Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 52: Cố Chiêu Quân tặng quà




Tống Dương, Nhị ngốc, Tiêu Kỳ và những người trúng tuyển sau khi tan cuộc đã sớm được chuẩn bị một dịch quán xa hoa, mỗi người một phòng lớn thoải mái, phòng khách, phòng ngủ thậm chí cả phòng bếp phòng tắm cũng có, có cả tôi tớ sai bảo, bên ngoài có lính gác. Đãi ngộ quả thực cao đến tận trời, việc này cũng không khó lý giải, hiện giờ những người này đều trở thành lương đống của Nam Lý, cho dù không thể trúng "nhất phẩm", tương lai cũng sẽ có lúc thi triển tài năng, tận lực vì nước, triều đình đương nhiên phải hậu đãi bọn họ.

Trên đường tới dịch quán, Tống Dương tìm được viên quan phụ trách tiếp đón bọn họ, hy vọng bọn họ có thể an bài cho người câm ở lại trong dịch quán, tiểu lại vui vẻ đáp ứng.

Tới nơi, trước hết Tống Dương dùng châm cứu và thuốc chữa cho người câm, sau đó cùng bạn bè ăn một bữa thịnh sọan, hắn thấy cũng không tồi, nhưng Tiêu Kỳ, Nhị ngốc và vợ chồng Khúc thị vui vẻ dị thường, hào hứng chúc tụng một phen rồi mới quay về phòng.

Trong phòng sớm đã có tôi tớ chuẩn bị xong bồn tắm, Tống Dương cũng không khách khí, thoải mái ngâm vào một thùng, từ cuối ngọ bị Cao Trừơng Sử làm khó dễ mãi cho đến cuối ngày toàn lực đối kháng Trần Phản, hết hơi mỏi tay mỏi miệng mỏi cả tinh thần, hiện giờ cũng hơi mệt, ngâm mình trong nước ấm suýt ngủ quên, cho tới tận khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Tống Dương mới giật mình tỉnh dậy, qua loa thay xong bộ quần áo chuẩn bị từ trước mới ra mở cửa.

Là quan quân phụ trách cảnh vệ dịch quán gõ cửa, thi lễ báo:

- Bên ngoài có một nữ tử tự xưng là tỳ nữ của Tống tiên sinh, muốn gặp tiên sinh.

Tống Dương hơi ngơ ngác, nhíu mày lắc đầu, quan quân lại nhắc:

- Nàng nói mình họ Cố.

Nhắc đến họ Cố, Tống Dương bừng tỉnh đai ngộ, gật đầu cười:

- Biết rồi, cho nàng ta lên đi.

Một lát sau lại có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tuy nhiên lần này không đợi Tống Dương ra mở cửa, đối phương đã đẩy cửa vào phòng.

Đúng là thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi bón cơm cho Cố Chiêu Quân lần trước gặp. Trong tay nàng cầm một cái hộp gỗ dài, đi đến trước mặt Tống Dương duyên dáng thi lễ:

- Nô tỳ bái kiến công tử.

Sau đó mở cái hộp trên tay ra:

- Cố tiên sinh nói, công tử hôm nay đột nhiên nổi tiếng, xứng với chuôi đao "Sơ vũ" này. Còn thanh đao rỉ cũ kia thì cũng không càn bận tâm, bỏ đi là xong.

Đao là đao tốt, so với con đao trước đó lại càng tốt hơn, Tống Dương rất thích "Sơ vũ":

- Mỗi cây đao ông ta đưa tới ta đều làm hỏng, mỗi lần làm hỏng ông ấy lại đưa cho ta một cây đao khác. Ân tình ta nợ ông ấy càng ngày càng nhiều.

Thiếu nữ đứng dậy, cười ngọt ngào:

- Cố tiên sinh nói, đao hỏng thì có thể làm lại, nhưng công tử, làm đại sự phải bảo trọng thân thể.

