Người trúng tuyển không cần quay trở lại dưới đài, mà tiến vào chỗ dãy ghế, đợi hôm này sau khi tan họp sớm thì thong thả chuẩn bị tới dịch quán. Tuy nhiên trước tiên Tiêu Kỳ vẫn đi tới trước mặt ba gã Tống Dương, Tần Trùy và Nhị Sỏa, bái lạy nói lời cảm ơn. Tống Dương giơ tay đỡ nàng, lắc đầu nói:
- Không cần lúc nào cũng chu đáo như vậy, lại càng không cần cảm ơn chúng ta, là chính ngươi thật sự có bản lĩnh.
Nói xong, Tống Dương mỉm cười:
- Còn nữa, về sau rốt cuộc cũng đừng cẩn thận dè dặt như vậy, ngay cả tuổi mình cũng vô tâm quên mất!
Tiêu Kỳ nghe hắn nói được lời có duyên, xì một tiếng bật cười, gật đầu nói:
- Về sau… Không sợ. Ba vị ân công cũng nhất định phải tạ ơn, không chỉ tạ ơn ngày hôm nay, sau này cả đời đều phải cảm ơn. Còn muốn chúc ba vị nhất định trúng tuyển.
Tống Dương học điệu nhấn mạnh của Nhị Sỏa, gật đầu nói:
- Đúng, về sau cùng làm quan, còn có thể chiếu cố lẫn nhau.
Tiêu Kỳ cười hì hì, duyên dáng chỉnh đốn trang phục thi lễ, nhẹ nhàng xoay người đi về chỗ ngồi.
Sau Tiêu Kỳ, lục tục lại có mấy người lên đài, tài nghệ bình thường, nhưng nhờ Tiêu Kỳ vừa mới trúng tuyển, không khí lúc này sôi nổi hẳn lên, tuy rằng có thể không được khâm sai nhìn trúng, ít nhất cũng được không ít dân chúng vỗ tay, rất nhanh, đến lượt người phía trước Nhị Sỏa lên đài, người này mặc trang phục thầy cúng, cũng không phải tay không mà đem theo một cái lồng sắt cao hơn nửa người, còn dùng miếng vải đen bịt kín thần bí, làm cho người ta nhìn không ra bên trong rốt cuộc là cái gì.
Thầy cúng sau khi thi lễ đắc ý nói:
- Tiểu nhân ở nơi thâm sơn, ngày ngày vì Hoàng thượng cầu phúc, chỉ mong cho thiên hạ được thái bình trăm họ được bình an, có lẽ ông trời bị thành kính của tiểu nhân làm động lòng, nửa năm trước thần điểu đã tới, lưu luyến không đi.
Nhâm Tiểu Bộ giọng tò mò:
- Thần điểu? Bên trong lồng sắt? Mở ra xem một chút.
Thầy cúng khom người đồng ý, giơ tay vén miếng vải đen, lập tức có tiếng chim thê lương hết sức kinh hãi trên đài, trong lồng sắt một cái đầu cực lớn, trọc lông, hai cánh chim lạ mở ra, đang vỗ phình phịch, muốn giãy ra khỏi gông cùm xiềng xích.
Quái điểu bộ dạng hung ác xấu xí, khiến mọi người trên đài giật mình. Tống Dương kêu một tiếng:
- Ôi chao.
Bật cười ha hả, đó là "thần điểu" cái gì, rõ ràng là một cái đầu chim Thái Thản chưa trưởng thành.
Thầy cúng gặp thời xảo biện, ở trong núi nhặt được con chim Thái Thản này vừa mới phá tổ, vốn nhìn trong ổ chim lớn không biết đi đằng nào. Thầy cúng trước kia cũng chưa nhìn thấy loài vật xấu xí như vậy, nhưng cảm thấy sau này nuôi lớn, bất luận là lấy tiền lời hay dựa vào nó đi hù dọa mọi người cũng không tồi, cho nên liền tiếp tục nuôi nói, trong mấy tháng còn tìm tòi cách khống chế hung điểu. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Thầy cúng lấy từ trong ngực ra một cây sáo:
- Tiểu nhân thổi lên một khúc, thần điểu tự sẽ ứng theo, cùng với tiểu nhân vì thiên hạ cầu phúc, vì Vạn tdế vầu phúc, vì Công chú điện hạ cầu phúc, vì Thái thú đại nhân…
Nhâm Tiểu Bộ cười khanh khách nói:
- Thổi! Ít nói nhảm.
Chiếu theo cách nói của ngàn năm sau, chim Thái Thản là đỉnh cao của thực vật, thực là hung vật "ăn như hổ báo", tính tình dữ dội thô bạo, con chim "nhỏ" này từ bé lớn lên bên cạnh thầy cúng, bình thường cũng xem như nghe lời, nhưng nó chưa từng thấy qua trường hợp đông người như vậy, lập tức cảm thấy kinh sợ đánh thức bản tính hung dữ của nó, lúc này cũng không nghe thấy tiếng sáo của chủ nhân, càng không ngừng quay cuồng va đập vào lồng chim.
