Tề Nhiên đưa Lục Khuynh lượn trên đường một hồi đúng theo yêu cầu của cậu, vào quán cà phê mua một chiếc bánh black forest* và một ly trà sữa cho Lục Khuynh, còn mua cho mình một ly cà phê.
Hai người ngồi dưới tán ô che nắng bên vệ đường, bánh black forest và trà sữa đặt trước mặt Lục Khuynh, còn cà phê bày ra trước mặt Tề Nhiên.
Lục Khuynh nhìn chằm chằm chiếc bánh trước mắt một hồi, chiếc bánh vô cùng tinh xảo, cậu chống tay lên bàn, múc một muỗng vào miệng, lại cầm ly trà sữa bên cạnh uống một hớp.
Quai hàm phình lên, Tề Nhiên ngồi đối diện mỉm cười nhìn cậu, chẳng kìm được móc điện thoại ra chụp cho Lục Khuynh một tấm trong khi cậu không chú ý.
"Không ngon bằng anh Nhiên làm."
Tề Nhiên phóng to bức ảnh chụp Lục Khuynh đang vùi đầu ăn, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng của cậu nhóc đã trở lại.
Tề Nhiên nhoẻn miệng cười, đặt điện thoại xuống: "Sao bạn nhỏ biết cách khen người vậy?"
Dường như Lục Khuynh không vừa ý với giọng điệu nửa đùa nửa thật của Tề Nhiên, lông mày thiếu niên hơi nhíu lại, đôi mắt tràn đầy sự nghiêm túc: "Em đang nói thật."
Tề Nhiên cười, tiếp tục hỏi cậu: "Đồ anh làm ngon chỗ nào?"
"Cái này hơi ngọt." Lục Khuynh đáp ngay lập tức.
Chiếc bánh bầu trời sao mà lần trước Tề Nhiên làm cho cậu tuy ngọt nhưng không ngấy, kem lạnh man mát, hòa quyện cùng hương sữa béo ngậy, mà chiếc bánh này có vẻ hơi ngọt một chút.
Trà sữa cũng ngọt lìm lịm.
Tề Nhiên cười không nói, bạn nhỏ được hắn nuôi đến kén ăn, ngay cả đồ ăn vốn tưởng là rất ngon bây giờ cũng trở nên bình thường.
"Vậy sau này em muốn ăn thì nói anh," Tề Nhiên nói, "Anh sẽ làm cho em."
Lục Khuynh gật đầu, múc tiếp một muỗng bánh ngọt rồi uống thêm ngụm trà sữa.
Buổi chiều thật yên tĩnh, nơi này chẳng tính là náo nhiệt, cũng không có quá nhiều người lui tới, bên tai không phải là tiếng ồn ào huyên náo, mà là tiếng gió "xào xạc" phất phơ qua những kẽ lá.
Trên chiếc ghế mây ven đường có một cậu thiếu niên tóc đen đang cúi đầu, ăn bánh một cách nghiêm túc tựa như đang nghiên cứu cái gì đấy, người đàn ông ngồi đối diện dựa vào ghế, vừa uống cà phê vừa ngắm nhìn cậu.
Nét mặt Tề Nhiên đượm ý cười, chờ tới khi Lục Khuynh ngừng muỗng mới nhẹ giọng gọi cậu: "Lục Khuynh."
Lục Khuynh ngẩng đầu.
"Chờ chuyện của ba em được sắp xếp xong xuôi," Tề Nhiên tạm dừng, "Em có muốn xin nghỉ học vài ngày không?"
Đồng tử của Lục Khuynh dãn to chứa đựng sự nghi hoặc.
Tề Nhiên cong môi cười, thả ly cà phê xuống, chống cằm dựa sát vào cậu, nói từng câu từng chữ: "Đưa em đến một nơi trốn chạy thật sự."
Lục Khuynh nhớp mắt, hơi ngơ ngác.
Trốn chạy... thật sự?
"Ờ." Tề Nhiên gật đầu nói thêm, "Chọc em đó."
"Mang em ra ngoài thả lỏng tâm trạng." Hắn giải thích, "Em sắp lên lớp 12, nghỉ hè còn phải học thêm, chẳng có thời gian, hơn nữa thuận tiện ra ngoài để em thư giãn."