Tống Dương cười, đổi đề tài:

- Người Thổ Phiên gây rối ở hội trường là lão Cố an bài à?

Thiếu nữ kinh ngạc:

- Sao ngươi biết?

Chuyện không khó đoán, thương nhân Thổ Phiên tuy ương ngạnh, nhưng biết rõ khâm sai ở đây còn dám lên đài gây chuyện, không khỏi có chút không thích hợp.

Huống chi nơi này khâm sai là con gái của Trấn Tây Vương, quanh đài cao vương kỳ nổi bật, Hồng Ba Phủ là đội quân hung mãnh nhất Nam Lý, thêm nữa bọn họ hận Thổ Phiên nhất, bình thường dân buôn Thổ Phiên thấy cũng đi vòng qua, nào có ai ngại mệnh dài chủ động đi lên tìm rắc rối.

Nhưng thực khéo léo, thương nhân Thổ Phiên sớm không nháo muộn không nháo, nhằm đúng lúc Tống Dương vừa thi qua vòng, chưa xuống đài đã lên làm khó dễ… Tống Dương lúc ấy cũng rất hiểu, đám người này hô khẩu hiệu "Xem thường tuyển hiền" thực ra cũng là vì hắn, ngoại trừ Cố Chiêu Quân, hắn thật cũng không nghĩ ra ai sẽ làm chuyện này.

Ít nhất là cho đến hịên giờ họ Cố không có ác ý, trò khôi hài trên đài này hẳn có mang một phần thâm ý muốn giúp đỡ Tống Dương. Lúc đó Tống Dương thống khoái tiếp chiêu, đấu võ ác liệt, tuy không nghĩ ra đến tột cùng thì thâm ý của Cố Chiêu Quân là gì, nhưng cũng không ngại tiếp tục diễn vở này, càng náo nhiệt, càng chấn động, hẳn mới càng có lợi.

- Chuyện này Cố tiên sinh cũng có tính toán.

Nàng tiếp tục cười nói:

- Ông nói công tử làm rất tốt, đánh rất hay, không uổng phí một phần khổ tâm của ông. Còn vì sao lại an bài như thế… Ông chưa nói.

Tống Dương không muốn tiếp tục đôi co với nàng, hỏi thẳng:

- Lão Cố đang ở Thanh Dương thành sao? Ta muốn tự mình tới thăm ông ấy. Ngoài ra ta còn muốn nhờ ông giúp một chuyện, có một dược vi hiếm thấy, muốn hỏi xem ông còn không.

Nàng lắc đầu:

- Cố tiên sinh đã đi rồi, ta cũng không liên lạc, tuy nhiên, nô tỳ cảm thấy, hẳn là không lâu sau ông sẽ chủ động tới tìm công tử, nếu không phải cần dùng gấp, tới lúc đó có thể nói với ông ấy, nô tỳ cũng sẽ nhớ giúp công tử việc này.

Tống Dương không truy cứu tung tích Cố Chiêu Quân nữa, mà đã phát hịên ra một chút kỳ lạ trong lời nói của đối phương:

- Ngươi gọi lão Cố, không phải nên gọi là "chủ nhân của ta" hoặc "lão gia" sao? Sao nghe cách ngươi gọi Cố tiên sinh, cảm giác có chút kỳ lạ.

Nàng lại lắc lắc đầu:

- Vốn là Gia chủ, nhưng hiện giờ nữ tỳ đã là người của công tử, cách gọi này cũng không thể dùng.

Lần trước khi gặp mặt Cố Chiêu Quân có nói, chỉ cần Tống Dương có thể trổ hết tài năng ở hội tuyển hiền Thanh Dương thành, sẽ đưa nha hoàn này cho hắn, họ Cố không nuốt lời, ngay trong đêm Tống Dương trúng tuyển, đã gửi cả người cả đao đến.

Tống Dương khụ một tiếng xua tay:

- Đao ta nhận, người ta không dám. Mặc kệ nói thế nào, vẫn phải cám ơn chủ nhân của ngươi.

