Lục Khuynh theo mông Tề Nhiên ra khỏi cổng trường.
Chờ khi tất cả các tiết mục biểu diễn kết thúc là đã hơn mười giờ, từng ngọn gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh cuối thu, khiến Lục Khuynh phải siết chặt quần áo.
Tề Nhiên đang thong thả đi trước đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi cậu: "Tối nay ba em đến quán bar sao?"
Lục Khuynh nghĩ tới lời Lục Thế Lâm nói với mình, gật đầu.
"Vậy vừa khéo." Tề Nhiên mỉm cười, nắm lấy tay Lục Khuynh vừa đi vừa nói: "Tôi tiện đường đưa em về."
Cổ tay của cậu thiếu niên vô cùng mảnh khảnh, hơi chút mát lạnh, cầm rất thoải mái, khác với ngày thường là lần này Lục Khuynh chẳng còn từ chối nữa, chỉ ngoan ngoãn để hắn kéo tới chiếc mô tô của mình.
Tề Nhiên ngồi lên xe mà vẫn nắm chặt cổ tay Lục Khuynh, ôn hòa hỏi: "Tôi tiễn em nhé, được không em?"
"Như vậy ngày mai em đỡ phải mất công qua một chuyến."
Lục Khuynh không đáp, nhìn nụ cười dịu dàng trong mắt Tề Nhiên, cậu gật đầu.
Tề Nhiên lập tức cong tít cả mắt, móc chiếc khăn quàng từ túi đeo bên hông xe mô tô quấn quanh cổ cậu hai vòng, rồi gạt kính mũ bảo hiểm ra sau, quen cửa quen nẻo đeo lên đầu cậu.
Lục Khuynh đều im lặng trong toàn bộ quá trình, tùy ý Tề Nhiên giúp mình quàng khăn và đội mũ bảo hiểm, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào mặt Tề Nhiên, bên trong lộ ra chút lưỡng lự.
Tề Nhiên cũng ngó sang, chẳng bao lâu thì bật cười, ghé sát vào cậu hỏi: "Tối nay sao thế? Yên tĩnh như vậy?"
Lục Khuynh run lên bởi vì Tề Nhiên đột nhiên tới gần, lập tức dời tầm nhìn, ánh mắt đảo loạn lung tung, rồi nhanh nhẹn nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe, vô thức đặt hai tay lên eo Tề Nhiên.
Cậu nhận ra lại nhẹ nhàng dời tay.
Tề Nhiên cảm nhận động tác nho nhỏ của người phía sau, không lên tiếng nhưng cả khuôn mặt đều lóe ý cười lộ liễu, hắn điều chỉnh gương chiếu hậu, khởi động chiếc mô tô phóng đi.
Xe chạy không nhanh lắm, gió lạnh ập tới tràn vào xoang mũi, cậu cảm giác mũi mình hơi nhưng nhức nên vội vàng giấu mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, hơi nóng dâng lên từ chiếc khăn, bao trùm lấy khiến cậu cảm thấy nóng dần.
Cậu lắc đầu, để hơi lạnh tiến vào lần nữa, lại nghĩ tới những chuyện xảy ra ở cửa nhà vệ sinh hôm nay, cậu ngóc đầu nhìn mái tóc tung bay theo gió của Tề Nhiên, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Cậu áp gò má mình vào lưng Tề Nhiên, tay cũng vô thức kéo góc áo hắn, nhẹ nhọng nói: "Tề Nhiên... Hôm nay cảm ơn anh."
Chưa đợi Tề Nhiên trả lời, cậu đã nói tiếp: "Tôi biết, bộ quần áo kia, bị người ta lấy đi phải không?"
"Không phải." Tề Nhiên cứng rắn ngắt lời cậu, "Làm gì có nhiều chiêu vòng vo như vậy, nó rớt xuống đất bị tôi nhặt được mà thôi."
Khóe miệng Lục Khuynh càng nhếch cao hơn, giống như cuối cùng cũng nắm được nhược điểm gì đó của Tề Nhiên ấy, giọng nói mang theo sự hưng phấn: "Vậy sao anh mang nó vào nhà vệ sinh?"
"Trùng hợp lúc ấy quá mót."
