Edit: Yann
Beta: Đậu Xanh
Thiệu Ngôn nhật ký 5.
Tôi không biết tại sao cô ấy phải chấp nhặt mãi một cái đáp án.
Không có đáp án không đại biểu cho chuyện này bản thân làm sai. Chỉ bởi vì chuyện tình cảm, không có biện pháp dùng dăm ba câu có thể nói rõ ràng.
Tôi nên nói với cô ấy như thế nào? Nói với cô ấy đó chỉ là một trò đùa?
Không được, tôi vẫn còn muốn mặt mũi.
Chính văn:
Úc Đường nhìn chằm chằm vào anh, bên trong con ngươi xinh đẹp đều là nghiêm túc.
Cô đối với chuyện này dường như vô cùng quan tâm.
Xác thật không có chuyện vô duyên vô cớ yêu hận. Nhưng khi tình cảm ập tới tất cả đều không có đạo lý.
Thiệu Ngôn gian nan giật giật hầu kết, giọng nói anh khàn khàn nghe có chút khẩn trương: "Tôi... Tôi cũng không rõ."
Câu trả lời thật có lệ nhưng ít nhất là nó nghe như thế này.
Thiệu Ngôn vốn cho rằng bây giờ chưa thể vượt qua rào cản này, còn đang vắt hết óc nghĩ tiếp theo nên ứng đối như thế nào, nhưng không nghĩ tới ngay sau đó Úc Đường lại thản nhiên nói: "Cậu không cần khẩn trương, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút."
Lúc sau cả hai đều không nói gì nữa.
Thiệu Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng càng thêm lo lắng đề phòng.
Một phương diện, sợ hãi cô không đem chuyện này để ở trong lòng, khiến nó trở thành một lời nói vui đùa. Về phương diện khác cũng sợ hãi cô không để tâm, chính mình không thể đưa ra lời hồi đáp hài lòng.
Có thể nói là rất khó xử.
"Có một chuyện, tôi phải nói rõ ràng trước với cậu."Úc Đường đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói.
Thiệu Ngôn lập tức lên cao tinh thần, "Cậu nói đi."
Bắt đầu lo lắng.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, loại chuyện này hiếm khi Thiệu Ngôn trải qua.
"Về sau ở trong trường học, không được xuất hiện gần tôi dưới 5m."
Thiệu Ngôn vừa mở miệng, ngay lập tức muốn giải thích, nhưng không biết nhớ tới gì đó, lại nuốt xuống. Lời nói đến môi nuốt trở lại, nói ra chính là: "Ở trong trường học không thể, ở chỗ khác thì được?"
Úc Đường nhướng mày, "Cậu đây là đang cùng tôi cò kè mặc cả?"
Thiệu Ngôn làm như hợp tình hợp lý gật gật đầu, rồi sau đó lại im lặng.
Úc Đường ở trong lòng thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ, theo sau không có trả lời vấn đề này, mà là nói: "Cậu rất dễ làm người ta chú ý, nhất cử nhất động đều có người nhìn chằm chằm."
Ví dụ như Ngô Thấm.
Vừa nhớ cái tên này, sắc mặt Úc Đường có chút không đúng. Cô rất muốn làm lơ, nhưng Ngô Thấm lại luôn tìm cô gây phiền toái. Tuy rằng Úc Đường có thể không để trong lòng, nhưng lì lợm la liếm như vậy thì rất phiền.
Trong lòngThiệu Ngôn chua xót, trong ngực nghẹn một hơi, biết là sự tình phát sinh lúc này làm cản trở chuyện của anh.
Vốn là không có nhiều băn khoăn, phiền toái nhiều như vậy. Nhưng mà ai biết trong một đêm lời đồn đãi nổi lên bốn phía, tất cả đối với Úc Đường đều không có lợi.
Thiệu Ngôn không thể không bận tâm, cho nên bây giờ anh phải kiềm chế tình cảm của mình. Anh trước nay chưa từng biết, bị mọi người chú ý sẽ gây ra nhiều rắc rối như vậy.
Nhưng mà trong lòng mặc dù có trăm ngàn loại ý tưởng, Thiệu Ngôn trên mặt vẫn bất động thanh sắc, thậm chí còn ngoan ngoãn gật đầu.
"Tôi đã biết." Anh nói.
Sau đó, hai người cũng không nói gì. Việc này xem như đã giải quyết xong cũng miễn cưỡng được chấp nhận. Tuy rằng có một số việc nói cũng nói không rõ, không như ý lắm, nhưng đối với Úc Đường mà nói, loại cảm giác mập mờ này, cũng không làm người ta chán ghét.
Không khí khó được yên bình, Úc Đường cùng Thiệu Ngôn vai sát vai, cùng nhau đi trên đường.
Hai người cùng đi một lúc, đã cách tiểu khu càng ngày càng xa. Sắc trời cũng đã hoàn toàn tối lại, hiện tại khắp nơi đều chìm trong bóng đèn neon.
