Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 406: Đá vụn




Nhìn qua tảng đá lớn, kỳ thật là giấu huyền cơ, Quốc sư lăn lên lăn xuống tảng đá, đáng đông đánh tây.

Chuyện này Hoa Tiểu Phi không giúp được gì, nhìn Yến Đỉnh một mình loay hoay, không đưa ra chút chủ ý nào. Yến Đỉnh không để ý tới hắn, hắn cũng chẳng sao cả, thoải mái ngồi dưới đất, uống nước, ăn uống no rồi lại ngồi ngáp…

Cơ quan phức tạp, Yến Đỉnh loay hoay hồi lâu mà không có kết quả, không biết nói gì, hỏi quốc sư:

- Ngươi có cảm thấy, Hồng Thái Tổ có phải là thần thông quảng đại không?

Lúc chuyên tâm vào việc gì thì cũng có thể quan tâm tới việc xung quanh, Yến Đỉnh có việc này, nghe vậy hỏi lại:

- Ngươi chỉ xử lý một chỗ à?

- Đã nói thung lũng này. Thiên hạ Trung thổ qua nhiều thế hệ đế vương, cũng không thấy ai đầu tư kinh phí lớn đến thế.

Hoa Tiểu Phi dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Ý của ta không phải là công trình nào lớn mà là nơi thung lũng chúng ta còn có thể gặp được cạm bẫy thông minh...

Yến Đỉnh hiểu ý của Hoa Tiểu Phi, không đợi gã nói xong liền đáp:

- Hồng Thái Tổ thật không bình thường, còn có những kì nhân tương trợ, theo ta được biết ông ta chiêu mộ được rất nhiều đạo gia, kì môn vô số những người tài giỏi, bao nhiêu người không xuống núi, không biết thế sự, việc của sư môn đều cam tâm liều mạng.

Việc Phật giáo thịnh hành trong mấy trăm năm gần đây, lịch sử Đông thổ bắt nguồn từ xa xưa, một dòng chảy dài, một ngàn năm kế thừa lưu lại không biết bao nhiêu tinh hoa, tất cả đó là những tri thức quý giá, được bản môn tiếp thu, kế thừa. Nhìn vào cuộc đời của Hồng Thái Tổ, si mê phương thuật, hết lòng tin theo đạo thuật, hao phí bao nhiêu công sức tìm cao nhân, được người chỉ cho tới thung lũng này, mời ra được cao thủ mới thôi, cống hiến xây dựng cải tạo cơ quát, thật không đáng ngạc nhiên.

Nhìn từ cao xuống, sư môn Yến Đỉnh và những thông phán đệ tử đều bị Hồng Thái Tổ thu nhận dưới trướng đều rõ ràng rồi.

Hoa Tiểu Phi chính là không biết nói thế nào, nghe chuyện người đời. Cũng rất nhớ mọi chuyện, lại chuyển hướng đề tài:

- Trong đá sẽ có gì? Không phải là quan tài của Hồng Thái Tổ chứ?

Vấn đề này không thể ai trả lời, Yến Đỉnh mặc kệ gã, Hoa Tiểu Phi cũng không nghĩ lại, hỏi:

- Ngươi nói, vấn đề này có thể không thực tế lắm, mà lại là một manh mối khác, chỉ dẫn chúng ta tìm thấy một phiến mở được cánh cửa hơn ba mươi năm?"

- Ngươi có phiền hay không?

Yến Đỉnh ngừng tay, người vẫn còn dựa vào hòn đá, quay lại nhìn người huynh đệ.

Hoa Tiểu Phi cười ha hả lắc đầu:

- Ta không phiền, ngươi phiền không?

- Ta cũng không phiền

Yến Đỉnh bỗng dưng mỉm cười:

- Ngươi hỏi vấn đề thật chán ngắt, đập tảng đá ra thì biết ngay, mở to mắt ra mà xem!

Lúc nói chuyện, một tay dùng lực trên miệng khối đá vặn một cái, chợt thân thể lão bay ra phía sau, nhẹ nhàng dừng ngay bên cạnh Hoa Tiểu Phi.

Hoa Tiểu Phi kinh ngạc:

- Phá được rồi?

