnh lùng.
Hắn nhìn chằm chằm bốn chữ kia hồi lâu, lại quay đầu liếc qua vẻ mặt muốn biết của Phương Hoài Lương, do dự trong chốc lát rồi mở miệng: "Nếu bạn nhỏ nói được một phần tư của cậu thì tốt rồi."
Đương Phương Hoài Lương chưa kịp phản ứng, Tề Nhiên giống như đã chìm vào dòng suy nghĩ, giữa vùng lông mày mang theo nét cười, tiếp tục bảo: "Em ấy à... Lần đầu tiên tớ thấy, cặp mắt nhìn trộm, khi đó, bạn nhỏ vừa bước vào thì cứ như được phát sáng vậy, lúc ấy tớ đang quay lưng về cửa lớn pha chế rượu, tớ vừa ngẩng đầu..."
"Được rồi được rồi!" Phương Hoài Lương bực bội ngắt lời hắn, "Tớ chẳng thèm nghe câu chuyện sơ ngộ giữa hai người bọn cậu đâu."
Tề Nhiên lia mắt tới không nói gì.
"Quên đi, chờ lát nữa em ấy đến cậu tự mình xem." Tề Nhiên suy nghĩ rồi bỏ thêm một câu: "... Em ấy học ở trường cậu."
"Cái này tớ biết, có người nói cho tớ biết trước rồi, yên tâm, tớ đâu phải loại cổ hủ, là học sinh trường tớ cũng chẳng sao, chỉ cần không phải Lục..."
Tề Nhiên đẩy bả vai anh, ra hiệu anh câm miệng rồi chỉ về hướng cửa.
Giây tiếp theo, Phương Hoài Lương trông thấy cậu học sinh xuất sắc là bảo bối cục cưng trong lòng anh, bạn học Lục Khuynh.
Đậu má!
Lục Khuynh ngó xung quanh quán bar như thường lệ, không thấy Tề Nhiên đâu, Tề Nhiên đang chuẩn bị vẫy tay về hướng cửa, Phương Hoài Lương chẳng nói hai lời đánh bộp vào tay hắn, lông mày nhăn nhó, ánh mắt dữ tợn, lạnh lùng bảo: "Nếu kết quả học tập của học sinh đứng nhất lớp tớ giảm xuống bởi vì cậu, mẹ nó cậu xong đời rồi!"
Tề Nhiên bình tĩnh đẩy anh ra, cong môi cười, híp mắt rồi mở miệng: "Em ấy ở lớp cậu à, đúng lúc..."
Phương Hoài Lương cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên trên, chưa kịp đặt câu hỏi, Tề Nhiên đã đi về phía Lục Khuynh.
Đêm nay Lục Khuynh có chút không bình thường.
Đây là phản ứng đầu tiên của Tề Nhiên.
Mặc dù giữa lông mày vẫn là vẻ lãnh đạm ấy, nhưng Tề Nhiên cảm thấy sự lãnh đạm này dày hơn rất nhiều so với trước đây. Nếu nói thường ngày trong lòng Lục Khuynh có một rào chắn, ai cũng không thể vượt qua, vậy thì đêm nay, rào chắn của Lục Khuynh đã biến thành bức tường thành cao lớn, ngay cả Tề Nhiên cũng chẳng thể quan sát quang cảnh bên trong.
Rất không thích hợp.
Hắn đè nén sự nghi ngờ dưới đáy lòng, bước nhanh đến trước mặt Lục Khuynh, cười với cậu: "Bạn nhỏ đến rồi à?"
Lục Khuynh nhìn hắn rồi gật đầu.
Lạnh lùng như thể lần đầu bọn họ giao tiếp.
Phương Hoài Lương ở phía sau lúc này cũng bước tới, thấy Lục Khuynh, nở nụ cười đặc trưng của người thầy đối với học sinh, gọi cậu một tiếng: "Lục Khuynh."
Lục Khuynh rõ ràng hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu, "Thầy Phương ạ."
"Ừ." Phương Hoài Lương ngạc nhiên về sự bình tĩnh của thiếu niên, ngó qua Tề Nhiên đứng cạnh, "Thầy là bạn của Tề Nhiên, tới quán cậu ấy ngồi một chút."
Lục Khuynh không trả lời mà chỉ gật đầu.
Giữa ba người có một khoảng im lặng ngắn ngủi, đương lúc Tề Nhiên muốn mở miệng nói chuyện, Lục Khuynh di chuyển, vươn tay chỉ vào chỗ mà cậu thường ngồi, rồi quay qua Phương Hoài Lương ra hiệu cho anh một tiếng.
Sau khi Phương Hoài Lương khẽ gật đầu thì cậu bước về góc quán.
Nhìn bóng lưng của thiếu niên, Phương Hoài Lương nâng tay đặt lên vai Tề Nhiên, nhẹ giọng nói câu: "Ông chủ Tề nè, con đường phía trước cứ từ từ mà lội nhé, cố lên!"
Tề Nhiên phớt lờ những lời trào phúng trêu ghẹo của Phương Hoài Lương, điều hắn quan tâm hơn cả chính là sự khác thường của Lục Khuynh vào đêm nay, mặc dù lần trước thiếu niên cũng kiệm lời nhưng sẽ không lạnh lùng giống vậy.
