Tề Nhiên kéo Lục Khuynh xuống xe, cẩn thận lấy khăn quàng quấn quanh cổ cậu hai vòng, che đi cái mũi hồng hồng của thiếu niên, lại vuốt tóc cho thẳng thớm để che vầng trán và vành tai lộ ra ngoài của cậu.
Làm xong những việc này, Tề Nhiên chậm rãi dẫn cậu đến một quán trà sữa bên kia đường.
Tề Nhiên từ từ sải bước, hình như Lục Khuynh không muốn đi song song cùng hắn mà chỉ lặng lẽ bước theo sau, nhưng hai tay bán đứng ý nghĩ cậu.
Bao giờ bạn nhỏ cũng thừa dịp không có người mà khẽ móc lấy góc áo hắn.
Trái tim Tề Nhiên mềm nhũn, tùy Lục Khuynh bí mật xoa ngón tay, hắn thong thả đến quán, gọi một ly trà sữa truyền thống mười phần đường, nhét vào tay Lục Khuynh cho ấm rồi dẫn người vào ghế sau xe.
Lần này Lục Khuynh ngoan vô cùng, cắn ống hút ngồi bên trong.
Tề Nhiên cũng ngồi vào, nhìn quai hàm phồng lên của Lục Khuynh mà không nhịn được giơ tay véo.
Đuôi mắt và chóp mũi cậu nhóc còn đỏ ửng, hàng lông mi dán chặt vào nhau, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, quả thật quá phạm quy rồi.
Tề Nhiên vươn tay sờ đuôi mắt cậu, dịu giọng hỏi: "Vui chưa nào?"
Lúc này Lục Khuynh mới phát hiện cơn khó chịu do Lục Thế Lâm mang đến ban nãy gần như tan biến sạch, bây giờ bao phủ cậu chỉ còn hương trà sữa ngọt ngào.
Cậu không trả lời, cầm trà sữa nhìn chằm chằm vào Tề Nhiên.
"Bây giờ có thể nói cho anh biết chưa?" Tề Nhiên đến gần cậu.
"Lục Khuynh, hồi nãy trong phòng bệnh," Tề Nhiên do dự, nhớ tới chai rượu Lục Khuynh cầm trong tay khi ra khỏi phòng, "Có phải ba em, đang uống rượu?"
Lục Khuynh chớp mắt, bóp chặt ly trà sữa, suy nghĩ chốc rồi từ từ mở miệng: "Ông ấy gãy chân, lại bị ung thư gan thời kỳ cuối, đáng, đáng lẽ nên gắng mà chữa trị, nhưng ông ấy chẳng chịu phối hợp chút nào..."
Cậu không biết làm sao, vô thức móc lấy đầu ngón tay Tề Nhiên đang đặt lên đùi mình.
Tề Nhiên chẳng chút chần chừ móc lại, bọc đầu ngón tay kia trong lòng bàn tay như thể cổ vũ cậu nói tiếp.
Lục Khuynh hoàn hồn: "Hôm qua, hôm qua lúc em đến gặp ông ấy, ông còn hỏi em có mang rượu tới không, em nghĩ, em nghĩ ông ấy chỉ nói chơi thôi, đâu ngờ là sự thật."
Vẻ mặt thiếu niên xoắn xuýt, "Ông ấy vẫn y như vậy, em với ông ấy, em với ông ấy gặp mặt chưa được mấy phút là cãi nhau ầm ĩ, em hoàn toàn không có cách nào nói rõ với ông..."
Lục Khuynh hơi cúi đầu, đầu ngón tay được Tề Nhiên nắm vô thức dùng sức, lời nói ra hết sức lộn xộn: "Lúc em, em vào thì thấy ông ấy cầm chai rượu ra khỏi nhà vệ sinh, ông còn tưởng em đổi phòng bệnh cho ông, bình thường lúc nào cũng, cũng phải kè kè rượu bên mình, từ, từ rất lâu trước kia đã..."
Những lời sau cùng làm sao cũng không thể nói ra được.
Tề Nhiên chẳng lên tiếng, nhìn thẳng vào Lục Khuynh, cau mày ở nơi cậu không nhìn thấy.
Lục Khuynh dừng một chốc tựa đang ráng bình tĩnh, miệng hết mở lại đóng, đóng lại mở, cuối cùng nghẹn ra câu:
"Đối với ông ấy, rượu còn quan trọng hơn cả mạng sống."
