Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 5: Chương 5





Sáng sớm, lớp 11/2 còn chưa bắt đầu tự học buổi sáng.
Lớp học ồn ào, nhất là mấy hàng đầu, đám người tụ lại nghe một bạn nói rôm rả: "Này...!Có ai còn chưa biết về chuyện của Tống Tuấn hồi học kỳ 2 lớp 10 không?"
Bạn này chính là Lưu Sướng.
Một bạn bên cạnh hỏi: "Tống Tuấn? Tống Tuấn là ai?"
Vệ Hòa Bình ngồi ở bàn sau Lưu Sướng, vẻ mặt khó chịu nhìn Lưu Sướng: "Lưu Sướng, cậu đừng..."
Lưu Sướng làm như không nghe thấy Vệ Hòa Bình Như nói, cười haha nói: "Cậu không biết Tống Tuấn là ai, vậy thì chắc biết Giang Hoài là ai nhỉ...!Tống Tuấn chính là Omega bị Giang Hoài ép đến chuyển trường hồi kỳ 2 lớp 10 đó!"
"À? Chuyện này sao?" Các bạn bên cạnh hơi ngạc nhiên,"Tớ có nghe nói về chuyện này rồi!"
“Hồi đầu chuyện này nổ ra, cả trường làm gì có ai chưa nghe qua.” Lưu Sướng tặc lưỡi, “Ban đầu Giang Hoài nói cậu ta nhìn trúng Tống Tuấn, nhưng bị Tống Tuấn từ chối nên đã đánh Tống Tuấn một trận...!Còn dọa là nhìn thấy lần nào sẽ đánh cậu ấy lần đấy! Đánh đến khi Tống Tuấn nghe lời thì thôi, sau đấy Tống Tuấn suýt nữa thì bị Giang Hoài đánh dấu, liền sợ tới mức chuyển trường luôn.

Đến bạn cấp hai của tớ ở trường số 4 cũng nghe qua chuyện này, nghe nói trường ta có một tên Alpha bại hoại...!"
Vệ Hòa Bình tay nắm ngày càng chặt, cuối cùng đứng lên, chỉ vào mặt Lưu Sướng: "Cmn cậu nói thêm một câu xem?"
Lưu Sướng dừng lại.

ngẩng đầu nhìn Vệ Hòa Bình: “Tôi nói cái gì?”
“Cậu nói xấu Giang Hoài một câu nữa xem?” Vệ Hòa Bình trừng mắt nhìn cậu ta.
“Tôi nói xấu Giang Hoài sao?” Lưu Sướng chế nhạo nói, “Tôi đang nói sự thật mà ai cũng biết.” Cậu ta quay lại nhìn các bạn xung quanh, “Cả trường số 2 này đều biết, Giang Hoài là đồ..."
Vệ Hòa Bình hét lên: "Im miệng!"
Lưu Sướng bị cắt ngang, sắc mặt tối sầm: "Liên quan gì đến cậu?”
“Cmn cậu quen Giang Hoài à?” Vệ Hòa Bình hét, "Cậu hiểu Giang Hoài bao nhiêu? Biết được bao nhiêu? Cậu chẳng biết cái gì, chẳng phải chỉ ở đây nói vớ va vớ vẩn thôi à??"
Lưu Sướng đá ghế đứng lên.

Cậu ta cao hơn Vệ Hòa Bình nửa cái đầu, trịch thượng nhìn Vệ Hòa Bình: "Sao tôi không biết? Ai mà không biết Giang Hoài là một tên thối tha? Giang Hoài khiến cho Alpha của trường số 2 mất mặt, với tư cách là một Alpha của trường, tôi không được chửi cậu ta sao?”
Vệ Hòa Bình kích động: “Cậu…”
Lưu Sướng chế nhạo: “Cmn cậu đừng làm như là có nỗi khổ tâm vậy, làm chuyện xấu rồi còn bắt người khác im miệng, cậu thử hỏi xem Giang Hoài xứng đáng không?”

