Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Chương 12




Edit: Yann

Beta: Kim Hằng

- ---

Cặp kính mới này rất phù hợp với anh.

Úc Đường nhìn khuôn mặt của người đang đứng trước mặt mình, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt lại mang theo một tia đắc ý.

Có vài sợi tóc xõa xuống trước trán hơi hếch lên trông hơi bồng bềnh. Trên làn da trắng nõn của anh ẩn ẩn một vết hồng nhạt, giống như dấu vết do nằm bò ra bàn hơi lâu.

Thiệu Ngôn che ở lối nhỏ, ngăn cản đường đi của Úc Đường, cả hai đều đứng lẳng lặng như vậy, ai cũng không chịu nhường đường.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây, bóng đêm đã dần dần buông xuống, những ánh nắng còn lại chiếu lên khung kính gọng vàng phản lại một cách chói mắt, làm Úc Đường phải nheo mắt lại.

Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Úc Đường cảm thấy cứ giằng co như vậy cũng không phải cách hay, nên đành phải mở miệng: "Cậu tránh ra."

Thiệu Ngôn không nhúc nhích, nhìn sọt rác trên tay cô, nói: "Tôi tới giúp cậu."

Hôm nay Úc Đường và Kỳ Nguyệt phải trực nhật.

Nhưng Kỳ Nguyệt do có dì cả đến thăm, cả ngày chỉ nằm trên bàn rên rỉ. Úc Đường thấy cô ấy thật sự khó chịu nên bảo cô ấy về trước.

Một mình cô làm vệ sinh, tuy rằng có hơi mất thời gian, nhưng cũng không khó làm đến mức phải nhờ người khác giúp.

Úc Đường lắc đầu, kiên trì nói: "Cậu tránh ra."

Vừa dứt lời, trên tay đột nhiên nhẹ đi, sọt rác đã bị anh cướp đi.

Úc Đường mím môi, cảm thấy nếu hai người đứng ở lối đi nhỏ này chỉ để tranh đoạt cái sọt rác này thì thật quá kỳ cục, lại còn hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Cô đành phải trầm mặc đi theo phía sau Thiệu Ngôn, hai người cùng đi đổ rác.

Bọn họ một trước một sau, vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Úc Đường còn cố gắng kéo dài khoảng cách với anh ra, như vậy tự nhiên sẽ cùng anh không quá thân cận. Nhưng Thiệu Ngôn cũng biết thừa những gì cô suy nghĩ trong lòng, mỗi lần cô đi chậm lại, anh sẽ cố tình đứng lại để chờ cô.

Hai người cứ bước đi chậm chạp như vậy, vốn dĩ chỉ là một đoạn không xa, lại bị hai người đi như không thấy điểm dừng.

Hoàng hôn đem bóng hai người chiếu trên mặt đất, đột nhiên Thiệu Ngôn xoay người lại, hai bóng đen trên mặt đất dây dưa lấy nhau, tưởng như vĩnh viễn không tách rời.

Úc Đường hoảng sợ: "Cậu làm, làm cái gì vậy?"

"Cậu không muốn nói gì với tôi sao?" Thiệu Ngôn nghiêm túc nói.

Úc Đường suy nghĩ một chút, không đáp lời, hỏi lại: "Nói cái gì?"

Những gì nên nói đều đã nói, bất đắc dĩ đối phương da mặt dày, chính là không có biện pháp.

Thiệu Ngôn tiếp tục đi về phía trước, đổ rác xong, sắc mặt liền đổi, hỏi: "Đẹp không?"

Hả?

Úc Đường không biết anh nói đến cái gì, nhưng vẫn trái lương tâm trả lời: "Xấu chết đi được."

"Vậy chờ tới cuối tuần tôi sẽ đổi cái mới."

Thì ra là anh đang nói về chiếc kính mới. Người cũng đủ nhàm chán lại ấu trĩ.

Úc Đường bĩu môi, cảm thấy nếu chỉ vì một câu nói của cô mà tiêu tiền hoang phí như vậy, cũng quá tạo nghiệt, đành phải sửa miệng: "Đẹp, cậu đẹp nhất, cậu đeo cái gì cũng đẹp, cho nên không cần lại mua một cái kính mới."

Thiệu Ngôn hơi nheo mắt, cười hài lòng.

Anh thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Câu này nghe thì bình thường nhưng không hiểu sao có chút ái muội, nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ tưởng họ sống chung.

