Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 347: Cuộc chiến đổi đời




Quay trở lại đại doanh của Sa dân không đến hai ngày, Tống Dương liền hiểu mình thực sự có khiếu cầm quân đánh giặc.

Một lần viễn chinh quy mô lớn vậy, phân công đội ngũ, đảm bảo hậu cần, vận chuyển quân lương, quy hoạch chức trách các bộ phận, phân phối nhiệm vụ tướng lĩnh… lớn thì chế định con đường hành quân, nhỏ thì đến sự chuẩn bị của mỗi binh sĩ, trên thì ứng phó với những sự thay đổi của thời tiết, dưới thì lựa chọn nơi cắm doanh, việc nhiều vô số, đừng nói đi quản, ngay cảnhìn Tống Dương cũng cảm thấy nhức đầu.

Đánh nhau không đơn giản chỉ là sự chạm trán tấn công của hai đội quân cuối cùng, mà là một sách lược lớn bao gồm vô số chi tiết, mỗi một chi tiết lại liên quan tới tính mệnh của vô số người thậm chí sự thành bại của cả cuộc viễn chinh, Tống Dương vừa được Bạch Âm vương mời đến, lần đầu tham gia hội nghị quân cơ, trong cuộc họp từ đầu tới cuối bộ dạng của hắn nhiễu không tả nổi..

Ban đại nhân thấy thế khinh thường:

- Cái này không chịu nổi rồi? Đợi về nhà nên học hỏi cha vợ của ngươi đi, điều khiển Sa dân đánh giặc coi như là bớt lo, nếu điều vận binh mã nhà Hán, ngươi gặp phiền toái là cái chắc.

Tống Dương còn chưa lên tiếng, Uyển đại gia bên cạnh hắn đã hỏi:

- Đều là điều binh đánh trận, có gì khác nhau chứ?

- Khác nhau nhiều chứ. Sa dân trung thực, đánh giặc là đánh giặc, trên dưới một lòng, cùng chung mối thù. Giống như đại hội chiến của mấy chục vạn người thử đặt ở Nam Lý ngươi đi thử xem?

Ban đại nhân lạnh lùng:

- Quy mô lớn như vậy, chắc chắn là nhiều đội quân mã tập kết thành quân, các đội nhân mã đều có bối cảnh, ta là quân cũ của Trấn Tây Vương, ngươi là môn sinh của Hữu Thừa Tướng, quan hệ rắc rối phức tạp…tâm lý của những người làm chủ soái cũng không thể thiếu một quyển trướng, phải chiếu cố dòng chính, những nhân vật bình thường, đương nhiên cũng có tiếng nói, về các tướng lĩnh không thể đắc tội đó, càng phải giữ gìn tốt.

Đại công do ai đến đánh, thành trì béo bở ai đi tấn công, không có nhiều công huân vả lại nhiệm vụ chạy chân vất vả có thể cử ai, thật khi muốn bất đắc dĩ để cần một vật hi sinh ai sẽcam tâm gặp xui xẻo…đã là đánh nhau, trong đại quân sẽ có đủ loại nhân vật, tất cả những điều này đều cần có chủ soái phân công, chọn đúng người, chỉ có đánh thắng giặc mới là việc tiêu chuẩn duy nhất, sau khi bị trộn lẫn vào vô số người, trong chốc lát trở lên vô cùng phức tạp. Thậm chí đại quân còn chưa động, trong lòng chủ soái đã phân công xong công lao của các tướng lĩnh dưới trướng rồi.

Không cần Ban đại nhân giải thích tỉ mỉ, Tống Dương lắc đầu cười nói:

- Việc này ta thật sự không làm được, ta thà làm quân tốt.

Lời của Ban đại nhân Tiểu Uyển nghe hiểu lơ mơ, nhưng cũng có thể hiểu đại khái sự phiền phức trong đó, do đó, tán thưởng với cách nghĩ của Tống Dương, gật đầu nói:

- Không sai, cầm dao chém người là bớt lo, những việc linh tinh khác, vẫn nên để các ngươi đi nghĩ đi.