Hắn tới ngồi đối diện Lục Khuynh, Lục Khuynh buông chiếc cặp xuống, nhưng chẳng lấy sách vở ra.
Tề Nhiên chống cằm quan sát Lục Khuynh, thấy động tác này của cậu liền mở miệng hỏi: "Hôm nay bạn nhỏ không làm bài tập sao?"
Lục Khuynh lắc đầu: "Đợi tí nữa phụ việc."
"... Được." Thái độ thiếu niên hết sức lạnh nhạt, Tề Nhiên không biết nên khơi đề tài thế nào.
Hắn suy nghĩ chốc lát, nhìn thấy khuôn mặt trở nên tái nhợt của Lục Khuynh, hôm nay sắc mặt của cậu nhóc trắng đến kỳ cục, được ánh đèn chiếu xuống mang theo vẻ đẹp ốm yếu.
Ngực hắn lộp bộp một trận, trong lòng dâng trào cảm giác khác lạ, hắn ngập ngừng bảo: "Lục Khuynh, hôm nay em... có chuyện gì ư?"
Lại là cái lắc đầu.
Tề Nhiên cau mày, "Có việc mai làm cũng được, chúng ta tính lương theo ngày."
Lục Khuynh vẫn lắc đầu, cuối cùng chậm rãi bổ sung: "Tôi còn nợ anh tiền."
Lời từ chối đến miệng Tề Nhiên quay một vòng về bụng, hắn nhìn đôi môi trắng bệch kia, nói: "Được, vậy tôi đi trước, lát nữa em cứ tới chỗ quầy bar là được, tôi đã nói chuyện với bọn họ rồi."
Lục Khuynh gật đầu, "Cảm ơn."
Tề Nhiên ngồi xuống chưa được bao lâu, Phương Hoài Lương chẳng biết từ đâu xông tới ngồi cạnh Tề Nhiên. Cầm ly nước trái cây, vỗ vai hắn, "Tề huynh, tớ cảm thấy cậu không theo đuổi được đâu, Lục Khuynh thật sự chẳng có tẹo hứng thú gì với cậu."
Tề Nhiên không trả lời, Lục Khuynh đã tới chỗ quầy rượu, từ vị trí họ đang ngồi không thể quan sát rõ, Tề Nhiên nhìn chằm chằm Lục Khuynh cho đến khi tầm mắt bị che khuất, ánh mắt hơi âm trầm.
Phương Hoài Lương ở kia còn đang thêm mắm dặm muối: "Tớ thấy cậu đừng nên làm hại người ta, nếu kéo thành tích học tập của người ta xuống, vậy tiền thưởng của tớ..."
Còn chưa dứt lời đã được Tề Nhiên ban tặng ánh mắt u ám, đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy, ẩn chứa vẻ không vui và uy hiếp nặng nề.
Đáng sợ quá.
"Rồi, tớ lặn trước đây." Phương Hoài Lương rất tự biết lấy mình mà chạy khỏi khu vực âm u của Tề Nhiên.
Rất không thích hợp, vô cùng không thích hợp.
Ánh mắt Tề Nhiên đuổi theo Lục Khuynh bưng khay đi tới đi lui trong quán bar, thiếu niên rõ ràng đang bối rối chưa quen thuộc lắm, tay bưng khay run run, cẩn thận nghiêng người né tránh khi sát vai với khách hàng, cậu khẽ nâng khay ngừa ly rượu lắc lư.
Chăm chú kỳ lạ, bóng dáng cao ngất xuyên qua đám bàn tựa như cuốn theo chiều gió.
Nhưng Tề Nhiên vẫn phát hiện ra vài chỗ bất thường.
Tuy cậu gắng sức ưỡn sống lưng nhìn thẳng về phía trước, nhưng bước chân vẫn loạng choạng khó thấy, tay còn lại cũng vô thức đặt bên eo, cắn chặt môi như đang cố kiềm nén điều gì đó.
Tề Nhiên cụp mắt, hơi hoài nghi ngó qua Lục Thế Lâm đang ngồi uống rượu bên kia.
Đôi mắt nheo lại.
Đúng lúc này truyền đến tiếng va chạm lớn.
Tề Nhiên quay đầu theo bản năng.
Chỉ thấy một người đàn ông không cẩn thận đụng vào người Lục Khuynh, cơ thể cậu chênh vênh mất khống chế mà cong eo, nét mặt nhăn nhó, rượu trong khay lắc lư, như thể giây sau sẽ đổ ụp xuống.
Tề Nhiên chẳng hề nghĩ ngợi, hắn sải bước chạy nhanh đến, lấy khay từ tay Lục Khuynh đặt lên bàn, tay còn lại vòng qua vai Lục Khuynh để ổn định cơ thể sắp té ngã của cậu.
"Lục Khuynh! Lục Khuynh!"
Tề Nhiên gọi lớn, sắc mặt cậu tái nhợt, cắn chặt đôi môi, mái tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi đọng lại trên da, ánh mắt mất tiêu cự.
Tề Nhiên đâu kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ôm cậu lên rồi quay về phía Phương Hoài Lương đang nghe tiếng chạy tới: "Lái xe!"
Sau đó vội vàng cõng Lục Khuynh xông ra cửa.