Vậy hãy để ông mất mạng đi.
Tề Nhiên bị ý nghĩ bất thình lình nhảy ra dọa hết hồn, lúc trông thấy ánh mắt buồn thiu của Lục Khuynh khi bước ra khỏi phòng bệnh, hắn hận không thể vọt vào đánh Lục Thế Lâm một trận.
Tề Nhiên vội vàng nhắm chặt mắt, cố gắng đè nén suy nghĩ âm u liên tục bốc lên từ đáy lòng, lần thứ hai mở mắt chỉ còn là sự đau lòng.
Hắn vừa ngắm Lục Khuynh vừa vòng tay ôm eo cậu, để cậu vững vàng dựa lưng vào ghế.
Cảm xúc có hơi không ổn, Tề Nhiên mỉm cười bất đắc dĩ, dịu dàng đổi chủ đề: "Em sắp thi cuối kỳ rồi đúng chứ?"
Hồi lâu sau Lục Khuynh thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, mờ mịt mở miệng: "Vâng?"
Tề Nhiên cười sờ mũi cậu, giải thích: "Bên ba em anh sẽ chăm sóc tốt, anh sẽ nhờ bạn ở bệnh viện giúp anh canh chừng ông ấy, chắc chắn không để ông uống rượu nữa."
Lục Khuynh vẫn có chút sững sờ, ngơ ngác bảo: "Vậy em..."
Tề Nhiên ngắt lời cậu: "Em cứ ngoan ngoãn học tập đi, đừng nghĩ nhiều như thế, có được không?"
Hắn giả vờ suy nghĩ, đảo mắt: "Anh biết dạo gần đây tình trạng của em không tốt lắm, thường nghe Phương Hoài Lương nói em lơ đễnh trong lớp, vốn dĩ em luôn dán mắt vào giáo viên, vậy sao lại bắt đầu ngây ngẩn nhìn chòng chọc vào bảng đen rồi?"
Giọng Tề Nhiên ôn hoà lại nghiêm túc, Lục Khuynh tự nhiên bị Tề Nhiên đánh lạc hướng, từ chuyện Lục Thế Lâm nghĩ đến tình trạng đi học của mình.
Mấy tuần gần đây quả thật mình không còn tập trung học tập giống như trước nữa.
Nhưng để tìm tòi nguyên nhân...
Lục Khuynh chuyển sự chú ý lên người Tề Nhiên.
Có một nửa là vì người này.
Cậu chớp mắt vài cái, uống ngụm trà sữa che giấu suy nghĩ trong lòng, giọng nói chứa ý cười của Tề Nhiên chợt xuất hiện: "Trước hết em nên cẩn thận chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, đâu thể để mấy thứ này ảnh hưởng đến việc học của em phải không? Nếu thi không tốt, anh nhất định sẽ phạt em."
Lục Khuynh ngơ ngác, bật hỏi theo bản năng: "Cái gì, phạt ư?"
Mặc dù cậu chẳng hề cảm thấy mình sẽ thi không tốt.
"Đương nhiên bây giờ đâu thể nói cho em biết được." Tề Nhiên nói chuyện như đúng rồi.
"Ừm..." Lục Khuynh chu môi, "Vậy nếu, thi tốt thì sao?"
Sẽ có... thưởng ư?
Hiển nhiên Tề Nhiên nhìn thấu suy nghĩ của cậu, hỏi thẳng: "Em muốn gì?"
"Em..." Lục Khuynh phát ra một tiếng, nghiêng đầu tựa nghĩ xem mình muốn gì.
Nhưng cẩn thận suy ngẫm thì hình như cậu chẳng có thứ gì cực kỳ mong muốn cả.
Cậu vốn định nói: "Em không muốn gì hết." Tề Nhiên chợt dán đến gần, cọ chóp mũi lên chóp mũi cậu, sau đó thì thầm:
"Em muốn gì cũng được." Tề Nhiên nói, "Muốn những vì sao trên bầu trời anh cũng có thể hái xuống tặng em."
Âm điệu dịu dàng lưu loát, mang theo sự cưng chiều sâu sắc.
Lục Khuynh cứ thế ngắm khuôn mặt gần trong gang tấc của Tề Nhiên, hô hấp ấm áp của đối phương phả vào mặt cậu, một tay cậu cầm trà sữa treo lên giữa không trung, tay kia đặt dưới tay Tề Nhiên.