Phải biết lúc đầu gặp được bão cát ở biển hoa, khi tình hình cực kì khẩn cấp, Tiểu Uyển đã trói chặt Ban đại nhân vào eo bên người, cho nên thái độ ông đối với Tiểu Uyển tốt hơn nhiều so với Tống Dương, ông vốn tính toán tiếp tục giáo huấn Tống Dương, nhưng nghe Tiểu Uyển nói, ông cười ha ha mấy tiếng, không nói thêm gì nữa, lững thững bước đi rồi.

Một sự bận rộn trong đại doanh, tuy mệnh lệnh xuất chinh cuối cùng còn chưa truyền xuống, nhưng toàn tộc Sa dân đều đã biết được cuộc đại chiến, có lẽ là sự phóng đãng và dã tính đặc thù của man tộc, không khí trong doanh địa không có áp lực " chinh chiến mấy người có thể trở về", trái lại vui mừng nhiệt liệt.

Những việc liên quan tới xuất chinh cũng đang bận rộn tiến hành, quan trên dựa theo danh sách các hộ đi xác nhận binh lính, phân phát vũ khí, rất nhiều lao động đang điều vận quân nhu, trang thiết bị..mà điều khiến Tống Dương kinh ngạc nhất là, trong hai ngày đến đại doanh Sa dân, hắn nhìn thấy rất nhiều những "hôn lễ" bất ngờ.

Tất cả những tráng si tham gia chinh chiến, những người sắp ra trận đều nắm bắt thời gian để tỏ tình với người trong lòng mình, mà những bậc phụ mẫu Sa dân luốn quản giáo nghiêm ngặt với con gái lại có thái độ khác thường, cũng không đi ngăn cản, còn đứng một bên cười nhìn, thậm chí khi con gái có chút do dự, cha mẹ còn chủ động đi khuyên, chỉ cần con gái gật đầu, một đôi nam nữ trẻ tuổi sẽ lập tức cử hành hôn lễ.

Những hôn lễ chưa từng đơn giản như vậy, không có màu sắc, không có đồ cưới, cũng không có tiệc tùng, chỉ có một hiến tế đọc những lời chúc phúc, sau đó những người bạn tốt, thân cận vây quanh cùng hát lên một đoạn ca vui vẻ, theo đó là chú rể đỡ cô dâu béo tròn của mình vào động phòng…những người khác hoan hô rồi tản đi, tiếp tục bận rộn với những công việc trước khi xuất chinh.

Những hôn lễ tùy ý có thể thấy, đêm đến cũng không thể ngừng, những lời ca chúc phúc liên tiếp, vô số các cặp nam nữ thanh niên vào tân phòng, không lâu sau trượng phu của những cuộc tân hôn sẽ bước lên hành trình cầm binh, cũng không ai biết bọn họ có thể quay về không, nhưng có thể dự đoán được, mười tháng sau, khi tiết thu đến, trong đại tộc Sa dân này sẽ có thêm những sinh linh mới cất tiếng khóc chào đời trong sự chúc phúc của thần linh, huyết mạch còn kéo dài, chủng tộc tiếp tục sinh sản, sinh sôi nảy nở, đâm hoa kết trái, tất cả đều sẽ không thay đổi.

Hôn lễ trước khi xuất chinh, là tập tục từ xưa của Sa dân.

Mà giao cấu trước khi chiến đấu là điều đại kị của binh gia nhà Hán, lúc đầu sau khi Sa chủ thống nhất toàn tộc nghe kiến nghị của thuộc hạ ngưởi Hán, đã hủy bỏ cái phong tục này, đến nay Bạch âm vương nhập chủ, lại tìm lại nó.

Càng là những chuyện vui mừng, lại càng thê lương thổn thức. Tống Dương vòng quanh trong doanh địa, bất luận nhà ai đang cử hành hôn lễ thấy hắn cũng nhiệt tình kéo hắn vào đội ngũ, mời hắn cùng xem lễ, lúc bắt đầu hắn còn có thể cùng cười lớn hát ca, nhưng không lâu sau trong lòng lại luống cuống, yên lặng thở dài, rảo bước trở về trại của mình.

