Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 89: 89: Cậu Đã Mang Thai Tám Tháng Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Lưu Lạc Đầu Đường Vận Mệnh Đã Cho Họ Gặp Nhau Bị Tên Alpha Gi�





Giang Hoài theo thói quen nắm lấy tay của Bạc Tiệm.
Tay của Bạc Tiệm rất lạnh, ống tay áo đã ướt đẫm vì thấm tuyết.
Bạc Tiệm là kiểu người luôn che ô ra ngoài khi trời có tuyết rơi, đi ra đi vào cũng tốt hơn là công việc giặt và ủi quần áo.
“Nắm lấy đi.” Cậu cúi đầu xuống, khép hai bàn tay che tay lại như Bạc Tiệm đã từng làm, bao lấy tay Bạc Tiệm.

Nhưng tay cậu không ấm áp như tay Bạc Tiệm lúc đó.
Cậu kiếm chuyện nhìn sang: “Bao tiền một cân thế?”
Bạc Tiệm bật cười: “Em nghĩ anh là phế liệu à?”
“Anh đắt hơn phế liệu nhiều.” Giang Hoài nói.
“Không đắt đâu.” Bạc Tiệm cụp mắt nhìn tay Giang Hoài đang bao lấy tay mình: “Bảy mươi mốt kg, không bán không người khác… như lời em nói thì em cho anh một chỗ ngủ, cùng ăn cùng chơi, làm bài tập cho em, chuẩn bị bài phụ đạo học kỳ sau cho em… hơn nữa nếu buổi tối em thấy chán cũng có thể bảo anh đến ngủ cùng em, phục vụ miễn phí.”
Tay Giang Hoài hơi dừng lại: “Ngủ chung thì miễn đi.”
Ngoài cửa cũng không lạnh lắm, một lớp tuyết mỏng tan trên vai, thấm ướt xuống.
Cậu siết chặt tay Giang Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Vậy em có chấp nhận anh không?” Cậu nói: “Anh sẽ không ngủ cùng người khác, cũng không dạy phụ đạo cho người khác, nếu em không chấp nhận anh thì anh không còn nơi nào để đi nữa.”
Giang Hoài nhìn cậu: “Sao thế, anh trốn nhà đi à?”
“Không.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài nghĩ thầm, vậy chắc cũng không thể nào là bị người nhà đuổi đi chứ?
Vừa mới đến kỳ nghỉ đông, gia đình Bạc Tiệm có thể có vấn đề gì mà đuổi Bạc Tiệm đi trong cái tiết trời tối, tuyết lại còn rơi này thế?
“Không có gì đâu.” Bạc Tiệm rút tay ra, luồn qua eo Giang Hoài, nặng nề ôm lấy cậu, cằm đặt trên vai cậu, khi nói chuyện làm yết hầu hơi rung: “Mẹ anh vừa đăng ký cho anh tham gia sự kiện trao đổi mùa đông… Anh không muốn đi nên ra khỏi nhà.”
Trên người cậu có khí thế lạnh như băng, hơi lạnh bao trùm lấy Giang Hoài.
Bạc Tiệm thản nhiên bỏ qua chuyện Kha Anh đã biết cậu đang hẹn hò với Giang Hoài và Giang Hoài là một “alpha”.
A Tài không có ở ngoài.
Giang Hoài yên lặng một lúc rồi nói: “Là thế à?”
Bạc Tiệm: “...?”
Là thế nào??
“Mẹ anh đăng kí cho anh một lớp phụ đạo thôi mà, không phải rất tốt sao?” Giang Hoài khẽ đẩy Bạc Tiệm ra, liếc mắt nhìn anh: “Anh biết người lớn trong nhà đăng ký lớp phụ đạo nên tức giận trốn khỏi nhà vào đêm hôm thế này… Đây là chuyện mà một học sinh bình thường có thể làm à?”
Bạc Tiệm: “...”
“May là anh còn lớn hơn học sinh tiểu học sáu, bảy, tám, chín tuổi.” Giang Hoài nói: “Không thì ngày mai anh đã lên mục tìm kiếm học sinh tiểu học mất tích trên báo dân sinh xã hội rồi.”
“Giang Hoài.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài: “Hả?”
Bạc Tiệm: “Em mà mắng anh nữa là em sẽ mất đi anh đấy.”
Giang Hoài: “...”
“Được, em biết rồi.” Cậu nói.
Bạc Tiệm lại ôm chặt eo của cậu, cằm tựa vào hõm cổ cậu.