Mà súc sinh sau khi phát cuồng sức mạnh tăng lên rất nhiều, chiếc lồng sắt vốn rắn chắc mà bị nó một tiếng "thình thịch" phá tan nát! Thầy cúng đứng đầu, mỏ lớn của chim Thái Thản tìm tới, một mực cắn cánh tay của y.
Tuy rằng vẫn là con chim nhỏ, nhưng sức của nó cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được, thầy cúng lớn tiếng hét lên thảm thiết, nhưng bất luận thế nào cũng không thể rút được cánh tay thoát ra.
Ác điểu phát cuồng đả thương người, một loạt Hồng Ba vệ phảng phất từ trên trời rớt xuống, đột ngột hiện ra xung quanh Công chúa Huyền Cơ, trong đó một người rút đao nhảy ra, thẳng ác điểu mà lao tới, đúng vào lúc này, một hồi sáo kỳ lạ vang lên.
Tiếng sáo đặc biệt, nghe càng giống đại xà rít lên âm hưởng kỳ quái, nhưng nói cũng kỳ lạ, con chim lạ bị kích thích rồi bộc phát hung tính nghe được tiếng sáo, đột nhiên thả lỏng miệng, quay ngang đầu nhìn xuống dưới đài, con ngươi màu vàng chuyển động qua lại, tìm kiếm nơi phát ra tiếng sáo….
Rất nhanh quái điểu liền tìm được, người thổi sáo đang ngồi ngay bên cạnh - Nhị Sỏa.
Thần sắc của Lưu Nhị Sỏa thật sự rất thoải mái, tuyệt không làm lại, nhảy ra giết con chim Hồng Phá Vệ nhưng lại do dự, đem ánh mắt nhìn về phía Tần Trùy ở bên cạnh Nhị Sỏa, người sau bí mật làm một động tác tay, ra hiệu gã tạm thời chờ chút, lúc này có Tần Trùy, dưới đài cũng không có ai bị thương.
Tiếng sao chợt cao chợt thấp, thần sắc của ác điểu càng lúc càng thả lỏng, hai cánh chậm rãi thu lại đứng lên, thật giống như tìm được người thân, từ trên đài chậm rãi bước thong thả tới trước mặt Nhị Sỏa, cuối cùng lại nằm ở dưới chân y, cái đầu trụi lủi và cái mỏ lớn luôn dụi vào ống quần của y, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thầm thì.
Nhị Sỏa thu hồi tiếng sáo, cười ha hả:
- Không có việc gì.
Cũng không biết là y nói chuyện với Tống Dương, hay là đang an ủi quái điểu.
Đây chính là sự ngạc nhiên bất kể ai cũng không từng nghĩ đến, vẻ mặt của Tống Dương và người bên ngoài không khác nhau, ngạc nhiên con ngươi lồi ra, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi:
- Ngươi còn có thể thuần điểu sao? Trước kia tại sao không nghe ngươi đề cập qua vậy?
Nhị Sỏa vẻ mặt không quan trọng:
- Chim không lương tâm, chỉ bay trên không trung không nghe được tiếng sáo, ta không thích.
Trong lời nói căn bản là không muốn đem chuyện mình huấn luyện chim kể ra, chợt vẻ mặt y lại hiện ra sầu khổ:
- Vẫn là Lưu Tam giỏi.
Nhị Sỏa chính mình cũng không biết, cùng Tiêu Kỳ xem ngựa cũng giống nhau, bản lĩnh thuần điểu của y cũng là cùng lúc sinh ra, nhưng y không thích chim, đem cái bản lĩnh này tất cả đều đặt trên người "Lưu Tam".
Hai người vừa nói xong, Hồng Ba Vệ nhận được lệnh của Công chúa, đi lên đài cất tiếng hỏi:
- Loại chim này người có thấy qua sao? Nó là chim non hay là chim trưởng thành?
Tống Dương bấy giờ trả lời:
- Vẫn là chim non, nếu lớn lên, có thể dài bằng chiều cao của hai người, mười mấy thanh niên trai tráng cũng đừng mong tới gần.
Công chúa bật cười một tiếng, lớn tiếng tuyên bố:
- Qua, cái này cũng qua!
Nhâm Tiểu Bộ đối nhân xử thế tùy tiện, không hiểu âm mưu tính kế, nhưng trong việc "Tuyển hiền" này lại không hồ đồ chút nào.
Mục đích chính của tuyển hiền, là muốn tham gia… "Nhất phẩm" của nước Yến, mượn cơ hội đó làm hiển lộ danh tiếng của nước Nam Lý.
Thời gian tới tết Đoan ngọ sang năm chỉ còn nửa năm, đến lúc đó con chim này dù lớn không bằng chiều cao của hai người, nhưng chiều cao của một người chung quy cũng có thể. Ngay cả người Nam Lý vốn không biết hung điểu, mặt khác mấy quý tộc của quốc gia đương nhiên cũng không biết, sau biểu hiện sức mạnh và sự hung hãn của nó, …..