Ráng đỏ cứ vậy chậm rãi leo lên, nỗi phiền muộn vì Lục Thế Lâm hồi nãy đã bốc hơi sạch.
"Vậy," Lục Khuynh nghe thấy giọng nói không thể kìm chế của mình, "Vậy em muốn những vì sao trên bầu trời."
Tề Nhiên bật ra tiếng cười khẽ, vừa xoa mặt cậu vừa nói: "Bạn nhỏ chơi anh à? Thật muốn để anh lên trời hái?"
"Y như anh nói mà." Lục Khuynh mở miệng như thể cố tình gây sự.
Tề Nhiên không đáp mà chỉ nâng mắt nhìn Lục Khuynh chằm chằm, cánh môi cách mặt cậu rất gần, vô tình hay cố ý cọ lên sống mũi và gò má cậu.
Lục Khuynh bị hắn cọ đến ngứa ngáy, đang muốn lẩn tránh lại nhận ra căn bản đâu có chỗ trốn.
Ghế sau nhỏ hẹp có phần khô nóng.
Lục Khuynh khẽ lắc đầu, tay cầm trà sữa với tới nút bấm cửa sổ xe.
Cậu ấn cửa sổ xe xuống một chút.
"Không lạnh hửm?" Tề Nhiên hỏi.
Lục Khuynh ngập ngừng rồi đáp, "Nóng."
Tiếp theo lại gọi Tề Nhiên: "Anh Nhiên ơi."
"Ơi?"
"... Em muốn uống trà sữa," Cậu do dự, "Mặt anh cách em gần quá nên em không uống được."
Động tác cọ nhẹ chợt khựng, Tề Nhiên nhổm người dậy xem khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên, sau đó mỉm cười ngồi xuống.
Lục Khuynh chưa thích ứng việc cơ thể mình bỗng nhiên có được tự do, bên hông chợt xuất hiện thêm một đôi tay, tiếp theo cả người bay lên giữa không trung, đôi chân bị Tề Nhiên đẩy ra chống hai bên hông hắn, để cậu ngồi dạng chân trên đùi mình.
"Cẩn thận đầu."
"Coi chừng đổ trà sữa."
Trên mui xe gắn một lớp bọt biển mềm mại, tuy thiếu niên tay dài chân dài được Tề Nhiên nhấc lên đụng phải nhưng chẳng đau tẹo nào.
Mà trà sữa thì xém bị đổ.
Tề Nhiên: "Được rồi, giờ có thể uống rồi."
Lục Khuynh mặc kệ Tề Nhiên nói gì, vội vàng giữ trà sữa, chờ quay đầu mới nhận ra tư thế ngồi của mình có hơi kỳ lạ, mình đang ngồi trên đùi Tề Nhiên.
Trong phút chốc không khí trên xe càng trở nên oi bức, ô cửa sổ nhỏ hẹp hoàn toàn chẳng có tác dụng gì sất.
Tay Lục Khuynh chuyển động rất lâu mà không biết nên đặt đâu, đành nâng hai tay ôm trà sữa.
Mặt Tề Nhiên bên dưới mặt cậu, cậu cúi đầu xem, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn cậu.
Lục Khuynh cảm thấy hô hấp tắc nghẽn một cách khó hiểu, vội vàng dời tầm mắt, hết sức chuyên chú uống trà sữa của mình.
Uống một lúc hình như nghĩ đến điều gì đó, cậu đưa ống hút tới khoé miệng Tề Nhiên, do dự nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn uống không?"
Ánh mắt Tề Nhiên di chuyển theo đỉnh ống hút, lỗ tai cậu nhóc đỏ đến kỳ cục, hắn kìm nén ham muốn đang đấu đá trong lòng: "Em uống trước đi."
Lục Khuynh nghĩ đây là từ chối khéo, cũng chẳng để ý, tiếp tục cắn ống hút uống một ngụm.
Còn chưa kịp nuốt xuống, cậu bị Tề Nhiên ấn chặt gáy, giây tiếp theo đôi môi hắn chợt phủ lên.
Lục Khuynh tròn xoe mắt, đầu lưỡi Tề Nhiên vô cùng linh hoạt, cứ thế cuốn hết toàn bộ trà sữa trong miệng Lục Khuynh vào miệng mình.
Tề Nhiên vừa hôn vừa nuốt, ngay cả vết trà sữa vô tình chảy ra cũng bị hắn dịu dàng liếm sạch.