Giang Hoài sợ ngứa rụt cổ lại một cái.
Cậu lặng lẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Không phải là lớp phụ đạo, là một sự kiện trao đổi giao lưu giữa các học sinh cấp ba ở nước ngoài… Anh mà đi thì sẽ ở nước ngoài cả kỳ nghỉ đông luôn.”
“Mẹ anh muốn anh ra nước ngoài đón năm mới à?”
Giang Hoài hơi ngơ ngẩn, cha mẹ bình thường hơi truyền thống… hoặc nói thẳng ra là cha mẹ bình thường sẽ không đuổi con mình đi tham gia sự kiện học tập ở nước ngoài lúc cận kề năm mới thế này.
“Không phải là qua năm mới rồi sao.” Tin tức tố trên cổ Giang Hoài ở ngay dưới mũi cậu, cậu hơi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên: “Anh ra nước ngoài rồi thì chẳng phải là sẽ không được gặp em nữa sao.”
Kha Anh muốn xử lý một cách lạnh lùng.
Đây là tuổi mà con trai nổi loạn nhất, càng không cho cậu làm cái gì thì cậu càng phải làm cái đó.

Bà muốn ép Bạc Tiệm chia tay sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Tốt nhất là sắp xếp hết thời gian rảnh của Bạc Tiệm, cho cậu ra nước ngoài, không gặp được bạn trai nữa… thời gian trôi qua, quan hệ chắc chắn sẽ phai nhạt.
Kha Anh chưa từng nghĩ rằng tình cảm ở cái tuổi đó có thể kéo dài mãi mãi.
Chưa nói đến chuyện đây là hai đứa con trai là alpha.
Chỉ làm mất thời gian của nhau thôi.
Bạc Tiệm đi lên tầng.
Kha Anh bị cậu làm cho tức giận đến mức không muốn liên lạc với bạn bè, cũng chẳng muốn ra khỏi nhà.

Bà cũng thở không ra hơi, hét lớn sau lưng Bạc Tiệm: “Không tham gia sự kiện giao lưu này thì con đừng hòng đi đâu! Kỳ nghỉ đông này con thành thật ở nhà cho mẹ, con muốn học hay luyện đàn thì mẹ mời giáo viên đến nhà cho con, đừng hòng đi gặp Giang Hoài!”
Bạc Tiệm đóng cửa phòng lại.
Kha Anh ngồi dưới tầng một cho đến khi bầu trời tối đen.
Mãi cho đến khi trời tối bà mới hơi bình tĩnh lại, nghĩ lại thì thái độ của bà cũng hơi quá cứng nhắc.
Bà đang định gửi mấy tin nhắn an ủi Bạc Tiệm thì chợt thấy điện thoại của Bạc Tiệm vẫn đang để ở tầng một, chưa mang lên trên tầng.
Kha Anh đi tìm bảo mẫu: “Bà lên gõ cửa, bảo Bạc Tiệm xuống ăn tối đi.”
Hơn mười phút sau bảo mẫu mới xuống tầng.
Bà ta nói với Kha Anh: “Phu nhân… Tiểu Bạc không mở cửa, cũng không ra ngoài.”
Tin tức tố của omega cực kỳ dịch cảm, thân thể Giang Hoài mềm nhũn ra: “Anh đừng có cắn chỗ đấy của em.” Cậu đẩy Bạc Tiệm ra: “Chỉ có một kỳ nghỉ đông thôi…”
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài chằm chằm.
“...”
Giang Hoài đổi giọng: “A, vậy anh không muốn đi thì đừng đi.”
Sắc mặt chủ tịch Bạc hơi lạnh: “Anh không đi đâu.”
Vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp buộc lại.

Giang Hoài ngậm dây buộc tóc, hai tay bắt đầu buộc lại.

Cậu liếc nhìn Bạc Tiệm: “Vậy anh định ở nhà em à?”
Bạc Tiệm nhìn tóc cậu: “Để anh chải cho em nha?”

“Không cần đâu.” Giang Hoài nói qua loa.
Bạc Tiệm: “Cung cấp dịch vụ chải đầu miễn phí.”
Giang Hoài nhớ đến kỹ thuật chải đầu xấu tệ của chủ tịch Bạc, chỉ thấy rối, không thấy buộc.