Vệ Hòa Bình tức đến mức run lên, nhưng mà “Đmm” mấy lần rồi không nói nổi lời nào nữa.
Hứa Văn Dương sợ cứ thế này sẽ đánh nhau nên vội vàng chạy lại kéo Vệ Hòa Bình: "Được rồi...!Chuông vào lớp sắp reo rồi, bình tĩnh chút..."
Vệ Hòa Bình ôm lấy vai, va vào Hứa Văn Dương, hai mắt đỏ lên: "Có bản lĩnh thì đi nói thẳng mặt với Giang Hoài đi! Đi đánh nhau với Giang Hoài! Nói xấu sau lưng thì tài cán gì, tự xưng là Alpha, cậu xứng à?! "
"Xùy,”, Lưu Sướng bĩu môi, ôm ngực chế nhạo, "Logic của cậu kiểu gì vậy? Không thích là đánh nhau, vậy tôi khác gì loại người như Giang Hoài?”
Vệ Hòa Bình đang định nói cái gì, nhưng lại đột nhiên ngậm miệng.
Các bạn xung quanh cũng im lặng.

Lưu Sướng cảm thấy có gì đó không đúng, liền theo tầm mắt của người khác liếc nhìn về phía cửa.
Vẻ mặt của Lưu Sướng đột nhiên trở nên khó coi.
Giang Hoài đi cửa trước, chỉ còn cách hắn mấy mét.
Giang Hoài...!nghe thấy rồi sao?
Giang Hoài đi tới.
Tim Lưu Sướng đột nhiên như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng Giang Hoài cứ vậy đi lướt qua.
Mặt Giang Hoài không chút biểu cảm, thậm chí không thèm nhìn Lưu Sướng, chỉ lười nhác mà dừng lại khi đi ngang qua bàn của Vệ Hòa Bình, huých vào vai Vệ Hòa Bình như muốn chào hỏi.
Sau đó Giang Hoài lê chân đi về cuối phòng học.
Lưu Sướng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta quay đầu lại kêu một tiếng.
Giang Hoài vừa đi vào, phòng học ồn ào lúc này đã trở nên yên tĩnh.
Cửa trước vang lên tiếng của một bạn nữ, vô cùng rõ ràng, nhút nhát hỏi: “Bạn ơi cho tớ hỏi...!Hôm nay Giang Hoài có đi học không?"
Nghê Lê tựa vào khung cửa, cẩn thận nhìn vào lớp 11/2...!Nhưng vừa nói xong cô đã nhìn thấy vô số cặp mắt từ trong lớp quay ra nhìn cô.
Nghê Lê lo lắng nắm đồng phục rồi nhỏ tiếng lặp lại một lần nữa: “Giang Hoài.”
Bạc Tiệm vừa vào lớp từ cửa sau.
Cậu vô tình liếc Giang Hoài một cái, sau đó nhìn về phía cô gái ở cửa.

Giang Hoài dừng lại, quay người trở lại cửa trước.
Cậu đứng đút tay túi quần, cách Nghê Lê hơn một mét.
Nghê Lê đưa cốc trà sữa, cười với Giang Hoài: “Hôm nay đem cho cậu đó.”
Giang Hoài nhìn xuống, cau mày nói: “Không cần hôm nào cũng đem cho tôi.” Nhưng miệng thì nói như vậy, cậu vẫn đưa tay ra.
Cứ như cố tình giữ khoảng cách vậy, Giang Hoài nhẹ nhàng né tránh tay Nghê Lê.
Giang Hoài tiện tay xoay cốc, liếc nhìn tấm thiệp nhỏ của ngày hôm nay...!Cậu chững lại: "Lại là caramen?"
"À...!ừm" Nghê Lê gật đầu, "Hôm qua tớ quên thêm trân châu cho cậu, nhưng tớ thấy caramen không có trân châu không ngon nên hôm nay lại đem cho cậu một cốc khác," Cô nhìn Giang Hoài, đôi mắt hơi mở to, "...Cậu không thích trà sữa caramen sao?"
Giang Hoài im lặng một lúc.
“Không.” Hắn nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn,” Nghê Lê cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chỉ là một cốc trà sữa…”
Bạc Tiệm ôm một xấp bài tập Vật lý bước vào cửa, đi qua bên cạnh Giang Hoài.
Đặt bài tập trên bục giảng.
Nghê Lê cười với Giang Hoài, khóe mắt lại cong: “Vệ Hòa Bình nói với tớ cậu thường xuyên bỏ bữa sáng, hay là về sau tớ đem bữa sáng cho cậu, thế nào?”
Bạc Tiệm để bài tập xong thì đi ra ngoài, lại đi ngang qua Giang Hoài.
"Không cần đâu, tôi..." Giang Hoài chưa nói xong, Bạc Tiệm đang đi ngang qua bên cạnh vô ý va vào vai cậu.
Nhưng cả hai đều không nhìn nhau.