Lục Khuynh bật cười, tiếng cười trong trẻo tan vào làn gió "vù vù", Tề Nhiên nghe tới mức lỗ tai nóng ran.
Tiếng cậu nhóc lại vang lên: "Những người đó... Bọn họ thường xem tôi không vừa mắt, bởi vì ở trường tôi chẳng để ý đến người khác mấy, cũng rất thờ ơ nữa."
"Chậc." Tề Nhiên mất kiên nhẫn, hắn không thích nghe Lục Khuynh nói bản thân mình như vậy, "Là lỗi của bọn họ."
Rồi nói tiếp: "Nếu sau này còn có chuyện như vậy, nhất định phải nói với tôi, nghe chưa?"
Hắn chỉ cần nghĩ tới việc cục cưng của mình lại bị kẻ khác bắt nạt là chỉ muốn vặn đầu tên đó xuống.
Lục Khuynh chẳng đáp, nhưng càng vùi mặt xuống thấp hơn, chỉ lộ ra cặp mắt lúng liếng.
"Lần này phát hiện quần áo biến mất, em nên gọi điện cho tôi ngay lập tức." Tề Nhiên hơi nghiêm khắc bảo.
Lục Khuynh ngước mặt lên: "Vậy anh có thể tìm được ư?"
Tề Nhiên cười khẽ, mặt mày lộ vẻ ngông cuồng hết sức: "Đương nhiên rồi."
Lục Khuynh nhìn chằm chằm vào mái tóc phấp phới của Tề Nhiên hồi lâu mà không nói gì, Tề Nhiên cảm giác sự lặng yên trong gió, còn tưởng bạn nhỏ phía sau đã ngủ thiếp đi, hắn giảm tốc độ xe, nhưng chợt nghe Lục Khuynh gọi hắn, âm giọng quá mức mềm mại: "Anh Nhiên ơi."
Tề Nhiên kinh ngạc vì Lục Khuynh bỗng nhiên chủ động gọi mình là "anh Nhiên", hơi nghi ngờ đáp, "Ơi?"
"Tôi cũng muốn học lái mô tô." Giọng cậu thiếu niên nhẹ nhàng.
"Ừ, được chứ." Tề Nhiên nói: "Đợi đến khi nghỉ hè tôi sẽ dạy cho em. Em biết đạp xe, vậy chạy gắn máy cũng chẳng khó khăn gì đâu."
"Nhưng năm sau tôi lên lớp 12, nghỉ hè chắc còn phải học bù." Lục Khuynh đáp lời hắn.
Tề Nhiên lập tức nói tiếp: "Vậy chờ em thi đại học xong."
Lục Khuynh sững sờ chốc lát không lên tiếng, ngắm phong cảnh đường phố không ngừng chạy lùi về phía sau, hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: "Được."
Trong cái rét cuối thu đượm cơn se lạnh này, Lục Khuynh dựa vào lưng Tề Nhiên, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Nơi cậu không nhìn thấy, ý cười của Tề Nhiên dần sâu hơn, dường như muốn cười đến tận đáy lòng, hắn cho xe từ từ chạy chậm lại, thời gian tựa bị kéo dài vô tận, ngay cả ngọn gió liên tục lướt qua mặt Lục Khuynh cũng trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.
Trong thấm thoát, bức rèm totem* mang tính biểu tượng của "Số 9" xuất hiện trước mặt hai người.
hoc-ba-cao-lanh-la-quy-lam-nung-18-0
Lục Khuynh bước vào, hơi nóng hoàn toàn khác với bên ngoài liền ùa tới, âm điện chói tai xuyên qua màng nhĩ, khiến cậu nhíu mày. Tề Nhiên thấy vậy thì đưa mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ đang đứng ở quầy bar.
Âm nhạc huyên náo trong quán biến mất ngay lập tức, thay vào đó là một bản nhạc jazz êm dịu hơn.
Lục Khuynh khựng lại, một lúc sau mới cụp mắt xuống, đi đến "chỗ ngồi chuyên môn" của mình.
Hoa hồng đỏ trên bàn vẫn đang nở rộ, cánh hoa đỏ sậm nhiễm giọt nước, tỏa sáng quyến rũ dưới ngọn đèn lu mờ, có ý mê hoặc người ta.