Cậu hừ một tiếng cười: “Không cần đâu.

Anh có cho tiền cũng không muốn.”
Bạc Tiệm: “...”
Tóc còn chưa khô, Giang Hoài dùng ngón tay chải mấy cái rồi lấy dây buộc vào.

Cậu đá cho Bạc Tiệm một đôi dép dự phòng: “Anh đi tắm đi, quần áo trong tủ em cũng được… Anh đến đây kiểu gì thế?”
Trên người toàn tuyết là tuyết.
Đừng nói là đi bộ tới nha.
Trời đã tối, nhiệt độ bên ngoài xuống tới âm độ, tuyết rơi dày, đi bộ từ nhà Bạc Tiệm đến nhà cậu cũng phải mất ít nhất hơn một giờ đồng hồ.
Bạc Tiệm chỉ mặc mỗi một bộ quần áo, hầu như đã bị tuyết làm ướt sũng rồi.
Bạc Tiệm đổi giày ra: “Đi bộ tới đó.”
Giang Hoài chợt ngẩng đầu: “??”
Bạc Tiệm thờ ơ nói: “Ra ngoài không mang theo điện thoại, trên người cũng không có tiền, đi nhờ xe cũng không tốt lắm.”
Cậu nhảy cửa sổ ra ngoài.
Giang Hoài sửng sốt một lúc lâu, không biết nên nói cái gì.
Cậu nghĩ: Bạc Tiệm còn giỏi hơn mấy học sinh tiểu học vì bị phụ huynh đăng kí đi học phụ đạo nên tức giận bỏ nhà đi nhiều… Dù sao thì mấy học sinh tiểu học bỏ nhà đi, vừa đói vừa lạnh, trên người lại không có tiền nên thường tự quay về nhà.

Chủ tịch Bạc kiên trì hơn một giờ, nhất quyết đến tìm cậu.
Giang Hoài cau mày lại: “Vậy bây giờ còn lạnh không?”
Bạc Tiệm mở cửa phòng ngủ của Giang Hoài ra: “Rất lạnh.”
Giang Hoài: “?”
Không đến mức đó chứ? Bạc Tiệm đến nhà cậu cũng hơn mười phút rồi, trong nhà cậu có hệ thống sưởi, nhiệt độ trên đồng hồ đo rõ ràng vẫn hiện là 22,5 độ C.
Bạc Tiệm ngồi lên ghế của Giang Hoài, hơi ngửa đầu, kéo tay Giang Hoài.
Con ngươi của cậu có màu nhạt tự nhiên, dưới ánh đèn lạnh lẽo ánh lên màu vàng nhạt: “Lạnh quá.” Cậu nói nhỏ: “Vừa lạnh vừa buồn… Anh đang trong giai đoạn rất nhạy cảm, không được gặp bạn trai, đi bộ hơn một giờ đồng hồ đến tìm em ấy mà em ấy lại muốn thuyết phục anh ra nước ngoài.”
Giang Hoài: “...”
Cậu bỗng nhớ tới vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông, cũng là cuối tháng.

Bạc Tiệm phàn nàn xả giận.


Dù cậu có nói gì cũng chẳng chèn thêm kẻ vũ phu vào, không vội cũng không chậm khiến cho mỗi lần cậu thở dài cũng thấy rất giả dối.

Cậu kéo tay Giang Hoài, hỏi: “Em nói xem, anh có thể yêu cầu bạn trai anh bồi thường cho anh một chút không?”
Giang Hoài: “...”
Giang Hoài mặt không cảm xúc rút tay ra: “Anh định ở nhà em đến khi nào?”
Bạc Tiệm nhìn cậu, cau mày cười nói: “Anh muốn ở đến khi khai giảng, nhưng sẽ không quá mấy ngày đâu.”
Giang Hoài hơi nhíu mày: “Ý anh là sao?”
“Ngày mai hoặc hai ngày nữa anh sẽ về.” Bạc Tiệm đứng dậy, cậu kiếm chế trái tim nóng rực không yên tĩnh trong lòng mình lại, nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ là đúng lúc thời kỳ dịch cảm đến, không nhịn được mà chạy đến gặp em.”
Lúc muốn gặp em, anh không muốn đợi thêm một giây nào hết.
Học sinh tốt bỗng “bỏ nhà ra đi”, Giang Hoài còn tưởng Bạc Tiệm sẽ ở nhà mình đến khi cậu và mẹ cậu có người cúi đầu trước thì thôi… Dựa theo kinh nghiệm của cậu thì loại chuyện này ngắn thì ba đến năm ngày, lâu thì khoảng một tháng.
Cậu không ngờ Bạc Tiệm lại nói ngày mai ngày kia sẽ đi.
Nhưng dù Bạc Tiệm không tham gia sự kiện giao lưu ở nước ngoài kia thì Giang Hoài đoán kỳ nghỉ đông này Bạc Tiệm vẫn có sắp xếp khác thôi.