Úc Đường muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Bởi vì cô phát hiện, cô đối với tên văn nhã bại hoại khoác lên mình lớp da của học bá này là không có biện pháp, cho nên cô mới để cho anh chiếm chút tiện nghi.

Vì ôm trong mình tâm tư tự sa ngã này, Úc Đường trên đường sóng vai đi bên cạnh anh, chỉ suy nghĩ quay về nhà thật nhanh.

Nhưng là, ai có thể nói cho cô biết, trễ như vậy rồi, tại sao cô vẫn còn chạm mặt với Ngô Thấm ở lối đi nhỏ ở gần khu dạy học.

Đối diện Ngô Thấm đang chính diện đi tới, Úc Đường lúc này đang bởi vì bị Thiệu Ngôn đùa giỡn, giận dỗi nói: "Cút."

Nếu hình dung dáng vẻ của hai người, thì người khác nhìn vào thật giống như đang ve vãn, đánh yêu nhau.

Quả nhiên, lúc Úc Đường thấy Ngô Thấm ở đối diện, mặt của đối phương đã trắng bệch.

Môi cô ta run rẩy không ngừng, mặt đầy ủy khuất, nước mắt lập tức tràn xuống như vỡ đê.

Ngô Thấm nhìn bọn họ vài lần, âm thầm hung hăng liếc xéo Úc Đường, sau đó xoay người bỏ chạy.

Úc Đường sửng sốt một chút, ngay sau đó có một loại cảm giác có tật giật mình —— tuy rằng cô chán ghét Ngô Thấm, nhưng là cái chuyện đoạt người không phải việc mà cô sẽ làm.

Úc Đường trong lòng ngũ vị tạp chất, như là vì che giấu hoảng loạn trong lòng, cô lập tức giật lấy sọt rác trong tay Thiệu Ngôn, xoay người vào lớp học của mình.

Ai quản đôi tình nhân nhỏ của bọn họ đang nháo nhau cái gì chứ, dù sao cô cũng không thẹn với lương tâm.

Úc Đường thu dọn đồ đạc xong, ra ngoài tìm xe đạp tính toán chuẩn bị về nhà. Nhưng cô không ngờ rằng, thời điểm cô ra tới cổng trường lại thấy Thiệu Ngôn đang dừng ở đó. Này giống như là cố ý đợi cô.

Tình cảnh này diễn trong khoảng thời gian này, không biết đã bao nhiêu lần. Úc Đường trợn trắng mắt, nhìn thẳng con đường ở bên cạnh anh rồi đi qua.

Nhưng bởi vì con đường về nhà của hai người giống nhau, cô cũng không có biện pháp đi thật xa khỏi anh.

"Cậu đừng có đi theo tôi!" Úc Đường liếc xéo anh một cái.

"Tôi đâu có đi theo cậu, tôi là đang trên đường trở về nhà." Thiệu Ngôn thản nhiên nói.

Úc Đường không còn cách nào khác, đành phải phớt lờ anh.

Nhưng Thiệu Ngôn rất biết tạo cảm giác tồn tại, Úc Đường không để ý tới anh, anh liền tự mình nói: "Vừa nãy cậu chạy làm gì?"

"Tôi không chạy." Úc Đường lãnh đạm phản bác nói.

"Không chạy? Lúc nãy tôi nhìn bóng dáng của cậu so với thỏ còn nhanh hơn. Cậu có biết bộ dạng lúc nãy chỉ có thể hình dung một từ là gì không."

Lúc này đã sắp ra đường cái, vừa lúc đèn đỏ cũng bật lên, hai người đành dừng lại, Úc Đường xuống xe đạp, đẩy xe đi, nghe thấy những lời này liền liếc mắt hỏi anh: "Giống cái gì?"

"Chạy trối chết."

Ánh mắt của Úc Đường ngưng trệ, cũng không biết vì sao, tim giống như ngừng đập một chút.

Chạy trối chết? Cô đã khi nào làm như vậy? Cô luôn đứng ở đầu chiến tuyến, làm người có nguyên tắc.

Úc Đường đang định phản bác, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Thiệu Ngôn đã nói tiếp: "Cậu sợ hãi như vậy chẳng lẽ là do có hảo cảm với tôi?"

Úc Đường không chút nghĩ ngợi nói: "Cậu cút đi, bớt dát vàng vào mặt mình lại."