Lục Khuynh có chút ngượng ngùng, ngồi chỗ này khiến cậu nhớ tới đêm đó Tề Nhiên từng bước ép sát cậu, hắn cách cậu vô cùng gần, như có như không nhích mặt chạm vào cậu, cậu chẳng cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể chạy theo nhịp điệu của Tề Nhiên, bị người ta nắm mũi dắt đi.
Cậu nhìn chằm chặp hoa hồng đỏ hồi lâu, phảng phất cảm giác đáp án sống động cho câu hỏi nào đó sắp được lộ ra, nhưng nó như bị cách bởi lớp vải mỏng, không thể nhìn rõ.
Rốt cuộc tại sao Tề Nhiên đối với cậu như vậy?
Cậu chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vàng đặt cặp sách xuống, chạy vọt đến quầy bar như thể đang cố trốn tránh điều gì đó.
Một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ đột nhiên duỗi ra, nắm lấy cánh tay cậu kéo vào phía sau quán bar.
Xúc cảm nơi tay rất quen thuộc, Lục Khuynh biết ngay là Tề Nhiên.
Nhưng cậu chưa kịp lên tiếng đặt câu hỏi đã bị Tề Nhiên kéo đến một góc quán nơi ít người qua lại, "bộp" đẩy cậu lên tường, tay chống bên mặt cậu.
Đôi mắt Lục Khuynh trợn to, bên trong là sự khiếp sợ chẳng hề che giấu, mở miệng theo phản xạ: "... Tề Nhiên?"
Tề Nhiên nghiêng người nhìn cậu, hai mắt phát sáng dưới hoàn cảnh tối tăm, ngắm Lục Khuynh rồi chậm rãi nhếch khóe miệng, trông có vẻ không đứng đắn.
"Nãy tôi quên hỏi," Tề Nhiên mở miệng, tông giọng trầm thấp hơi nâng lên: "Trên sân khấu, em xem Helena thành ai?"
Lục Khuynh không trả lời, trong đầu lại bắt đầu mơ mơ màng màng, như thể bị hồ dán.
Giọng Tề Nhiên từng bước áp sát: "Nói tôi biết tôi sẽ để em đi làm việc."
"Hửm?" Hắn càng đến gần, môi phảng phất dụi vào tóc Lục Khuynh, khoan thai bảo: "Là Trình Lệ Lệ sao?"
Lục Khuynh thất thần nhìn râu trên khóe miệng Tề Nhiên, chẳng dám nhìn thẳng hắn, không kiểm soát được lắc đầu, ngoài miệng lại nói: "... Đúng."
Tiếng cười khẽ chợt vang lên.
"Tôi thấy em lắc đầu mà." Tề Nhiên duỗi thẳng lưng, buông tha thiếu niên đang có mạch suy nghĩ rối loạn, lời nói toát ra svẻ cưng chiều.
"Nhóc lừa đảo."
Dứt lời nâng tay xoa tóc Lục Khuynh, rồi đứng thẳng lui về phía sau.
Lúc này Lục Khuynh mới cảm giác bộ não lộn xộn của mình chiếm được chút dưỡng khí, cậu thở hổn hển, sắc mặt ráng hồng, mái tóc đen bù xù nằm yên trên đầu, mang một vẻ đẹp lạ lùng.
Tề Nhiên dời mắt sang chỗ khác, gắng gồng dục vọng dưới đáy lòng, nghiêng người nhường ra một lối đi.
Nhưng đâu ngờ Lục Khuynh không vội vàng rời đi như hắn nghĩ, mà dựa vào tường hồi lâu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khóe miệng Tề Nhiên, gọi hắn: "Tề Nhiên."
Tề Nhiên hơi sửng sốt, nghi hoặc: "Hửm?"
Đáng tiếc thiếu niên hiểu sai ý, do do dự dự rồi hỏi hắn: "Anh Nhiên, anh bao nhiêu tuổi?"
"Sao bỗng dưng lại hỏi cái này?" Tề Nhiên có chút tò mò về mạch não của Lục Khuynh, giây trước còn đang thở dốc không chịu nổi, giây sau đã móc đến tuổi tác của hắn rồi?
"Một người bạn của tôi cảm thấy anh giống như ông chú vậy." Lục Khuynh đắn đo cất lời.