Đèn đỏ rượu xanh, nơi nơi đều một mảnh ầm ĩ. Trên con phố sầm uất tràn ngập tiếng nói cười, chỉ còn hai người bọn họ vai sát vai đi trên con đường nhỏ, cũng xem như an tĩnh.
An tĩnh chỉ thuộc về riêng hai người.
Úc Đường đem xe đạp khóa ở ven đường, than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tôi có hơi mệt."
Giọng nói cô mang theo mệt mỏi, âm lượng so với mọi ngày nhỏ hơn. Dừng ở trong tai Thiệu Ngôn, giống như bị móng vuốt của mèo cào nhẹ.
Có chút ngứa, cũng có chút động tâm.
Anh sải bước đến xe đạp của mình, chủ động mời: "Tôi chở cậu về nhà."
Kỳ thật Thiệu Ngôn có chút lo lắng, anh sợ Úc Đường sẽ từ chối mình. Vừa rồi vừa mới cùng nhau thẳng thắn, hiện tại mặc kệ Úc Đường có hành động gì, Thiệu Ngôn đều vô cùng để ý.
Úc Đường không có từ chối.
Cô ngồi lên ghế sau của xe đạp, sau đó do dự một chút, duỗi tay ôm lấy eo anh.
Hai người đồng thời dừng lại, nơi mà làn da chạm vào nhau cảm giác được thân thế đối phương cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên, Úc Đường chủ động tiếp xúc với anh.
Thiệu Ngôn trong lòng nở hoa, một cảm giác vui sướng khó tả tràn ngập. Dưới chân anh vừa đạp vào bàn đạp, cùng lúc đó trong miệng cũng hô lên một tiếng, xe đạp phóng nhanh chạy về phía trước.
Gió đêm hơi lạnh, vừa lúc thổi bay những hanh khô nóng nực bay ngày. Tóc mái ở thái dương của Úc Đường theo gió đêm bay bay, nhẹ phẩy ở trên mặt, cảm thấy ngứa.
Ngứa ngáy khiến cô không tự chủ được khẽ nhắm đôi mắt.
Loại cảm giác này...Hình như không tồi.
Úc Đường nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Tựa hồ không khí hương vị đều trở nên ngọt thanh, làm cô vui vẻ thoải mái.
Trừ cái này ra, cô còn cảm thụ được vật thể bên cạnh mình, hơi hơi tản ra một loại nhiệt khí, làm người ta cảm thấy ấm áp, làm cô không tự chủ được muốn dựa vào gần hơn.
Ngay khi Úc Đường thiên đang tận hưởng không khí, giọng nói Thiệu Ngôn từ trước đầu truyền tới: "Cậu quá nhẹ."
"Hả?" Úc Đường hơi hơi sửng sốt, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh.
"Cậu nên ăn nhiều một chút." Thanh âm Thiệu Ngôn hơi hơi hàm chứa ý cười, "Không cần cố gắng kiểm soát cân nặng của mình. Hiện tại đã rất đẹp."
Xác thật quá nhẹ.
Trong mắt mọi người, tay chân Úc Đường thon dài tinh tế, phù hợp với thẩm mỹ của các cô gái hiện nay đều rất gầy.
Thiệu Ngôn vẫn luôn biết cô rất gầy, nhưng lại không biết gầy như thế nào.
Cô ngồi ở phía sau xe đạp nhưng lại rất nhẹ, tựa hồ không có trọng lượng.
Úc Đường một bĩu môi, "Cậu quản không được."
Thiệu Ngôn vừa nghe cô có dấu hiệu không vui, quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng, cũng không dám nhiều lời, sợ rằng sẽ chọc cô không vui.
Không bao lâu, hai người lại lần thứ hai im lặng, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể nghe thấy động tĩnh của bánh xe đạp 'kẽo kẹt, kẽo kẹt'.
Trừ cái này ra, Úc Đường còn có thể nghe thấy Thiệu Ngôn hơi hơi thở dốc, rất nhẹ, lại có quy luật.
Âm thanh thở dốc này làm người ta đỏ mặt tía tai, tựa hồ mang theo loại dụ hoặc tự nhiên.
Nhưng Úc Đường không dao động, trong lòng lại nhớ đến một việc không liên quan.
Cô đột nhiên hỏi: "Cậu không phải nói tôi quá nhẹ sao? Sao trông cậu có vẻ mệt mỏi vậy?"
Thiệu Ngôn không nghĩ tới cô đối với vấn đề cân nặng mẫn cảm như vậy, lập tức ở trong lòng thầm mắng chính mình, không nên nói chuyện lung tung.
Vì không muốn Úc Đường tiếp tục tra hỏi cái vấn đề rối rắm này, Thiệu Ngôn đành phải bất đắc dĩ nói: "Không, cậu thật sự một chút cũng không nặng."
Anh cố tình nhấn mạnh, dừng một chút Thiệu Ngôn lại nói: "Là tôi...Là tôi quá gầy yếu."