Thiệu Ngôn khẽ cười một tiếng, không đáp, vừa lúc đèn xanh bật lên, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi trầm mặc thật lâu, giọng nói của Thiệu Ngôn đột nhiên vang lên: "Thật ra vừa rồi tôi muốn hỏi cậu, có phải cậu có một chút thích tôi hay không, nhưng vì mặt mũi của cậu nên tôi nói tương đối hàm súc."

Nhịp tim của Úc Đường vừa mới bình tĩnh được một lát lại bắt đầu trở nên dồn dập, cô không thể nhịn được nữa, nói: "Tôi chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ, xấu xa, lại tự luyến như cậu."

Thiệu Ngôn lại khẽ cười một tiếng, cũng không phản bác.

Đợi đến lúc vào tiểu khu, hai người một trước một sau đi vào, xe đạp cũng để cùng một chỗ.

Nó giống như là một sự phối hợp nhịp nhàng, ăn khớp với nhau.

Úc Đường không nhịn được nghiêng đầu nhìn người con trai bên cạnh này, phát hiện vẻ mặt lúc này của anh rất nghiêm túc.

Anh hơi cong lưng, mắt kính hơi rũ xuống, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng.

Không thể không nói nếu chỉ nói đến cái vẻ bề ngoài của anh nhìn cũng rất được, nhưng mỗi lần mở miệng đều rất xấu xa làm người ta ghét.

Úc Đường khẽ thu ánh mắt, khóe mắt lại nhìn thấy một vết máu đỏ.

Úc Đường sửng sốt, suy nghĩ có phải mình nhìn lầm hay không. Vội vàng nhìn lại, phát hiện ngón tay cái của anh đang chảy máu.

Nhìn có vẻ như đã chảy không ít thời gian rồi, máu đã sắp đông lại.

Úc Đường do dự chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Tay cậu làm sao mà bị thương thế?"

Thiệu Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, di chuyển ngón cái đến trước mặt cô, vô cùng vui mừng nói: "Cậu cuối cùng cũng phát hiện."

Loại ngữ khí này làm Úc Đường cảm giác như bị trêu đùa, trong không khí truyền tới thanh âm của cô: "Cậu cố ý? Cậu có bệnh à?"

Anh tự làm tổn thương mình vì muốn cô chú ý? Thành thật mà nói, cô cảm thấy hành vi này rất ấu trĩ, hơn nữa là không thể hiểu được.

Thiệu Ngôn vô tội nói: "Đây chính là do cậu làm tôi bị thương."

"Tôi?"

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Thiệu Ngôn tiến tới gần cô.

Thiệu Ngôn vốn dĩ chỉ muốn đi về phía trước một bước, nhưng chân anh lại quá dài, một bước đi có chút lớn, hai người nhanh chóng sát gần nhau.

Úc Đường hơi nhích người ra sau, đem khoảng cách lần nữa kéo ra xa, phòng bị nói: "Cậu nói chuyện đàng hoàng chút, đừng có mà động tay động chân."

Thiệu Ngôn hạ giọng nói: "Vừa rồi lúc cậu đoạt sọt rác từ tay tôi, cái giần trên sọt giác cắt vào tay tôi, cậu chạy nhanh như vậy, tất nhiên không thấy được."

Nói như vậy, vết thương này đúng là do cô gây ra.

Úc Đường hơi chột dạ, cô từ trước đến nay đều dám làm dám chịu, liền nhanh chóng nói: "Vậy cậu nhanh đi băng bó lại đi, đừng để máu chảy như vậy."

Miệng vết thương thoạt nhìn hơi sâu.

Anh gật đầu, nhìn thoáng qua ngón tay cái của mình, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy nếu tôi muốn cậu giúp tôi băng bó, cậu chắc chắn sẽ cự tuyệt, tôi cũng không miễn cưỡng cậu. Nhưng tôi muốn cậu đi cùng tôi tới siêu thị mua băng cá nhân, yêu cầu này hẳn là không quá đáng đúng không?"

Sắc mặt Úc Đường tối sầm, cô còn chưa kịp nói chuyện, Thiệu Ngôn đã nhanh chóng thay đổi thành khuôn mặt ủy khuất.

"Cậu ngay cả cái này cũng từ chối tôi, cậu không phải người! Cậu thật quá đáng!"

Úc Đường tức giận tới bật cười, cô thật sự không có cách nào, đành phải hung hăng cắn răng nói: "Mau lên đi! Tôi là người đấy, được chưa?"

Làm như cô rất ác độc vậy.