"Hờ." Tề Nhiên nở nụ cười, con đường vốn được tránh ra lại bị ngăn chặn, hắn nhấc giọng: "Vậy em thấy sao?"
Lục Khuynh trầm tư rồi đáp: "Tôi thấy anh thật sự rất giống."
Tề Nhiên nhướng mày, áp sát cậu lần nữa, "Bạn nhỏ à, tôi cũng chỉ lớn hơn em tám tuổi mà thôi. Mới hai mươi sáu này, đang ở thời điểm vàng để thể hiện tham vọng đấy, phải không?"
Lục Khuynh lại bị hắn đè lên tường.
"Vậy ư, thế chắc do râu mép rồi." Lục Khuynh gật đầu, "Râu khiến anh trông già hơn."
Quả thật râu mép của Tề Nhiên vô cùng rõ ràng, hắn không có thói quen để râu, nhưng vẫn cho rằng có ít râu sẽ càng tôn lên khí chất của mình, vậy nên cũng lười cạo.
Mà đâu ngờ rằng, mỗi khi Tề Nhiên đến gần tai Lục Khuynh thì thầm, vài sợi râu mới nhú đâm vào tai cậu hết lần này tới lần khác, khiến cậu thiếu niên vốn đang thẹn thùng càng thêm run rẩy.
Hắn nén ý cười nơi khóe miệng, tiến lên một bước: "Em cho rằng tôi trông quá già?"
"... Vâng."
"Được nha." Giọng điệu mang ý lừa gạt vang lên, từng chữ từng chữ rõ ràng chầm chậm: "Vậy em giúp tôi cạo đi."
Dứt lời, hắn từ từ tiến về phía trước, chống hai tay lên tường.
Cậu nhóc trước mặt bắt đầu bối rối, ánh mắt vô thức phiêu lượn, sắc mặt ửng hồng, khóe mắt cũng hoen đỏ, đôi môi hơi hé, có thể do mới được liếm qua, vậy nên tạo thành vệt nước trong suốt dưới ngọn đèn quán bar.
Thực sự là không tự biết lấy mình, lại còn trêu chọc hắn.
Tề Nhiên cười thầm, đôi mắt đảo qua môi Lục Khuynh, nhưng đột nhiên cảm giác có một luồng hơi nóng dồn dập chạy xuống phía dưới, ánh mắt hắn khẽ run, trong phút chốc chỉ có thể nghĩ tới vệt sáng vàng lóe trên môi Lục Khuynh.
Long lanh lấp lánh, tựa như mê hoặc người ta đến ăn nó.
Hắn hoảng hồn, sợi dây trong đầu đột nhiên đứt phựt, hắn mất khống chế nghiêng người về phía Lục Khuynh, thầm muốn nếm thử vùi vị trong miệng người kia.
Lục Khuynh thấy vài sợi râu trên khóe miệng Tề Nhiên đang từng chút tới gần, mờ mịt hé môi, vô thức nâng tay kéo góc áo Tề Nhiên, như muốn đẩy hắn ra, lại như muốn rút ngắn khoảng cách.
"Xoảng——"
Chẳng biết là vị khách nào làm đổ ly.
Dường như Lục Khuynh bỗng nhiên bừng tỉnh, thân thể chợt run rẩy, lập tức mạnh tay đẩy Tề Nhiên, nét mặt hoảng loạn ngó xung quanh, âm giọng run run, "Tôi, tôi đi làm việc."
Nói xong cũng chẳng màng đến phản ứng của Tề Nhiên, phóng ra góc như thể đang chạy chối chết.
Tề Nhiên bị cậu đẩy tới lảo đảo dựa vào tường, ánh mắt vương chút chập chờn, hắn thả lỏng người, nhưng luồng hơi nóng bên trong cơ thể vẫn đang tụ tập lại một chỗ.
Hắn nhếch miệng cười đen tối, híp mắt nhìn chỗ cuối cùng Lục Khuynh biến mất. Trong đầu vẫn đọng lại khóe mắt ửng hồng và đôi môi lấp lánh của Lục Khuynh.
Không bao lâu nữa, rất nhanh sẽ bắt được bạn nhỏ về tay, Tề Nhiên nghĩ.
Nhưng hắn đâu biết, ngay lúc Lục Khuynh lao ra đã đâm trúng tầm mắt thanh tỉnh của Lục Thế Lâm.