Tốc độ rất nhanh, Lục Khuynh chẳng kịp hoàn hồn thì Tề Nhiên đã dời môi rồi, lưu lại hương vị trà sữa thơm ngát giữa đôi bên.
"Ngon lắm." Tề Nhiên gật đầu, giả vờ giả vịt đánh giá.
Kỳ thật hắn không thích uống trà sữa, bởi vì uống quá nhiều sẽ ngấy, nhưng trà sữa từ chỗ Lục Khuynh vừa thơm vừa ngọt cực, chẳng hề ngấy tẹo nào.
Lục Khuynh vẫn đang sững sờ tại chỗ, cánh môi sáng bóng dưới phản xạ của ánh trăng trong xe.
Cậu dần dần phản ứng, ngay lập tức vùi đầu xuống cần cổ Tề Nhiên.
Độ cong nơi khóe miệng Tề Nhiên trở nên rõ ràng, tay mò vào chiếc áo lông của thiếu niên, cách lớp áo thu xoa nhẹ sau lưng cậu.
"Anh Nhiên." Lục Khuynh mềm mại gọi hắn.
Tề Nhiên muốn hỏi cậu: "Gọi gì nào?" Lại phát hiện khóe miệng có thứ gì đó vô cùng mềm mịn chạm vào.
Hóa ra Lục Khuynh đang hôn hắn.
Nụ hôn cực kỳ cẩn thận, vừa chạm nhẹ liền rời đi, lúc sau lại khe khẽ đụng thử, nói là "hôn" nhưng chi bằng gọi là "mổ" càng thích hợp hơn.
"Mổ" xong cũng chẳng thành thật tẹo nào, cảm giác đầu cậu luôn dụi vào cổ hắn, mái tóc đen đâm vào làn da, tuy không đau nhưng ngứa đến tận đáy lòng.
Tề Nhiên cong khóe môi, nhẹ tay vuốt ve sống lưng cậu thiếu niên, dịu giọng hỏi: "Làm gì thế?"
"Không có gì." Giọng nói vo ve của cậu truyền tới.
"Đừng dụi," Tề Nhiên lại xoa đầu cậu, "Vô dụng thôi, nếu thi không tốt anh nhất định sẽ trừng phạt."
"Em không nói cái này."
Tề Nhiên không trả lời, yên lặng chờ câu sau của Lục Khuynh.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau vang lên chất giọng rầu rĩ của cậu nhóc đang chôn đầu trên cổ hắn: "Cảm ơn anh Nhiên, em vui hơn nhiều rồi."
Tề Nhiên tiếp tục im re, nhưng khóe miệng vẫn giữ ý cười nguyên vẹn, nghiêng đầu hôn cổ Lục Khuynh, sau đó kéo cậu ra, trau nhau nụ hôn dài đượm vị trà sữa.
Hai người cứ thế dính lấy nhau ở hàng ghế sau hồi lâu, sau đó Tề Nhiên thả cậu về ghế trước, rồi khởi động xe chạy vút đi.
Cậu bạn nhỏ muốn về nhà mình, Tề Nhiên hết cách rồi nên đành phải từ từ lái xe về hướng nhà Lục Khuynh, xe vòng qua các con hẻm u tối, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ có phần cũ nát.
"Có muốn mời anh lên nhà ngồi chút không?" Tề Nhiên thử hỏi.
Lục Khuynh từ chối đúng như dự đoán, với lý do nhà quá lộn xộn, nói xong cậu bước xuống xe cảm ơn, rồi xoay người chạy về phía hành lang.
Lý do rách nát gì đây? Tề Nhiên thầm nghĩ, đơn giản là bạn nhỏ chưa quen với hình thức ở chung giữa hai người thôi, từng ngủ trên cùng một chiếc giường, lại hôn nhiều lần như thế, vậy mà vẫn thẹn thùng đến nhường ấy sao?
Cơ mà hắn nghĩ tới lời đáp ứng âm thầm của Lục Khuynh khi mình chủ động thì trong lòng tràn ngập vui sướng, độ cong nơi khóe miệng chẳng thể nào hạ xuống được.
Nhưng Lục Thế Lâm thật sự phiền lòng.
Tề Nhiên ngồi trên xe suy nghĩ hồi lâu, nhìn ngọn đèn phòng ở trên lầu mở rồi tắt, hắn mới khởi động xe rời đi.