Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 72: Sủng tích




Ngày đầu xuân mới khắp nơi đều vui vẻ, chỉ cần nơi nào có người Hán thì nơi đó sẽ có những lời chúc mừng, trong Phượng Hoàng thành, hoàng cung Nam Lý cũng không ngoại lệ, mỗi cửa phòng đều treo đèn lồng đỏ may mắn, mỗi một trụ đều được bọc bởi lụa đỏ vàng, cung nữ, thái giám lui tới bận rộn, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ vui tươi. Còn ngự thư phòng bận rộn nhất trong đêm, thời điểm giao thừa lại có vẻ hơi tiêu điều.

Phong Long hoàng đế hiện đang ở trong Ngự thư phòng, sau bữa cơm tất niên y liền đến nơi này.

Qua một hồi nữa, đợi đến giờ Tý, sẽ tiến hành nghi thức long trọng cúng đầu năm trong cung, đến lúc đó pháo bông bắn lên trời sáng rực rỡ, hồng chuông ngân dài vang khắp tòa thành. Đây cũng là giờ khắc đẹp nhất mà cả tòa Phượng Hoàng thành đón mừng giao thừa, nhưng ở đây bầu không khí đã tràn ngập, mấy ngày liền đều nhanh chóng bao phủ bởi không khí vui mừng, Phong Long Hoàng đế lại không hề cảm thấy vui vẻ.

Không có chuyện gì phiền phức đặc biệt, rất đơn thuần, vị hoàng đế trẻ tuổi của Nam Lý chính là cảm thấy chẳng có gì vui mừng cả.

Đế vương thời xưa tự xưng là "cô, quả", có lẽ ngoài ý khiêm tốn ra, còn có một phần hương vị hối tiếc trong đó, thiên hạ mênh mông vô số đồng loại, nhưng lại không có lấy một người bạn. Người "cô, quả" đa phần đều không thích lễ mừng năm mới. Phong Long lắc lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ tức cười này, thuận miệng hỏi:

- Sang năm mới rồi, trong thành có chuyện gì thú vị, nói ta nghe xem.

Thái giám họ Lý hầu hạ bên cạnh bệ hạ, ngày thường tai to mặt lớn, tuổi cũng không lớn, bộ dạng còn chưa đến ba mươi, gã từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Phong Long, cùng Thái tử lớn lên, Thái tử làm Hoàng đế, gã cũng là một bước lên trời.

Lúc chỉ có hai người, giữa Lý công công và Hoàng đế không cần quy củ nghiêm khắc quá, nghe được hỏi gã nhẹ giọng đáp:

- Còn không phải bộ dạng cũ, giống như trước đây, không thấy cái gì đặc biệt.

Nói xong, Lý công công lại ngẫm nghĩ một chút, giống như cuối cùng nghĩ ra cái gì đó:

- Đúng rồi! Dịch quán kia mới truyền tới một tin tức.

- Nói nghe! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Đám người tài được chọn, cả buổi chiều đều đang đánh bài.

Lý công công cúi đầu đáp, khóe mắt lọt ra dư quang đang đánh giá sắc mặt của Phong Long, nếu bệ hạ không hài lòng, gã sẽ lập tức lên tiếng khiển trách.

- Ngay trong dịch quán ư? Lôi ra một cái bàn, rồi đánh bài hét năm gào sáu à?

Phong Long vẫn không nhíu mày, mà hiện ra vài phần bất ngờ:

- Tất cả mọi người đều đi à?

Lý công công đáp:

- Ngoại trừ ba huynh đệ Hồng gia, tất cả mọi người đều đánh cuộc với nhau, Hắc Khẩu Dao, Quỷ cốc, Hỏa lão đạo, còn có đám người Trần Phản đó nữa cũng đi.

Phong Long càng thêm bất ngờ:

- Đều đi ư?

Nói xong, y mỉm cười:

- Lại chưa xốc lại được sao?

Hoàng đế cười, Lý công công lập tức cười theo.

Phong Long có hứng thú:

- Còn cái tên thiếu niên khỏe mạnh không liếm được khuỷu tay thì sao? Tên Tống Dương mới đến dịch quán mà bỏ độc ba huynh đệ Hồng gia thì sao?

Trong dịch quán đều có tai mắt ngầm của cung, lúc nào cũng có mật báo truyền về Ngự thư phòng, đối với động tĩnh của đám người đó, phần lớn Hoàng đế đều biết.

Lý công công gật đầu:

- Không phải là hắn sao? Ngoài ra còn nghe nói, hắn còn làm một thứ mới mẻ, gọi là...sủi cảo. Nói là năm mới muốn ăn sủi cảo, nên tự mình chọn mua nguyên liệu, cũng tự động tay đi làm. Bây giờ trong dịch quán, mười mấy người đang đánh bài, mười mấy người đang bận làm sủi cảo, còn lại thì uống rượu đốt pháo, cũng coi như náo nhiệt.

Nói xong, Lý công công không quên bổ sung một câu:

- Tống Dương này, xuất thân là người Yến.

Hoàng đế không tỏ rõ ý kiến, chỉ là cười cười, cùng đứng lên:

- Thay đồ! Cũng nên đi thăm bọn họ xem sao, thuận tiện hỏi cái tên Tống Dương này rốt cục là người Yến hay là người Nam Lý.

Lý công công hoảng sợ:

- Bây giờ ư? Vạn tuế gia...lát nữa sẽ làm lễ cúng đầu năm, sau đó bá quan sẽ quay lại yết kiến...

Không đợi gã nói xong, Hoàng đế liền phất tay cắt ngang:

- Để Kính Tử làm đi, trẫm không muốn ở trong cung.