Chỗ ở mà Sa dân sắp xếp cho Tống Dương có chút rộng rãi, La Quan ở cùng với hắn, đám người Nam Vinh đều ở cùng nhau, bình thường không có việc gì bọn họ cũng không ra ngoài.

Trong trướng La Quan ngồi trên chiếu, tay vẽ mặt trời trên tấm da dê, Tống Dương không làm phiền lão, lách qua người lão đi xuống phòng hầm dưới đất tìm những người khác nói chuyện phiếm, nhưng thoáng chút không ngờ là mọi người đều không ở đây, chắc là đều ra ngoài xem hôn lễ, xem náo nhiệt rồi.

Tống Dương buồn chán vô cùng, lại trèo lên ngồi cạnh La Quan xem ông vẽ mặt trời, càng nhìn càng cảm thấy bước tranh của La Quan không tròn.

Đại tông sư cũng không để ý tới hắn, vẽ một lát, đặt xuống cầm lấy trường cung của mình, cúi đầu không biết đang cân nhắc điều gì, một lát sau lại nhặt cành than lên, tiếp tục vẽ.

Lúc đầu La Quan bị người Bạch Âm ném xuống cốc, cung của lão cũng cùng bị rơi xuống, Đại tông sư mới có thể bảo tồn được binh khí thuận tay của mình, đáng tiếc là bảo bối"Xuân sam" kia, không thấy nữa, rất nhiều việc thực sự không có cách giải thích, lại có lẽ rõ ràng là do số, một đôi bảo đao sống mái, sau khi Hồng tụ vỡ không lâu, Xuân Sam cũng không còn.

Một lúc lâu sau, La Quan cuối cùng cũng ném cành than xuống, Tống Dương không nói gì:

- Thấy thế nào?

Người kia cầm chắc cành than lăc đầu, nói:

- Không thế nào, trước đây vẽ bằng bút lông, đổi lại thành que than không cảm giác, làm việc suông.

Mắt của La Quan rất sắc nhọn, nói chuyện ngẩng đầu vừa nhìn liền phát hiện vẻ mặt của Tống Dương có chút kì lạ, lúc này trùng hợp, bên ngoài trướng lại có một bài ca vui mừng và những tiếng hoan hô tặng cho người mới thành lễ, ánh mắt của Tống Dương cũng ảm đạm, Đại tông sư cũng hiểu được vì sao hắn uể oải:

- Tự dưng cuốn Sa dân vào đại chiến, bây giờ lại không nỡ?

- Thật sự, trong lòng không phải là cảm giác đó.

Tống Dương gật đầu thừa nhận.

Không ngờ La Quan toàn bộ không có ý khuyên răn hay an ủi, trái lại vui vẻ cười:

- Ngươi không ngờ sẽ có những việc này? Ta còn nói có người không công giúp ngươi đánh giặc, ngươi chỉ có thể vui mừng nằm mơ cũng cười ra tiếng.

Những tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Tạ Tư Trạc đi đến, ngắt lời cười nói:

- Đang nói chuyện gì vậy mà vui vẻ như thế?

La Quan đứng dậy đáp:

- Thường Xuân Hầu nhà ngươi đang đau lòng với đại quân Sa dân bên ngoài.

Cười lại cười, nhưng Đại tông sư rất thức thời, sau khi đáp lại đùa một câu:

- Ta ra ngoài đi dạo quanh một chút.

Hai tay vắt chéo sau lưng thư thả bước đi, nhường lại nơi rộng rãi đó cho cặp vợ chồng son.

Đại tông sư đi rồi, Tạ Tư Trạc lại cười, ôm đầu gối ngồi đối diện nhìn Tống Dương bằng đôi mắt sáng:

- Thật à? Chàng đang đau lòng cho Sa dân?

Bị một lớn một nhỏ trêu đùa, Tống Dương phiền không được, nhưng với, khi hắn so với Đại tông sư thì hoành tráng hơn nhiều, hắn trừng mắt:

- Còn cười, nàng ngủ à.

Tạ Tư Trạc càng vui, nói lại sự vô lý của Tống Dương vừa rồi, cười một lúc mới mở miệng nói:

- Con người chàng, khi nghĩ chuyện gì luôn có một cái tật, bất cứ là việc gì, chàng luôn một mình nghĩ, thật ra cũng không thể gọi là tật, nhưng như vậy thỉnh thoảng khó tránh có khi thấy luẩn quẩn trong người.