Loại chim dữ này chỉ có thể dùng từ "Quái thú" để hình dung, nếu thuần hóa được mười con, đặt ở trên chiến trường chính là lực lượng không thể khinh thường, nếu có thể tập hợp được một trăm con, lực lượng có thể so với đội quân… Loại chim này Nam Lý rốt cuộc có bao nhiêu con? Triều đình Nam Lý lại thuần hóa được bao nhiêu con? Khiến cho nước Yến và Thổ Phồn suy nghĩ nát óc, chỉ cần Nhị Sỏa có thể mang theo một con chim này tới, đủ để đề phòng nước lớn rồi.
Nếu nói bản lĩnh của Tiêu Kỳ, đại biểu chất lượng kỵ binh của nước Nam Lý; đó là Nhị Sỏa và hung điểu, biểu thị rõ ràng sự hoang dã đáng sợ của Nam Lý.
Công chúa ở trên đài đánh nhịp, tất cả mọi người đều biết ý nàng chỉ Nhị Sỏa đi tới, chỉ có Nhị Sỏa lại không biết, mặt nhăn mày nhó oán giận:
- Cánh tay của thầy cúng thiếu chút đã bị cắn rớt, còn có thể qua sao?
Tống Dương mừng rỡ, vội vàng thu sếp cho Nhị Sỏa lên đài tạ ơn Công chúa, trong lòng cân nhắc, đây thật đúng là phúc của tên thầy cúng, đợi đến khi chính mình tới xem vết thương cho y…
Nhị Sỏa mơ mơ màng màng liền tìm Tiêu Kỳ, dưới đài tiếng hoan hô không ngừng, hai ngày trước cũng chưa khai trương, hiện tại ngắn ngủi có thể tuyển được hai người công phu, dân thành Nam Dương cũng có vinh quang, hết sức cao hứng.
Số báo danh của thầy cúng là 1299, Nhị Sỏa theo sát sau đó, một người lên đài biến thành hai người hiến nghệ. Nhị Sỏa biểu diễn xong đến lượt Tần Trùy. Người đàn ông không có chỗ đặc thù, lên đài đánh một bài quyền, tuy rằng trong lúc vô ý tuyển chọn, nhưng trước mặt chủ nhà cũng không dám có chút mệt mỏi, quyền cước ra sức thân pháp bốc lên cuồn cuộn, đánh đẹp lạ thường.
Lúc này Thanh Dương Trường Sử Cao đại nhân cuối cùng lộ ra một nụ cười, lấy ra một quyển hồ sơ, cung kính đưa tới trước mặt Thái Thú:
- Đại nhân, ty chức ngày trước tìm đọc mục lục tên người tham tuyển, nhận thấy được một chút khả nghi, lại lúc xem lại hồ sơ, cuối cùng tra ra… Mời đại nhân xem qua.
Trong hồ sơ là một phần lệnh truy nã, hai tên chạy trốn khỏi ba tỉnh, làm ra vô số chuyện, trên lưng mười phần người theo con đường ác đạo, nhưng tướng mạo thân thể rõ ràng, một người chính là Tần Trùy đang đánh quyền trên đài, người còn lại chính là Tống Dương đang chuẩn bị lượt sau lên sàn.
Cao Trường Sử Thành vỗn chỉ tính toán đối phó với một mình Tống Dương, nhưng sau này tai mắt của gã ở trong thành thông báo, lại có một người đàn ông xấu xí "nhập bọn". Không ai biết rõ về Tần Trùy, nhưng không khó nhận ra sát khí bên trong con người này, võ công bất phàm, Trường Sử đưa gã trở thành học trò của Tống Dương hoặc bằng hữu trên giang hồ, hồ sơ giả tạo rõ ràng làm cùng nhau.
Mặc dù biết rõ Thái Thú sẽ đem hồ sơ trình cấp Công chúa, Trường Sử vẫn nói thật:
- Ty chức đã bố trí thuộc hạ, chỉ chờ Thái Thú ra lệnh một tiếng lập tức bắt giữ ác tặc. Ngay trước mặt Công chúa điện hạ, đúng là cơ hội tốt để Thái thú thể hiện.
Đúng như dự tính của Cao Trường Sử, Thái Thú đại nhân cười ha hả:
- Lão Cao, tâm tư của ngươi không thể chê, nhưng bàn về đạo làm quan, so với bản quan ngươi còn kém một chút, lấy chuyện bắt kẻ trộm này… Ngươi xem ta xử lý ra sao.
Nói xong, cầm lấy hồ sơ đi nhanh tới phía trước Công chúa, nói nhỏ với Hồng Ba Vệ bảo vệ vài câu.
Hồng Ba Vệ tiếp nhận hồ sơ, xoay người trình lên Công chúa, Thái Thú đại nhân thì quay đầu lại, liếc mắt nhìn Cao Trường Sử cười tủm tỉm.
Cao Trường Sử lại bày ra một bộ dạng vừa tỉnh ngộ, nét mặt lại là kính phục…
Một lát sau, tiếng cười trong trẻo của Công chúa Tơ Mạn đột ngột vang lên "ha ha", nghe được ra, không chỉ dừng ở một mình Công chúa, mà cả trong đám đông vệ sĩ cùng nhau cất tiếng cười to, dường như phát hiện ra chuyện thú vị nhất thiên hạ.