----------------------------------

Lúc từ phòng Tống Dương đi ra, chính Nhậm Tiểu Bộ lại giả trang thành nam nhân, không chỉ là quần áo mà còn cải trang. Nàng nhất đinh nhất định phải cùng mừng năm mới với hắn ta.

Tống Dương khuyên hai câu, tuy chỉ vẻn vẹn hai câu, Nhậm Sơ Dung vẫn hết sức tín nhiệm Tống Dương, biết có chuyện gì nàng sẽ đều giúp Tiểu Bộ che giấu, cùng lắm thì coi như nợ Nhâm Sơ Dung một món ân tình, sau này tự mình trả là được rồi.

Bên trong vẫn náo nhiệt như cũ, đối với tiểu thư sinh đột nhiên xuất hiện sau lưng Tống Dương, người ngoài cũng không có nghi vấn gì, ở bên người hắn có một nha hoàn hầu hạ, còn có một tên võ sĩ câm, giờ có thêm một tiểu thư đồng cũng không có gì kỳ quái. Tiểu Cửu đương nhiên cũng không làm ầm lên, nàng ta từ đầu đến cuối không thể bao được một cái sủi cảo nguyên lành, giờ phút này đã hoàn toàn hết hy vọng, bột mì dính đầy tay chạy tới nhìn quanh ván bài.

Lúc này giờ Tý đã đến gần, sủi cảo cơ bản đều đã bao xong, hai người Khúc gia nhìn thấy hắn trở về, nói:

- Đúng lúc quá. Sủi cảo đã chuẩn bị cho vào nồi, tuy nhiên luộc như thế nào còn phải hỏi ngươi.

- Cho nước ấm vào nồi, cho hai hồi nước lạnh, thấy nở ra ba lần là được rồi, làm phiền hai vị quá.

Khúc đại thúc cười ha hả, xua tay nói:

- Có phải chuyện gì to tát đâu!

Nói xong, bưng một nắp sủi cảo đi vào sau bếp, trong bếp còn có một vị đại sư phụ nữa, cũng đi theo giúp đỡ. Sủi cảo hạ nồi chưa lâu, chưa luộc xong, bên ngoài không ngờ đã vang lên một chuỗi tiếng nổ thật lớn, chấn động hàng ngói có chút rung rung, cả đám Tiểu Bộ, Tiểu Cửu, Tiêu Kỳ cùng một đám thiếu nữ hoạt bát cùng nhau reo hò, trong thành tiếng pháo vang dội, truyền báo toàn thành giờ Tý đã đến, năm mới đã bắt đầu.

Quân bài vứt xuống, chén rượu cũng thả xuống, ngoại trừ vài vị trưởng giả tuổi tác cao, tự nguyện ở lại trông nồi sủi cảo, tất cả mọi người đều chen nhau chạy ra đường, thả pháo đốt pháo, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc từ bốn phương tám hướng cùng nhau vang lên, còn mơ hồ kèm theo tiếng chuông lớn vang lên từ trong hoàng cung.

Pháo hoa rực rỡ, ánh lên Nam Vinh Hữu Thuyên càng thêm xinh đẹp, bên trong tha thiết ý cười, Nam Vinh lại mở miệng:

- Gia chủ trước đây từng nói, sẽ phái người đi theo huynh dự "Nhất phẩm", giúp huynh làm viêc. Chỉ có điều trước ông ấy chưa từng nghĩ đến, Nam Lý chân tuyển vốn không phải là võ sĩ mà là kỳ sĩ, cho nên tạm thời thay đổi người, đổi lại là ta.

Không đợi Tống Dương nói, Nam Vinh liền tiếp tục nói:

- Thời gian này nếu có chuyện gì, huynh đều có thể tìm ta giúp.

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên vén một ống tay áo lên, trình diện cánh tay phải trơn bóng trước mắt Tống Dương, một nốt ruồi đỏ rực rỡ, cùng với làn da trắng nõn làm nền càng mãnh liệt hơn.

Tiếp theo, không đợi Tống Dương mở miệng, nàng lại không hề nghi ngờ giơ tay trái lên, từ đầu lưỡi chấm một ít nước miếng, ở vùng chu sa vẽ loạn vài nét. Nốt ruồi đỏ phai màu, rất nhanh liền biến mất hẳn.

Ba năm trước Tống Dương đã từng dùng kim châm cắt đứa ba dương kinh của tay nàng, mới đem dấu chu sa cài vào, kinh mạch Nam Vinh Hữu Thuyên cảm nhận được róc rách chấn động, đối với thân thể hoàn toàn không có ảnh hưởng, nhưng lại nghĩ tới nối ruồi đỏ đó, mặc dù nàng vẫn còn tấm thân trinh nữ cũng không được.

- Gia chủ có lệnh, Nam Vinh nhất định vâng theo, có điều Tống công tử đã cho ta sủng tích...

Giọng nói Nam Vinh rất nhẹ, hai chữ "sủng tích" rất nặng:

- Ta nhất định sẽ báo đáp.

Tống Dương lời ngay nói thật:

- Chỉ là cài thêm một viên trĩ thôi, không cần nghĩ nữa.

Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Vinh Hữu Thuyên tiêu tan, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng, xoay người bỏ đi.

Tống Dương duỗi lưng một cái lười biếng, có chút muốn cười, trong lòng khá rõ ràng, năm đó Vinh chưởng quỹ hẳn là không biết, nàng vẫn còn đang trinh tiết, chỉ có điều không có dấu chu sa kia thôi.

Dù thế nào thì nữ tử mới hai mươi tuổi đầu này, điều này đều phân biệt không rõ ràng lắm sao?

Lúc Tống Dương buồn cười, Phong Long Hoàng đế thừa lúc giao thừa vô cùng náo nhiệt đã tiến vào trong dịch quán, sắc mặt đột ngột trở nên xanh mét.