Dù sao Lục Thế Lâm vừa mất, Tề Nhiên cũng không muốn Lục Khuynh đến trường với nét mặt không thích hợp, như vậy thà rằng ở bên cạnh hắn, chờ tâm trạng Lục Khuynh ổn định lại, rồi để cậu tập trung vào việc học.
"Thế nào?"
Tề Nhiên nhẹ giọng hỏi cậu lần nữa.
Lục Khuynh nghiêng đầu suy nghĩ, chưa nói có đồng ý hay không mà hỏi vấn đề khác: "Nhưng mà, thầy sẽ đồng ý ạ?"
Tề Nhiên nghĩ thầm Phương Hoài Lương dám không đồng ý sao?
"Đương nhiên rồi, Phương Hoài Lương quý em nhất mà," Tề Nhiên càng áp sát vào người cậu, "Chỉ cần kết quả học tập của em không giảm, em làm gì cậu ta cũng sẽ đồng ý thôi."
"Vậy nếu kết quả học tập của em suy sút thì sao?" Lục Khuynh hỏi theo.
"Kết quả học suy sút ấy hả..." Tề Nhiên làm bộ suy tư, từ từ trầm giọng, "Bài nào không biết làm, anh Nhiên dạy em."
"Bảo đảm em sẽ qua hết."
Hắn nhếch môi cười nắm chắc, nhưng dường như Lục Khuynh chẳng thấy cảm kích tẹo nào, đôi mắt đong đầy nghi hoặc: "Anh còn nhớ?"
Chẳng phải người ta nói kiến thức cấp ba đều biến mất ở thời khắc thi đại học kết thúc sao?
Bạn nhỏ đang nghi ngờ hắn.
Tề Nhiên cau mày, thổi một hơi vào phần tóc mái của cậu khiến nó bay lên: "Cậu bạn nhỏ không nên xem thường anh, dù gì hồi trung học anh trai cũng coi như nằm trong top 3 vị trí đầu.
"Gần giống với em." Tề Nhiên lại thổi vào mắt cậu.
Lục Khuynh cảm thấy hơi ngứa bèn lùi về sau một chút, ánh mặt trời chiếu rọi khiến mặt cậu nóng lên, cậu cầm trà sữa uống một ngụm lớn.
Tề Nhiên lại muốn dính vào cậu, cậu nhóc lúng túng quay mặt đi, chuyển chủ đề một cách sượng trân: "Vậy... Chúng mình đi đâu ạ?"
"Em muốn đi đâu?" Tề Nhiên hỏi ngược lại, hắn dựa lưng vào ghế ngồi.
"Em..."
Lục Khuynh nghĩ thầm, trong ký ức cậu chưa từng đi du lịch bên ngoài, khi còn nhỏ ba mẹ bận bịu kế sinh nhai nên rất hiếm khi dẫn cậu đi chơi, đến lúc hai người tách ra thì Lục Thế Lâm bắt đầu nghiện rượu, Lục Khuynh càng chẳng có cơ hội đi xa.
Vậy nên trong chốc lát không thể nói được một nơi cụ thể, hoặc một phong cảnh cụ thể.
"Em muốn đến chỗ rất xa ấy," Lục Khuynh chỉ có thể nói ra cảm giác của mình một cách mơ hồ, "Khác hoàn toàn so với nơi này."
Không giống với vị ví đơn độc trong thế giới của cậu, trùng lặp, khô khan, mà là thế giới có không khí sinh hoạt, ấm áp, bình yên.
Cậu sợ Tề Nhiên không hiểu được, hơi chút thấp thỏm liếc hắn, lại nhận ra Tề Nhiên đang thật sự nghiêm túc ngẫm nghĩ.
"Ừm..." Tề Nhiên nghĩ rồi nói, "Hay đi biển em nhé?"
Bãi cát, ánh mặt trời, cơn gió biển mang vị mặn, hương dừa thơm ngọt, và họ mặc áo ngắn tay quần đùi.
Ý tưởng không tệ, đó có thể là một nơi thư giãn vô cùng tốt.
"Chúng ta có thể đến bờ biển ở phía nam một chút," Tề Nhiên nói tiếp, "Nhiệt độ khoảng chừng 20 – 30 độ, không nóng lắm cũng chẳng lạnh lắm."