Úc Đường vừa lòng, cô không tiếng động cười cười, sau đó ôm eo Thiệu Ngôn vỗ nhẹ nhẹ vài cái, dịu dàng nói: "Anh còn cần phải nỗ lực rèn luyện thân thể!"
Chỗ bị cô chạm trở nên cứng đờ, ngay cả sống lưng Thiệu Ngôn cứng ngắc. Sắc mặt anh có chút phức tạp, nhưng chỉ sau vài giây, anh lại tiếp tục xử sự giống như không có việc gì. Truyện Ngược
Chờ đi vào cửa tiểu khu, Úc Đường bỗng yêu cầu xuống xe.
Thiệu Ngôn hơi lưu luyến, lại vẫn phải nghe theo ý nguyện của cô, dừng lại cho cô xuống.
Buổi tối hôm nay thật sự rất hồi hộp, tuy rằng quá trình có chút không thoải mái, may mà kết thúc tốt đẹp.
Ít nhất hiện tại trong lòng anh rất sung sướng. Anh có thể cảm giác được, lúc này chính mình cùng Úc Đường gần nhau nhất từ trước tới giờ.
Tuy rằng cùng với suy nghĩ của anh khoảng cách còn tương đối xa, nhưng ít ra đây cũng là một loại tiến bộ.
Nghĩ đến đây, Thiệu Ngôn nhịn không được bật cười.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Úc Đường đang ở trước mặt mình sửa lại tóc, thần sắc cũng trở nên vô cùng nhu hòa.
"Ngày mai tôi cùng cậu đi lấy xe." Thiệu Ngôn nói.
Úc Đường dừng động tác trên tay, do dự một lát, gật gật đầu đáp ứng.
Cô nghĩ thầm muốn cùng anh nói câu gì đó, nhưng cảm thấy không có biện pháp biểu đạt ra. Khẽ cắn môi sau đó Úc Đường xoay người chạy.
Nhưng chạy không có vài bước, cô lại dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiệu Ngôn. Mà tình cờ, cô phát hiện thiếu niên giờ phút này cũng đang nhìn mình.
Úc Đường đột nhiên cười.
Hai người dường như đã đạt thành một kế ước bí ẩn trong lòng hiểu rõ mà không nói, ở trong tim tựa hồ có rung động gì đó.
Úc Đường bình tĩnh nhìn anh vài lần rồi xoay người rời đi.
Không biết vì cái gì, tâm trạng Úc Đường trở nên tốt hơn không ít. Ngay cả bởi vì chịu ít ảnh hưởng ở sự việc lúc ở trường, đều phảng phất đi theo nụ cười đạm mạc vừa rồi bay đi.
Trong lòng cũng không còn cảm giác nặng trĩu, lại một lần vì loại chuyện này mà cảm thấy hao tâm tốn sức.
Thiệu Ngôn còn ở dưới lầu, chưa đi lên. Úc Đường một người bước vào thang máy lên lầu, cô trong miệng lẩm bẩm một làn điệu không biết tên, là tự mình nghĩ ra rồi ngâm nga, không có giai điệu cố định, nhưng nghe lại rất nhẹ nhàng.
Khi Úc Đường vừa mở cửa, lập tức bị ánh sáng chói mắt bên trong làm chói mắt
Đèn trong hiên và phòng khách sáng rực,, Úc Đường hơi hơi sửng sốt, phản ứng lại, đã xảy ra việc gì.
Cô đi về phía trước vài bước, quả nhiên liền thấy Úc Tề Lỗi đang đứng ở ban công phòng khách.
Trong tay ông cầm một chai rượu, trực tiếp rót vào miệng, tư thế rất là quả quyết.
Đồng thời nhìn qua cũng là sầu khổ vô cùng, tâm tình giống như không tốt.
Úc Tề Lỗi cư nhiên đã trở lại.
Úc Đường cố nén vẻ mặt tức giận, nhẹ giọng kêu một tiếng "Bố".
Úc Tề Lỗi nghe thấy giọng nói của cô, quay đầu lại nhìn, thần sắc có chút ý tứ chất vấn: "Hôm nay đi đâu? Sao muộn như vậy mới trở về?"
Khi nói chuyện, Úc Tề Lỗi lại ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, một ngụm rất nhiều, khiến cho ông bị sặc mà ho khan.
Đối mặt với chất vấn của ông, Úc Đường có điểm chột dạ. Cô cúi thấp đầu, thuận thế cởi bỏ cặp sách, cũng là vì muốn lảng tránh ánh mắt của ông.
"Con hôm nay tan học, cùng Kỳ Nguyệt hẹn nhau ra ngoài đi dạo cho nên về trễ."
Úc Đường nói dối.
Cô không biết vì sao muốn nói dối, nhưng cô biết, cô không muốn Úc Tề Lỗi biết việc giữa mình và Thiệu Ngôn.
Úc Tề Lỗi nhìn cô một cái, không tiếp tục dò hỏi, lại quay đầu đi, tiếp tục uống rượu.