Yến Đỉnh không dấu nổi sự vui sướng, khuôn mặt xấu xí tươi cười, khoái trá từ trong tận đáy lòng:

- Phá rồi!

Cùng lúc đó, tảng đá lớn phát ra tiếng trầm đục, mắt thường có thể thấy được một khối 'thạch đá' lớn nhỏ không đồng nhất bong ra từng mảng, tung tóe trên mặt đất…

Sau một lúc lâu, lúc cơ quát mở ra hoàn tất, tất cả phần đá đã bị vỡ vụn, hòn đá gàn bướng trên đường bị tước đi một nửa, lộ ra vách tường bóng loáng, có chữ, có bản đồ, đến từ hơn 700 năm trước, Trung Thổ thiên hạ đệ nhất. Đại Hồng Thái Tổ đã để lại cho đời con cháu một bức thư, in tận vào vách tường.

Hơn ba mươi năm vất vả, gần như mưu đồ cả đời, cuối cùng cũng có kết quả. Huynh đệ đều không kìm được xúc động trong lòng, không hẹn mà cùng nhau hét thật to, giống cười cũng giống khóc, tiếng cười cũng không vui thích mà tiếng khóc cũng chẳng bi ai, cũng chỉ là kích động mà thôi.

Quái Khiếu ở trong mật lộ không rơi, kích động quá, thấy vậy cũng nhảy vọt lên, hai người ai đấy cũng đều không vội mà nhìn vào vách đá, một trận cười to, một trận sảng khoái! Hai người cười đến rơi cả nước mắt, cười đến khàn cả giọng, đau cả bụng, bọn họ cố gắng bình tĩnh lại, cùng đứng lên xem trên vách đá ghi gì.

Lúc Yến Đỉnh 'diện bích', Tống Dương cùng họp với những người khác, thương lượng từ giữa trưa đến khi trời tối đen, mọi người vẫn không tìm ra cách giải quyết hữu hiệu.

Tài trí bình thường cũng có thể đi vào thung lũng này, ai ai cũng linh hoạt, chớp mắt có thể toát ra ba cái lợi hại, nhưng bọn họ sẽ đối phó với kẻ thù dũng mãnh, bất kể thân thủ hay ánh mắt đều vượt qua bọn họ một bậc, không thể cho là đoàn người không cẩn thận, khi dụ địch chẳng may sơ sẩy sẽ đưa ta vào phận rủi, muốn bày ra một cạm bẫy thật không phải chuyện dễ dàng. Nói đi nói lại, chủ ý không ít, nhưng không đáng tin.

Tống Dương ít khi mặt mày nhăn nhó, hai tay chống cằm suy nghĩ, hắn hít sâu một hơi, thần sắc do dự trở thành hư không, ngẩng đầu nói với mọi người:

- Nếu không… Ăn cơm trước?

Ăn cơm trước, ăn cơm trước… Cố Chiêu Quân, Ali Hán đám người gật đầu phụ họa, bộ dáng vui vẻ.

Bình tĩnh xem xét, thời cơ mà Tống Dương một hàng tiến vào cánh đồng tuyết thật không tồi, chính là khi vượt qua hai cường địch mở ra phía cửa ngầm, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nếu như tin tức đám người của Tống Dương rõ ràng hơn một chút, có thể ở trong chỗ tối mai phục, dựa vào địa thế và cơ quát lợi hại trên tay bọn họ, Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi lành ít dữ nhiều.

Đáng tiếc,ý chí của Đạo Thảo hơn xa người bình thường, Vân Đỉnh dùng cấm thuật ép cung, gã vẫn bảo vệ cho cái mấu chốt quan trọng kia, đám người Tống Dương không biết chỗ cánh cửa. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tìm tòi mù quáng, và tìm kiếm vô ích, lãng phí thời gian nửa tháng, cũng bỏ lỡ thời cơ tốt phục kích kẻ thù.

Theo Tống Dương, từ chỗ này tới phiến cửa ngầm chừng hơn mười dặm, cửa ngầm tới con đường phía vách đá nhiều nhất không quá mười dặm.