"Cũng khéo là anh có một người bạn làm việc trên đảo đó, nghe nói không tệ đâu, có nhiều đồ ăn ngon, phong cảnh cũng rất tuyệt, hơn nữa đang là mùa ít khách du lịch, rất thích hợp để khuây khỏa."
Tề Nhiên vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lục Khuynh.
Hình như bạn nhỏ có chút phân vân, hé miệng muốn nói gì đó, Tề Nhiên vốn nghĩ cậu sẽ càng hỏi càng nhỏ, nhưng nào ngờ Lục Khuynh lại hỏi một vấn đề khác: "Bạn của anh?"
"Ừm." Tề Nhiên giải thích, "Bạn thời đại học, bây giờ chạy đến trấn nhỏ cạnh biển mở một quầy bar be bé, cũng coi như giống anh."
"Nhưng hắn mở quán bar uống rượu, nghe nhạc, rồi nói chuyện phiếm, yên tĩnh hơn so với "Số 9"."
"Số 9" vẫn quá ầm ĩ, không thích hợp cho người đang ở độ tuổi ăn học như Lục Khuynh.
"Nếu em muốn đi, anh sẽ mang em đến đó." Tề Nhiên cười với Lục Khuynh.
Lục Khuynh run lên khi trông thấy khuôn mặt đượm ý cười của hắn, cậu cũng từ từ mỉm cười, gật đầu: "Cũng được ấy ạ."
Tề Nhiên vừa định trả lời cậu, chợt nghe Lục Khuynh hỏi: "Em cảm thấy hình như anh có rất nhiều bạn hả?"
Ngoại trừ Vương Chi Hạo, cậu chẳng còn người bạn nào có thể nói chuyện, không giống với Tề Nhiên, trước khi hai người thành đôi, cậu thường bắt gặp hắn cùng đám người tụ tập trò chuyện.
Hình như đối phương rất giỏi giao tiếp, làm gì cũng thành thạo điêu luyện.
"Tàm tạm." Tề Nhiên nghiêm túc, hơi suy nghĩ, "Đa số là tình cờ liên lạc, chỉ có giáo viên chủ nhiệm của em là thật sự thân thiết, ngoài ra chẳng còn ai."
Hắn vốn là người trong ngoài bất nhất, trông khéo đưa đẩy thế thôi nhưng cực kỳ đáng sợ, ấy vậy mà dành rất nhiều kiên nhẫn với Lục Khuynh.
Tề Nhiên nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Lục Khuynh càng thêm nhu hòa: "Nếu em muốn biết, sau này anh sẽ kể lại từng chút một cho em nghe."
Chỉ có điều cũng không có gì đáng nói.
Cậu nhóc ngồi đối diện nhìn hắn, chậm rãi nhoẻn miệng cười.
"Được ạ."
Bọn họ yên tĩnh lại, Lục Khuynh bắt đầu ăn bánh ngọt, Tề Nhiên cũng tựa vào ghế mây vừa uống cà phê vừa ngắm cậu.
Lục Khuynh nghĩ về lời đề nghị của Tề Nhiên, Tề Nhiên nói đúng, bây giờ cậu không thể tập trung học tập giống như trước đây, biến cố quá lớn bỗng ập đến khiến cậu thường ngây ngẩn nghĩ về những thứ hư vô.
Ví dụ như sau này, tương lai, thậm chí là sống chết.
Mà Tề Nhiên nói không sai, cậu nên đi du lịch khuây khỏa, trải nghiệm các loại cuộc sống khác nhau?
Hoặc có lẽ do Tề Nhiên mô tả quá mức sinh động, để cậu không kiềm được mà tưởng tượng ngọn gió biển ẩm ướt lúc chạng vạng phất phơ trên mặt.
Vì thế cậu nhóc ngừng tay, ngước cổ chạm vào ánh mắt của Tề Nhiên, hỏi một câu cuối cùng: "Nếu chúng mình đi thì quán bar của anh phải làm sao đây?"
"Chúng mình chỉ đi mấy ngày thôi," Tề Nhiên lập tức nói ngay, "Anh giao quán cho Phương Hoài Lương trông giúp, dù sao lúc đó cậu ta cũng tan ca rồi nên chẳng sao cả."