- Đơn giản nhất như việc lần này chàng mời Sa dân xuất binh.

Giọng nói của Tạ Tư Trạc vừa bình tĩnh lại, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn Tống Dương trước sau vẫn sáng loáng, nhất quán như thế:

- Từ lúc chàng muốn giúp Hồi Hột, bỗng nhiên gây thêm phiền toái cho Bạch Âm vương, nhưng Bạch Âm vương thấy thế nào? Ông ta cảm ơn chàng còn không hết, chàng tìm cho ông ta một trận chiến lớn, kì thật là giúp ông ta một việc lớn, là giúp ông ta thống nhất Sa dân. Đạo lý giống hệt nhau, chàng cảm thấy trận chiến lớn này sẽ khiến Sa dân chết thương vô số, là trong lòng không nỡ; nhưng với Sa dân mà nói, đây lại là một cơ hội? Một cơ hội tốt trước giờ chưa từng có.

- Cơ hội? Nói thế nào?

Tống Dương xoay mông, gắt gao ấn Tạ Tư Trạc ngồi xuống, tay giữ chặt tay nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo, bàn tay nhỏ của Tạ Tư Trạc hình như chưa bao giờ ấm áp như thế.

- Đơn độc tác chiến, Sa dân quyết không phải là đối thủ của Lang tốt, trong bao nhiêu năm đại chiến không đếm xiết, mọi lần đều là Sa dân thảm bại, tộc người chết dưới đao lang tốt nhiều vô số kể, đến bây giờ ngay đến hi vọng báo thù của Sa dân cũng không còn nữa, nhưng lần này không giống vậy, có đại quân Hồi Hột tham gia trong đó, phần thắng của Sa dân cũng tăng lên, chàng cho rằng, một cơ hội tốt như vậy bày trước mắt, với tính tình của họ, nếu bỏ qua như vậy bọn họ có thể khoái hoạt sao? Hơn nữa, nói trận chiến này là "cơ hội tốt" càng không hoàn toàn chỉ báo thù, còn có một điều quan trọng nữa.

Tạ Tư Trạc tạm dừng một lát, nhẹ nhàng thở dốc vài cái,. Vì nàng hiểu binh pháp, hơn nữa kiến giải không tầm thường, đầu óc rõ ràng, Bạch âm vương tuy không dám trực tiếp để nàng lãnh binh tác lệnh, nhưng có việc khó đều trưng cầu ý kiến của nàng và Ban đại nhân. Tạ Tư Trạc cũng không phụ sự tin cậy, luôn nói những thứ có ích, do đó, Bạch Âm vương càng nể trọng nàng, mấy ngày gần đây nàng đều suy tư cả ngày cả đêm, bận rộn, đến bây giờ đã mệt nhọc lắm rồi.

Điều chỉnh hơi thở, nàng lại nói tiếp, giọng điệu trầm xuống:

- Nếu có thể đại thắng, thì Sa tộc thoát vây, rất có thể sẽ xoay một trận chiến.

Tống Dương giật mình, kinh ngạc cười nói:

- Nghe ý của nàng, trận này đánh thắng Khuyển Nhung là xong? Điều này…có chút khoa trương?

Từ Oa Oa cũng cười:

- Lấy đâu ra việc tốt vậy. Nhưng nếu đại thắng, mọi người có lẽ sẽ vẽ ra một bức tranh biên giới khác.

Nàng hai lần nhắc tới "đại thắng", không khỏi Tống Dương không coi trọng, hỏi:

- Đại thắng là ý gì?

Lịch sử của Hồi Hột và Khuyển Nhung gần như nhau, đều là hơn trăm năm trước hoàn thành sự thống nhất của nhà mình, sau đó, hai nước đánh đi đánh lại chưa ngừng, trong đó cũng có mấy lần đại chiến, mỗi lần đại chiến quá trình đều không sai biệt.

