Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 298: Tấm đệm dưới đáy thung lũng!




Ngày hôm đó trôi qua quá nhanh, ngày hôm nay thì quá dài.

Ban Đại nhân cũng không ngủ được, nghe vậy thản nhiên đáp lại:

- Ta già rồi..cho nên lúc nào cũng cảm thấy hôm nay đã qua rất nhanh...

Đau, đau đau..A Y Quả chỉ cảm thấy mũi dưới, môi trên, không có lời nào diễn tả được hết sự đau đớn, lập tức cảm giác đau đớn như lan vào tận óc, bộ óc như muốn xôi trào.

Quả thực đau đến muốn chết, không, là đau hơn cả chết.

Nhưng A Y Quả không cảm thấy mình còn đang sống, hoàn toàn không có khả năng chưa chết, lại làm sao có thể còn sống chứ? Cho nên trong lòng nàng vẫn đang nghĩ, tiên nhân thành quỷ thế nào mà lại đau đớn như vậy.

Vừa kêu đau, A Y Quả vừa hồi phục lại ý thức, không khí nóng khác thường, khiến lồng ngực người ta như muốn nổ tung, trước khi mở mắt Hắc Khẩu Dao tự cho mình một lời giải thích: cơ thể chắc chắn đang đốt một chảo dầu, nếu không làm sao có thể nóng như vậy.. trước đây nàng từng nghe, các hình phạt khác ở điện Diêm La cũng không có quá nhiều quy tắc, duy nhất chảo dầu này, phải đích thân đầu trâu mặt ngựa động thủ, nhưng khi nàng mở mắt, xuất hiện ra là một khuôn mặt cổ quái: khuôn mặt dài rỉ sét, vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng xấu xí, có thể nói y là mặt ngựa, mặt của y đủ lớn, nhưng lại không dài, là mặt bánh lớn, hẳn y là đầu trâu, trên đầu không có sừng thì thôi, cái trán cũng rất hẹp.

A Y Quả trừng mắt nhìn, trong đầu hốt hoảng, nàng không thể ngờ trên Sâm La điện còn có một quan sai mặt mũi lớn như một cái bánh mỳ như vậy, nhưng thật ra trong số bạn bè của mình có nhân vật số một như vậy.

Tiểu Uyển cười ha ha:

- Tỉnh rồi.

Nói xong, dùng ngón tay bấm huyệt đạo trên ngực A Y Quả.

A Y Quả từ từ ngồi dậy, giữ lấy cổ tay của Tiểu Uyển:

- Ý gì vậy?

Nói xong, ánh mắt nhìn quanh, chỉ thấy ba người Tiểu Uyển, Nam Vinh, và Tiểu Cổ đều đang bên cạnh mình, đang cười nhìn nàng, Đại tông sư La Quan nằm bên cạnh nàng, trên người còn đắp một tấm thảm không biết kiếm được ở đâu, nhắm mắt không biết sống chết, những người khác đều không có mặt.

Nhìn về phía xa xa, xung quanh rất quen thuộc, dưới thân đất trộn với tạp chất lầy lội không chịu được, chung quanh hoa lớn vô cùng…Đó là điện Diêm vương gì chứ, rõ ràng là đáy cốc trước đây không lâu mọi người từng nằm đó một lần, A Y Quả dường như không dám tin, đôi mắt to nhìn đảo quanh một vòng, trên dưới, trái phải tỉ mỉ nhìn không ngớt, cuối cùng thử dò hỏi Tiểu Uyển:

- Ta chưa chết sao?

Tiểu Uyển gật đầu, cười nói:

- Chưa chết.

Thời gian Tiểu Uyển tỉnh lại cũng chưa lâu, đêm đó trong biển hoa đánh chết "quái vật", khiến máu dính đầy mặt, đầy cổ, bây giờ vết máu sớm đã khô, trên mặt giường như thành một lớp rỉ sắt, còn chưa kịp rửa, cho nên A Y Quả mới không thể nhận ra nàng.

A Y Quả lại nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi xác định không có người lạ, giọng nói hơi nặng nề:

- Những người khác đâu? Chỉ có mấy người chúng ta sao?

Trong giọng nói của nàng ẩn chứa một chút đau đớn, có thể niềm vui đại nạn không chết kia bất luận thế nào cũng kìm nén, sau khi nói ra mấy từ đó, trên mặt cũng đã rõ ràng là không kìm nổi lộ ra nụ cười két két, xem ra sự đau đớn kịch liệt của nàng cũng không có thành ý.