“Tôi có ăn sáng, Vệ Hòa Bình nói nhảm thôi.” Giang Hoài nói.
Nghê Lê có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng lại mỉm cười với Giang Hoài: “Được rồi, vậy tớ về lớp học trước đây.”
Bạc Tiệm về chỗ ngồi lấy cây bút lên, lại đi ngang qua Giang Hoài lần thứ ba.
Giang Hoài không nhúc nhích, vẻ mặt thờ ơ: “Ừ, tạm biệt.”
Nghê Lê đi rồi.
Từ khi Giang Hoài bước vào lớp, mấy hàng đầu ba hoa chích chòe lúc sáng trở nên yên lặng hẳn, không khí tự học buổi sáng quay trở lại, ai học từ thì học, ai làm bài tập về nhà thì làm...!Ai xem kịch hay thì xem.

Giang Hoài trở lại lớp học, đi ra hàng ghế cuối.

Nhưng chưa đi được mấy bước, tai cậu lại nghe thấy một tiếng mỉa mai thì thầm sau lưng.
"Chậc chậc chậc...!Loại Alpha như Giang Hoài, vẫn còn có Omega la liếm...!Tớ đoán cô gái đó hoặc là không não hoặc là đồ vô dụng..."
Giang Hoài dừng lại, quay đầu.
Bàn trước của Vệ Hòa Bình có một bạn nam mắt nhỏ, mặt dài, cũng không lùn, phải cao 1m8 nhưng lại được xếp ngồi hàng thứ nhất...!Bình thường tình huống như này đều là phụ huynh đến nhà giáo viên tặng quà xin xỏ.
Ngày thứ hai nhập học, Giang Hoài vẫn chưa nhớ được tên của cậu ta.
Nhưng cũng không quan trọng.
Giang Hoài nhấc chân lên.
“Bang!”
Bạn nữ bên cạnh hét “A” một tiếng.
Bàn của Lưu Sướng đổ lật trên lối đi, trượt ra ngoài gần hai mét, cuối cùng đập vào khung cửa trước của lớp học.

Sách giáo khoa, cốc nước, bút gel, giấy vệ sinh bẩn thỉu và vỏ đồ ăn chưa vứt nằm rải rác khắp nơi.
Chỗ ngồi của Lưu Sướng trống không, chỉ còn lại một mình Lưu Sướng ngồi trên băng ghế.
Lưu Sướng sững sờ.
Giang Hoài cúi xuống nhìn hắn: “Cậu nói lại lần nữa?”
“Giang Hoài, cậu, cậu…” Lưu Sướng chỉ vào Giang Hoài, không biết là tức giận hay là sợ hãi, ngón tay phát run.
Giang Hoài nói rõ ràng từng câu một: “Cậu, lặp lại những gì cậu vừa nói.”
Lưu Sướng rốt cục nói một câu: “Cậu dám đánh người?”
“Tôi đánh?” Giang Hoài khẽ khịt mũi, “Tôi đánh cậu chỗ nào?"
Cậu ta xoay cổ tay, chùm tóc xõa trên vai, giọng nói của cậu như đông cứng lại: "Nếu cậu đã nói đến vậy rồi, thì anh bạn...!Tôi sẽ dạy cậu cách đánh nhau."
Đến giờ các bạn xung quanh mới phản ứng lại, Hứa Văn Dương dẫn theo mấy bạn nam vào lớp ngăn lại.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Hứa Văn Dương vừa lao lên hàng đầu tiên, Giang Hoài đã giơ chân đá thẳng vào Lưu Sướng...!Cú đá mà này trúng bụng Lưu Sướng, thì kiểu gì cũng khiến người ta phải nôn ra.
Nhưng không ngờ khi đế giày còn cách Lưu Sướng nửa mét, Giang Hoài đột nhiên dừng chân lại.
Thế nhưng, điều không ai ngờ được nữa là cú đá này không vào người Lưu Sướng mà Lưu Sướng lại ngã xuống đất cùng với băng ghế rồi chổng vó ra sau.
Hứa Văn Dương đột nhiên dừng lại, sững sờ.