Có thể là học tập, cũng có thể là thi đấu, giao lưu, hay những cái khác.
Giang Hoài có cảm giác như Bạc Tiệm đang bị đặt dưới một dây điện cao thế.
Thúc giục cậu phải cố gắng, thúc giục cậu phải giẫm tất cả những bạn cùng tuổi khác dưới chân, thúc giục cậu trở thành một “học sinh giỏi” nổi tiếng.
Ngay cả ba chữ “học sinh giỏi” được đặt trên đầu Bạc Tiệm, Giang Hoài cũng thấy thật giả tạo.

Nhưng những người khác nghĩ vậy thì chính là vậy.
Thành tích của Bạc Tiệm tốt, gia cảnh tốt, năng lực mạnh mẽ mà lại lễ phép.
Cái dây điện cao thế đó chính là kỳ vọng.
Giang Hoài nhíu mày, muốn nói “kỳ nghỉ đừng quá mệt mỏi”, Bạc Tiệm nghiêng đầu sang, nói: “Kỳ nghỉ này có thể anh sẽ khá bận, có lẽ sẽ ít khi gặp nhau được… gọi video nhiều lên nha.”
Giang Hoài ngậm miệng, không biết phải nói gì.
Một lúc lâu sau cậu mới hỏi: “Ngày mai đi chơi bóng rổ không?”
“Tại sao đột nhiên lại muốn chơi bóng rổ thế?” Bạc Tiệm hỏi.
Vì anh bảo trước kia anh thường chơi bóng rổ.
Nhưng Giang Hoài không nói.

Cậu trả lời: “Ngày nào em cũng ra ngoài tập thể dục, giờ tuyết đang rơi, chạy bộ dễ bị tai nạn… nên mai em định ra ngoài chơi bóng rổ, anh muốn đi cùng không?”
Bạc Tiệm nở nụ cười: “Được.”
Cậu tới gần, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Giang Hoài, giữ chặt tay Giang Hoài sờ xuống một chỗ.

Cậu nói thầm: “Nhưng đợi tí nữa anh tắm xong em sờ cho anh được không? Kỳ dịch cảm, hôn nhẹ cũng rất cứng.”
Giang Hoài: “...”
Phần lớn các học sinh trung học bình thường được nghỉ đông hai mươi ngày, mười tám ngày đầu thì thong thả, đợi đến hai ngày cuối mới ngày đêm điên cuồng làm bù bài tập.
Một ngày toán anh văn, một ngày vật lý hóa sinh, một ngày tôn ánh trăng sáng, một ngày tôn tử vong.
Tuần nghỉ lễ đầu tiên kết thúc cũng là lúc cao điểm của tất cả học sinh cá muối thong thả trong trường.
Trong hai ngày, Vệ Hòa Bình đã rủ Giang Hoài đi ăn sáu lần.
Tính cả bữa khuya thì là một ngày bốn lần, ngoại trừ bữa sáng tất cả đều ăn bên ngoài.
Sáu lần rủ đều bị Giang Hoài từ chối.

Vệ Hòa Bình biểu thị trình độ hiểu biết nhất định, đồng thời đặt câu hỏi “kỳ nghỉ rủ cũng không đi ăn, có phải là anh em không đấy”.
Nhưng sau khi nhận được câu trả lời của Giang Hoài “Bạc Tiệm bỏ nhà đi, đang ở nhà tôi” thì Vệ Hòa Bình cũng không rủ Giang Hoài đi ăn nữa.
Vừa mới tám giờ sáng.
Hôm nay là ngày đẹp trời, ánh nắng chói chang, tuyết ở đầu phố vẫn chưa tan hết, long lanh rực rỡ trên đường.
Giang Hoài thở ra một hơi, thở ra một đoàn khí trắng, đầu ngón tay cậu đỏ ửng lên vì lạnh, “bộp”, bóng vào rổ, đập vào đất rồi nảy lên.