Vừa hỏi xong, còn chưa đợi Tiểu Uyển trả lời, A Y Quả đột nhiên nhìn thấy gì đó, hú lên một tiếng, vừa tỉnh lại cơ thể vốn đã rất yếu ớt, cũng không biết là sức lực từ đâu, liền nhảy dựng dậy, khi rơi xuống đã đoản đao ở tay, cơ thể của Hắc Khẩu Dao như gặp vào đại địch, trong con ngươi chợt lóe lên tinh quang, gắt gao nhìn vào phía sau lưng Nam Vinh, hạ giọng nói:

- Tiểu Nam, lẳng lặng tới đây, chớ hốt hoảng, đừng quay đầu, ta che chở cho ngươi.

Sau lưng Nam Vinh, một con cá chạch lớn chui ra từ vũng bùn, con ngươi mờ nhật từ từ chuyển động, đang đánh giá mấy người.

Nam Vinh giống như đẻ ra một con mắt sau lưng, toàn bộ như rất khẩn trương, vỗ vai mỉm cười:

- Đừng để ý, chúng không hại người đâu.

A Y Quả vội đến mức cắn răng, nhưng không dám tùy tiện xông lên, sợ hãi con cá chạch sẽ làm hại đến đồng bạn:

- Nhóc con ngươi hồ đồ, quái vật này hút máu người...

Không ngờ lời còn chưa nói xong, âm thanh truyền đến, quả nhiên như lời Nam Vinh nói, con cá chạch đó thực sự hoàn toàn vô hại, uốn mình quay trở về chỗ sâu trong vũng bùn, hiển nhiên không có ham muốn gì với các nàng.

A Y Quả chớp chớp ánh mắt tê dại. Mình chưa chết, cá chạch không ăn thịt người…mọi việc hình như đã hoàn toàn đảo ngược, Hắc Khẩu Dao hơi phát mộng, hoàn toàn không biết đây là việc gì.

Lúc đang buồn bực, từ phía xa lại truyền đến những tiếng bước chân, lập tức những tiếng cười quen thuộc vang lên:

- A, tiên tử Cổ gia tỉnh lại rồi? Lão ngài vừa ngủ một giấc, ở giữa còn nói mơ, nhắc tới mấy lần tam thê tứ thiếp, bách niên giai lão.

Giọng nói là của Tề Thượng, đang đỡ Ba Hạ, tập tễnh bước tới.

Lại gặp được " đồng bạn" khác, A Y Quả vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cười nói:

- Ta cho dù có nói mơ, nói cũng là những lời Dao gia trong núi, thằng nhóc như ngươi thì hiểu cái gì chứ.

Trong giọng nói, sức lực vừa rồi còn dùng để hét khi thấy con cá chạch quái lạ giờ đã tiêu tan hết, thân thể bủn rủn đến mức đứng cũng không vững, ngồi bịch xuống đất, tuy chật vật không chịu nổi, trong miệng còn không kìm nổi tiếng cười giòn tan.

Tề Thượng Ba Hạ hẳn là đi làm việc gì đó, Nam Vinh lên tiếng hỏi:

- Làm sao?

Tề Thượng lắc đầu:

- Không có cách nào, không đi được.

Nghe bọn họ đoán, A Y Quả buồn không được, đầy mặt đều là sự lo lắng:

- Rút cuộc là chuyện gì, sao đều chưa chết vậy? Lại chạy về cái nơi quái quỷ này? Ai có thể giải thích cho ta đây.

- Năm ngày.

A Y Quả mặt mũi rất lớn, Ba Hạ giữ chữ như vàng mở miệng:

- Ngươi hôn mê ước chừng đã năm ngày.

Khi Sa dân quét đánh chiến trường, La Quan ý thức không ngừng, Ban đại nhân, lúc đó, Ba Hạ cũng tỉnh lại, nhưng tình hình của gã cũng rất dị thường, có thể biết xung quanh xảy ra chuyện gì, lại không có chút sức lực nào, cũng không thể động đậy để phản kháng lại, chỉ có thể mở trơ mắt nhìn Sa dân sau khi làm nghi thức hiến tế, tập trung bọn họ lại, đem đám người ném xuống cốc.