Các bạn bên cạnh cũng sững sờ.
Giang Hoài sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt bình thường trở lại, rũ mắt xuống, nhếch môi thổi bong bóng: "Chủ yếu phụ thuộc vào khí công.”
Sau mấy giây im lặng, xung quanh bỗng vang lên một tràng cười lớn "Hahahaha".
Vệ Hòa Bình huýt sáo vỗ bàn đầy phấn khích: "Thí sinh Giang Hoài sử dụng kỹ năng “từ không thành có” để đánh bại đối thủ và dẫn trước một điểm!"
"Đm trâu thật, haha, Vệ Hòa Bình, mời cậu ngồi xuống...”
"Có ai quay lại không?"
"Cao thủ! Cao thủ thực sự!"
"...Họ có nghiêm túc không vậy?"
"Này, có chuyện gì vậy? Vừa rồi không nhìn thấy...!Mấy cậu cười cái gì, không phải đang đánh nhau à?"
Hai Alpha đang đánh nhau, một người chưa đánh đã thua, còn người kia đang đút tay vào túi nhai kẹo cao su.
Hứa Văn Dương đang định giơ tay ra ngăn thì ngưng, hơi ngượng ngùng lắc lắc, câu nói nên nói vẫn là: “Các cậu… các cậu đừng đánh nữa, còn có chuyện thì từ từ nói.”
Cả lớp còn cười hăng hơn.
Lưu Sướng đỏ mặt, không biết là tức giận hay xấu hổ.

Cậu ta bò dậy, dựng thẳng ghế, hét lên: “Các cậu cười cái gì mà cười!” Cậu ta chỉ vào Giang Hoài, “Đây chính là bạo lực học đường!”
“Bạo lực học đường gì?” Lâm Phi vừa vào lớp.

Còn chưa vào lớp 11/2 đã nhìn thấy một chiếc bàn bị sập ngoài cửa trước từ xa, vỏ đồ ăn rơi đầy mặt đất.
Ngay khi Lâm Phi đến, các bạn học vây quanh xem kịch hay lập tức giải tán trở về chỗ.

Chỉ còn lại hai đương sự và lớp trưởng Hứa Văn Dương cười lúng túng bên cạnh.
Bạc Tiệm cúi đầu, không quan tâm thế giới mà dọn sách bài tập Vật lý.
“Bàn ở cửa trước là của ai?” Lâm Phi liếc mắt nhìn Giang Hoài, “Làm sao vậy?”
Lưu Sướng muốn đi lên nói: “Giang Hoài đánh người”, nhưng lại có rất nhiều ánh mắt nhìn cậu ta, Giang Hoài còn không chạm vào cậu nữa...!Cậu ta lại muốn nói "Giang Hoài muốn đá em", nhưng Giang Hoài không hiểu sao lại dừng giữa giữa chừng, muốn đá nhưng lại không đá...!Cậu ta chỉ có thể nói "Giang Hoài hất bàn em".
Hất bàn thì có đầy đủ bằng chứng, nhưng hất bàn không tính là đánh nhau, cùng lắm là bị thầy chủ nhiệm phê bình.
Lưu Sướng kìm một lúc lâu, nhưng không thốt ra lời.
Vậy là Giang Hoài thổi bong bóng chỉ vào Lưu Sướng: “Cậu ấy muốn ăn vạ.”.