Bên A mạnh mẽ, bên B phấn khởi ứng chiến, sau khi giằng co một trận, kết quả xấu nhất không phải là khổ chiến mà chết, bắt đầu chậm rãi tiến về phía đối phương lui, tuy tạm thời nhường trận địa, nhưng có lực lượng phải bảo tồn, viện binh trong nước cũng bắt đầu điều động, sau khi tập kết trọng binh; ưu thế lại tăng lên, tạm thời đạt được chiến thắng nhưng lại khó mà giữ được lâu, một là phải suy nghĩ sự phản công của đối phương có thể ngăn cản hay không, chết có đáng hay không, hơn nữa điều càng phải suy xét là trong thế giới Trung thổ không chỉ hai nước đại mạc và thảo nguyên, phía sau bọn họ còn có Đông thổ nhà Hán và Mật tông Cao nguyên, Hồi Hột cũng tốt, Khuyển Nhung cũng được, thật muốn lâm vào cuộc chiến tiêu hao, ai cũng không dậy nổi, đắc thắng cơ bản sẽ không tham chiến liều lĩnh xông lên, dậy dỗ kẻ địch cũng thôi rồi, thu lại đại quan, cử đặc phái viên đi đàm phán.

Cho nên ác chiến giữa hai nước có thể phân ra thắng bại, lại không nói được thắng bại, đánh được một trận không giải quyết được gì, mỗi lần sau đại chiến bên thua có thể không thê thảm, nhưng đại quân biên giới vẫn còn, trước giờ chưa hoàn toàn bị tiêu diệt.

Tống Dương không thành thạo, không nghệ thuật, ngay cả một tù và Thiền Vu của thảo nguyên cũng không biết, càng không luận được lịch sử hơn trăm năm của hai nước Hồi Hột và Khuyển Nhung.

Nhưng đầu óc của Tống Dương rất rõ ràng, sau khi nghe Tạ Tư Trạc giải thích tình hình đại khái, hắn đã hiểu:

- Đại thắng mà nàng nói, hoàn toàn đánh tan trọng binh của Khuyển Nhung đang tiến vào chiến trường sao?

- Trước kia Hồi Hột và Khuyển Nhung đều luôn giằng co, điều quan trọng là chủ lực tiền tuyến phải được bảo tồn, hôm nay rút lui, ngày mai lại chỉnh, ngày kia lại quay lại, dùng đao mềm đi mài, bên ưu thế kém sẽ đem sự mạnh mẽ của bên có ưu thế hơn tăng cường tập kích, tiến lên thành lề mề trận công, một trận cho dù đánh không, mọi người dều sẽ dùng được.

Nói đến việc đánh giặc, bất tri bất giác Tạ Tư Trạc trịnh trọng hơn nhiều, gật đầu:

- Nhưng lần này, Sa dân đánh từ sau lưng, hai tuyến giáp công không chỉ đánh bại đối phương, còn phải khiến cho lang tốt ngoài tiền tuyết không có đường lui, tận lực giết nhiều địch, thật sự đánh tan bọn chúng. Khuyển Nhung sẽ bố trí đại quân ở phía trước.

- Thật muốn có thể đánh thành bộ dạng như ta nói, cho dù Khuyển Nhung cường thịnh, cũng sẽ khiến nó phải chết một trận đau nhất, phía tây không có một đội quân, phía nam thảo nguyên còn có Đại Yến như hổ rình mồi, không để cho Thiền Vu không cúi đầu.

Tạ Tư Trạc lặp lại cách nói:

- Nếu có thể đại thắng, vùng biên cương rộng lớn này sẽ không còn là phạm vi khống chế của lang tốt, Sa dân mạt binh liệt mã… Đương nhiên là vì hướng chàng báo ân, nhưng sao có thể không phải vì chính mình? Chàng phải hiểu được, đây là cuộc chiến đổi đời của Sa dân.

- Bọn họ tri ân báo đáp với chàng, thiếp muốn đem hết khả năng, giúp họ có được ngày ngẩng cao đầu. nguồn TruyenFull.vn

Nói xong, Tạ Tư Trạc hơi nghiêng ngườidựa vào Tống Dương, trán dựa vào vai Tống Dương, hai mắt khép hờ thì thào nói một chữ:

- Vây.