Sáng sớm mùa đông, sân bóng rổ trên phố hầu như không một bóng người.
Bạc Tiệm nhặt bóng lên, móc tay ném cho Giang Hoài phía xa.
Bóng rổ đụng trúng bàn tay Giang Hoài.
Cậu thở hổn hển, thái dương chảy ra một lớp mồ hôi: “...Má, anh thật sự chơi bóng rổ từ lâu rồi à?”
Giang Hoài chưa từng nhìn thấy Bạc Tiệm chơi bóng rổ.
Bạc Tiệm đã từng chơi bóng ở trường, cả lúc thi đấu ngoài giờ nữa.

Nhưng vì một vài nguyên nhân ngu ngốc nên đến giờ Giang Hoài vẫn chưa xem kỹ đoạn video thi đấu ngoài giờ trên mạng của trường.
Bạc Tiêm cầm chai nước khoáng, vẻ mặt thoải mái nói: “Không.

Anh vẫn học tập chăm chỉ, tích cực tham gia mấy hoạt động do trường tổ chức, thời gian đâu ra mà chơi bóng rổ?”
Chú cún Bạc Tiệm ngày nào đi học không phải để nghe giảng, xem sách ngoại khóa thì là làm bài tập trước hạn, Giang Hoài phát hiện chuyện này khi ngồi bàn trước sau mới biết.
Giang Hoài ném bóng cho cậu: “Cút đi, anh còn muốn sĩ diện.”
Bạc Tiệm một tay bắt bóng, bật cười nói: “Không thì em muốn anh nói thế nào? Nói thật à?”
Giang Hoài nghi ngờ nhìn cậu: “Nói thật cái gì?”
“Thì nói thật.” Bạc Tiệm đi tới, đến rất gần, vai chạm vào nhau, cậu nghe thấy cả tiếng thở của Bạc Tiệm: “Nói thật là em không phải là người đầu tiên nhảy xuống từ cửa sổ phòng ngủ anh đâu.”
Giang Hoài hơi ngây ngẩn: “Hả?”
Bạc Tiệm cố nhịn cười: “Lúc còn bé anh học rất mệt, giáo viên lại không cho anh ra ngoài nên anh khóa cửa đứng trong phòng… sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ trốn đi chơi bóng rồi.” Cậu nhẹ nhàng nói: “Sau khi chơi xong thì về nhà, rửa tay đi tắm, thay quần áo rồi sửa sang lại chỉnh tề trước gương, không được lộn xộn một chút nào… Vậy thì sẽ không có ai biết anh trốn đi chơi bóng rổ.”
Giang Hoài im lặng, một lúc lâu sau cậu mới nói: “Sau này anh muốn chơi bóng thì cứ gọi em.”
“Được.” Bạc Tiệm kéo tay cậu.
Trên sân bóng rổ trừ hai người họ thì chẳng có ai.
Giang Hoài uống một ngụm nước, đi tới: “Tám giờ hơn rồi, về không?”
“Ừm.”
Điện thoại trong túi áo Bạc Tiệm bỗng rung lên.

Hôm qua cậu vừa đi mua điện thoại mới.
Là thông báo tin nhắn mới.
Trần Phùng Trạch gửi cho cậu một tin wechat, được sao chép từ bài viết trên diễn đàn trường.
Trần Phùng Trạch thường chia sẻ mấy bài viết trên diễn đàn trường cho Bạc Tiệm.

Vừa là việc cần thiết của hội học sinh, vừa là… Trần Phùng Trạch phát hiện ra chủ tịch Bạcc cũng đọc truyện của bạn cùng ngành trên diễn đàn trường!
Bạc Tiệm nhấn vào.
“ Chương 584: Cậu đã mang thai tám tháng, bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, vận mệnh đã cho họ gặp nhau, bị tên alpha giống ác ma kia giam cầm! Người đàn ông kia, mang thai còn của tôi rồi, còn muốn trốn sao?”.