Nghe vậy nàng hơi nhíu mày, như đang nghĩ về cái gì, một lúc lâu sau mới cười:

- Nô tỳ đã biết, đã quấy rầy công tử nghỉ ngơi.

Nói xong xoay người đi ra ngoài cửa. Nàng đi rất chậm, như còn muốn đợi Tống Dương hồi tâm chuyển ý gọi nàng quay lại.

Tống Dương không để ý, nhưng ngay khi bóng dáng nàng biến mất, thân hình hắn khẽ động, lẵng lẽ đuổi theo.

Thân pháp của hắn cho tới giờ vẫn luôn oanh oanh lịêt liệt chỉ sợ người khác không biết, nhưng hiên giờ thân thủ của Tống Dương đã khá hơn, cho dù không dùng nội công, thân pháp cũng có thể đi lại không gây một tiếng động, người thường không thể phát hiện ra. Tống Dương muốn gặp Cố Chiêu Quân, xin ông một loại thuốc, cần dùng gấp. Đi theo thiếu nữ đó là cách đơn giản nhất để tìm ra Cố Chiêu Quân.

Đuổi theo vài dặm, bóng dáng nàng thủy chung vẫn gọn trong tầm mắt của Tống Dương, đi đến một nơi hoang vắng, nàng đột nhiên dừng bước, đầu tiên là quay về hướng Đông Nam duyên dáng cúi đầu, sau đó lại cúi đầu về hướng dịch quán, nhờ vào ánh trăng sáng có thể thấy được nước mắt nàng hai bên gò má.

Ngay sau đó, nàng cắn răng.

Một bên mặt nhẹ nhàng động, vẻ mặt này đáng yêu vô cùng, nhưng Tống Dương lại giật mình, cúi đầu quát lên:

- Không thể!

Sau đó toàn lực vọt tới bên cạnh nàng, một quyền đánh tới.

Nắm tay còn cứng hơn nham thạch đấm trúng vào bụng, thiếu nữ oa một tiếng nôn ra, sau đó tay trái Tống Dương che mấy đại huyệt của nàng, tay phải vận châm như gió.. Giải độc.

Bên trong có giấu thuốc độc, nàng vừa cắn chính là thuốc độc.

May mà so với tài dụng độc của Tống Dương ba năm trước, bản lĩnh giải độc cũng được nâng lên, lại thêm lần này đi xa nhà dược liệu tùy thân mang theo cũng đầy đủ, mà nàng cũng chưa nuốt hoàn toàn kịch độc đã bị đánh cho nôn mửa, toàn lực cứu chữa, rất nhanh đã trừ hết độc. Cuối cùng đã không còn nguy hiểm. Tống Dương nhẹ nhàng thở ra, cười khổ hỏi:

- Đang yên đang lành uống thuốc độc làm gì?

Nàng vẫn chưa mất ý thức, ngước mắt lên:

- Giống như cây đao của ngươi, Cố tiên sinh đã cho cái gì thì sẽ không nhận lại, nếu ông đã tặng ta cho ngươi, ta sẽ không quay về được…

Nói tới đây, nàng khóc cần ta!

Tống Dương vừa bực mình vừa buồn cười:

- Cho nên phải chết?

Hắn duỗi chân ngồi cạnh nàng:

- Tính mạng không đáng giá như vậy sao? Cho dù có không thể quay về, thế gian này sao chẳng có chỗ dung thân.

Nàng dừng tiếng khóc, nhưng vẫn nghẹn ngào:

- Ta không có võ công, không biết kiếm tiền thế nào, chưa bao giờ một mình đi đâu cả, từ nhỏ tới lớn ta chỉ có một bản lĩnh: chăm sóc người khác. Dựa vào bản lĩnh này, thì đến thanh lâu hay tìm một viên ngoại nào đó làm tiểu thiếp thứ chín sao? Thà chết còn hơn.