Nghe được âm thanh lạ, đám ngườicủa Tống Dương tiến đến điều tra,trên đường còn nói nhỏ tránh bẫy của kẻ thù, tốc độ cũng không dám quá nhanh, mà lối vào cửa ngầm đi vào rất khó khăn, nhưng khi đi ra ven đường thì tất cả mọi thứ đều bị phá rơi, không giống bình thường

Cho nên Tống Dương ở xa xa chưa đuổi tới nơi, Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi liền đi ra rồi.

Cách một quãng thời gian xây dựng lại, hơn nữa vừa mới giải quyết xong tâm nguyện, Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi trong lòng vui sướng. Bí mật bảy trăm năm trước của Hồng Thái Tổ đã bị hai người phá giải, thung lũng này sẽ không còn là nơi hấp dẫn bọn họ nữa, hai người sớm hiểu ý nhau, không cần nói thêm gì cả, sóng vai tiến ra khỏi thung lũng, nói nói cười cười, bước chân không bị ảnh hưởng, cả hai xoay người để trở về.

Thung lũng rất lớn, địa thế cũng không tồi, cái loại này từ đầu nối thẳng khe nhỏ cuối cùng rất khác biệt, mặc dù ở nơi cao nhưng vẫn có hình dạng thon dài, ghập ghềnh, trong hang động tầng phân cách mở ra, nói thẳng ra là ở đó có rất nhiều con đường, Tống Dương và Yến Đỉnh mỗi người một đường.

Hoàng hôn, lúc Tống Dương một mình đi gần đến phiến cửa ngầm, Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi đã rời khỏi thung lũng, bắt đầu xuyên qua cao nguyên để trở về Đại Yến.

Nửa đêm, Tống Dương đặt mình tận cuối đường, nhìn đá vụn dưới chân và chữ ở trên vách, rất nhanh đã nghĩ ngay ra bọn họ, tiếng động khác thường buổi sáng chính là do Yến Đỉnh đập tảng đá, đồng thời trong lòng lại chưa thể rõ… Bỏ lỡ cơ hội, hai bên lướt mình mà qua.

Thật là lỡ mất dịp tốt, sau khi Yến Tử Bình bị phục kích, rất có hy vọng có cơ hội giết Đại Thù, thế là lỗi sai trôi qua, mọi người đều cứ thế mà sống.

Mọi người đều uể oải, nhiều biểu hiện khác nhau, A Lí Hán lớn tiếng mắng, Trần Phản sắc mặt xanh mét, Vân Đỉnh im lặng không nói gì...Nhưng thực ra là sốt ruột báo thù, Tống Dương sát tính dày đặc, nhìn qua thì không có gì ảo não, thậm chí còn giơ Long Tước đao lên, lưu lại tám chữ.

- Chúc ngươi may mắn, còn nhiều thời gian.

Hổ Phách thấy vậy hỏi Tống Dương:

- Như thế nào? Không buồnbực sao? Cơ hội tốt thật.

- Đâu chỉ buồn bực, hối hận vì không thể cắn chính mình.

Tống Dương chi tiết trả lời:

- Sớm biết thì không nên đến thung lũng này, trực tiếp mai phục ở lối vào là hợp lý, nếu như thế, nói không chừng đã báo thù được rồi.

- Nhưng, sớm biết thì chẳng ích gì, mọi người theo ra thoát khỏi nơi đó, Yến Đỉnh đã lên cao rồi, trời biết ta và ngươi đã đến thung lũng, liệu có biết là chúng ta đã rời đi rồi không? Chỉ có thể vào lục soát xem. Lục soát kẻ thù tự nhiên thì không có gì để nói, cho dù là không lục soát được, còn có thể nhìn vào tình hình trong thung lũng, nói không chừng bọn họ còn có thể trở về, chúng ta còn có thể mai phục chờ đợi, đáng tiếc...

Bất đắc dĩ nhún vai, chợt Tống Dương vừa cười nói:

- Biện pháp của chúng takhả năng thành công rất lớn, không ngờ hoàn toàn ngược lại, đây cũng không phải là sai lầm, đơn giản là ông trời không nể tình, một khi đã như vậy thì ta nên dừng lại, đừng làm khó chính mình, nói toạc ra là phải biết nắm bắt cơ hội, còn nhiều thời gian.

Nói xong, hắn chỉ tay vào tám chữ trước mặt.