"Thầy ấy không cần đón con về nhà ạ?"
Lục Khuynh nhớ thầy chủ nhiệm lớp cậu có một cô con gái.
Tề Nhiên ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Cũng đúng nhưng chẳng phải vấn to tác, anh vẫn luôn thuê người quản lý quán bar, kỳ thật anh không hay đến đó lắm."
Hắn đảo mắt: "Em xem, lúc nào anh chẳng đến trường đón em đúng giờ?"
Ngoại trừ lần đụng phải Vương Duệ.
Lục Khuynh nghĩ một hồi thấy cũng đúng, cậu thường dành thời gian sau tiết học cuối cùng để làm bài tập, chờ đến khi mọi người đi hết, lúc cậu ngẩng mặt lên quả thật có thể nhìn thấy Tề Nhiên.
Cậu hỏi: "Thầy cô trường em quen mặt anh luôn rồi đúng không?"
"Chẳng kém bao nhiêu," Tề Nhiên nở nụ cười, "Anh nói với họ anh là anh trai em, vì quá lo lắng cho sự an toàn của em trai mình, nên mỗi ngày phải đến trường đón em tan học."
Lục Khuynh cảm thấy lý do này quá nát, cũng làm khó Phương Hoài Lương nói đỡ giúp hắn trước mặt các giáo viên.
"Bọn họ sẽ tin thật ư?" Lục Khuynh bĩu môi, "Em thấy anh giống ông chú xấu xa lừa bán trẻ em hơn ấy."
"Ơ." Tề Nhiên giả vờ tấm tắc, "Bạn nhỏ còn có thuộc tính ẩn là độc miệng à, sao dis người ta vậy?"
Tâm tình của Lục Khuynh tốt hơn nhiều, ít nhất hắn không ngờ tới Lục Khuynh còn có thể dis mình.
Thiếu niên đối diện hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình vô tình hay vô ý đùa giỡn với Tề Nhiên.
Cậu với Tề Nhiên đã thân mật đến độ này rồi.
Lục Khuynh hơi cúi đầu mỉm cười khó mà nhận ra, mềm mại gọi hắn: "Anh Nhiên."
Cậu ngước mắt: "Vậy sao mỗi lần đến quán bar em đều thấy anh? Chẳng phải anh bảo không thường xuyên đến đó sao?"
Tề Nhiên nhớ ra là Lục Khuynh đang hỏi về chuyện quán bar mà họ vừa nhắc tới, lập tức mỉm cười, để sát mặt vào ngắm nhìn hàng mi rung động của cậu nhóc, thong thả nói: "Đều chọn hết đấy."
"Chuyên chọn những lúc có em ở đó."
Lục Khuynh lại sững người, chốc lát ý thức được điều gì, cậu chợt cúi gằm đầu.
Quả nhiên thân mật cỡ nào đi chăng nữa, cậu vẫn dễ dàng thẹn thùng như vậy.
Tề Nhiên nghĩ, vươn tay vò đầu cậu sau đó đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh Lục Khuynh.
Chiếc bánh trước mặt sớm đã bị Lục Khuynh ăn hết, cậu ngậm ống hút, vừa ngắm phong cảnh bên đường vừa uống trà sữa.
Hai người ngồi song song, Lục Khuynh lén lút duỗi ngón tay giấu trong cổ tay áo định móc lấy ống tay áo của Tề Nhiên, nhưng bị hắn giữ chặt, giây sau ngón tay Tề Nhiên đã chui tọt vào ống tay áo cậu, không ngừng ngọ nguậy.
"Bạn nhỏ à." Tề Nhiên nhẹ giọng gọi cậu, "Suy nghĩ thế nào rồi? Chuyện có đi biển hay không ấy."
Đáp lời là cậu thiếu niên cũng nhẹ nhàng nắm tay hắn, còn nhét ly trà sữa chẳng còn bao nhiêu vào tay hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời: "Anh Nhiên giúp em uống cạn thì em đi."
Tề Nhiên bất đắc dĩ nhoẻn miệng cười, ngậm ống hút bắt đầu uống.
Đi biển, Lục Khuynh nghĩ, chắc đây sẽ là một ý tưởng tuyệt vời để thay đổi tâm trạng.