Hai nàng nước mắt lại chảy dài:

- Ta biết vì sao ngươi không chịu giữ lại ta, nhưng ngươi đã hiểu lầm. Cố tiên sinh vô cùng tốt, ngươi bảo ta dò hỏi bí mật của ông…. Đừng nói ta không biết gì cả, cho dù biết cũng tuyệt sẽ không nói ra một lời; ngược lại cũng thế, ông tặng ta cho ngươi, ta sẽ mang họ Tống, ông bảo ta dò hỏi ngươi, ta thề với cha mẹ trên trời có linh thiêng, cũng tuyệt sẽ không nói một câu.

Nói xong, nàng nhìn hắn, vẻ mặt bi ai, ánh mắt lại tràn đầy chờ đợi:

- Ngươi.. tin chứ? nguồn TruyenFull.vn

Tống Dương lắc đầu:

- Không tin. Tuy nhiên…

Ánh mắt nàng vốn đã ảm đạm đột nhiên sáng lên:

- Tuy nhiên làm sao?

Tống Dương mỉm cười:

- Thực ra cũng muốn thử một chút, cơm của cô nưong xinh đẹp này có phải sẽ thơm ngọt hơn không.

Dứt lời, hắn học bộ dáng của Cố Chiêu Quân, đút hai tay vào ống tay áo.

Làm sao nàng không nghe ra ý tứ trong lời hắn, tiếng hoan hô vừa chực cất lên bỗng òa thành tiếng khóc, chuyện bỏ đi không nói, chỉ riêng một chuyến đi thăm Quỷ Môn Quan một vòng kia thôi cũng đủ ủy khuất rồi.

Hoặc chỉ đơn giản theo như lời của nàng, thà chết cũng không muốn rời khỏi dịch quán, không muốn để cho chủ nhân phải thêm phiền toái; hoặc nàng tâm kế thâm trầm đến đáng sợ, đoán được Tống Dương theo dõi đằng sau, dùng cả tính mạng của mình đánh cuộc với hắn, đánh cuộc một lần nữa sẽ được đón đi. Tống Dương cũng không phân biệt được, cũng lười phân biệt.

Bí mất lớn nhất của mình là thân phận Cố Chiêu Quân cũng biết, ít nhất cho đến bây giờ Tống Dương cũng không sợ ông biết, nếu đã vậy thì cũng không cần so đo, ít nhất, có một nha hoàn xinh đẹp đi theo bên người, cảm giác hẳn cũng không tệ lắm.

Tống Dương vỗ vỗ mông đứng lên cười:

- Đi thôi. Quay về dịch quán!

Thiếu nữ vội vàng đứng lên, đáp:

- Nô tỳ tuân mệnh.

Chân bước nhanh hơn đuổi theo Tống Dương, đi được vài bước, đột nhiên reo lên một tiếng, không để ý đến tôn ti chủ tớ, đưa tay ôm lấy tay hắn, nhảy chân sáo cười vui:

- Cám ơn công tử.

Nụ cười tươi còn mang theo chút nước mắt.

Thân thể thiếu nữ mềm mại, cánh tay Tống Dương bị nàng ôm vào ngực, tâm thần cũng rung động.

Tống Dương không phải lão phu tử, nếu cảm thấy thoải mái sẽ hưởng thụ cái ôm của nàng, quay đầu nhìn nàng cười, gật đầu cười:

- Chà, quả nhiên là một nha hoàn xinh đẹp. Lần này lão Cố thiệt to rồi.. A?

Nhờ ánh trăng sáng, Tống Dương lại đánh giá nàng, cuối cùng phát hịên một chút không thích hợp.

Thiếu nữ lanh lợi, hiểu được hắn đang nghi hoặc cái gì, tươi cười càng rạng rỡ hơn:

- Cố tiên sinh nói công tử nhà ta nhãn lực rất cao, ta xem… ít nhất ánh mắt nhìn nữ nhân cũng không tốt lắm.

Nói xong, nàng kết luận:

- Đây là chuyện tốt!