A Y Quả ngạc nhiên, nói:

- Bị ném xuống? Từ trên cao như vậy ném xuống mà sao vẫn có thể sống được?

Có lẽ là duyên cớ tìm được đường sống trong chỗ chết, Ba Hạ ngắt lời nói với họ, còn chưa sa sầm mặt giận, chỉ lắc đầu:

- Khi bị bọn họ ném xuống, ta cũng cho rằng lần này mọi người chết chắc rồi, thật không ngờ, sau khi ném xuống mọi người được chúng đỡ..những con cá chạch đưới đáy cốc.

A Y Quả mở to hai mắt, há hốc miệng, nhưng việc này không thể tưởng tượng được, nàng muốn truy hỏi, cũng không biết nến hỏi từ nơi nào.

Khi từ trên cao ngã xuống Ba Hạ khó có thể động đậy, nhưng thị lực ở ngũ quan vẫn còn, trong lúc đang ngã xuống gã mơ hồ nhìn thấy, nghe thấy tiếng động đậy của con cá chạch dưới đáy cốc, động tác mau chóng tập trung lại. giống như những con cá được nuôi trong hồ nước, khi nhìn thấy có người tản mồi.

Ba Hạ khi đó thậm chí chờ mình có thể trong chốc lát sẽ ngã chết, đâu sợ ngã thành bùn thịt, chết thế lại khó coi làm sao, cuối cùng lại bị rơi vào lưới của quái ngư.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, đàn cá chạch kéo tới không giả, nhưng không phải là để "liên hoan", mà là kéo mấy người rơi xuống đất trước, sít sao vây quanh một chỗ, trong một khắc ngắn ngủi nổi lên một cái đệm "thịt" vưa cao vừa dầy, vững vàng đón lấy bọn họ.

Để cứu người, quái ngư còn bị đè chết hơn mười con.

Đàn cá chạch có thể lập tức chạy tới, quả nhiên có liên quan tới tốc độ động tác trong bùn của chúng, mà một điều quan trọng hơn là, lúc đó có rất nhiều quái ngư bên cạnh.

Chính đêm đó, nhiều kỵ binh lang tốt bị quẳng xuống thâm cốc, nhờ phúc của Tống Dương, đàn cá chạch được một bữa thịnh soạn, quái ngư dưới đáy cốc đều chui lên ăn no một bữa máu người, nhưng thi thể chồng chất một chỗ, ăn cũng không tiện, quái ngư chia thành ba nhóm, tha thi thể đi hường thụ.

Tập tính của quái ngư rất đặc thù, đối với những vật chết chúng sẽ không mang xuống dưới vũng bùn, chỉ ăn ở bên ngoài là thôi, do đó, vô số quái ngư kéo thi thể đi, các bộ phận ở đáy cốc đều tản ra, mấy người Ba Hạ ngã xuống cạnh đó, còn bị dính không ít bùn đất.

Thị lực của quái ngư bình thường, nhưng khứu giác thì mẫn cảm vô cùng, mấy người mới bị ném từ trên xuống, chúng đã phát giác ra cái gì, gom góp "đệm thịt" để đỡ bọn họ. Ba Hạ ngã vào trong "thịt cá", vừa mềm vừa trơn, thực sự mà nói, nếu bào trừ ác tâm không tính, đơn giản chỉ coi là cảm giác dưới thân dưới mà nói, vẫn là rất thoải mái.

Ba Hạ không bị ngã chết, không những không vui vẻ, ngược lại còn càng thêm ảo nảo. Lần thứ nhất không chết, ai biết sau đó quái ngư dự định bào chế tù binh thế nào? Nhưng không ngờ, sau khi cá chạch cứu người, vây quanh mấy người bọn họ vài vòng, không có bất cứ động tác gì, thì đã tản ra như vậy.

Sau đó không lâu Ba Hạ hồi phục lại chút sức lực, nhưng hắn không vội gọi đồng bạn tỉnh dậy, tuy không phải là đại phu, nhưng đạo lý cơ bản gã vẫn hiểu, ngủ mê man là liều thuốc tốt nhất đối với cơ thể, lập tức gọi họ tỉnh dậy trái lại sẽ khiến vết thương càng nguy hiểm.

Sau đó mấy ngày, Ba Hạ lại mê man, khi tỉnh lại đã kiếm được chút đồ ăn, chăm sóc đồng bạn, cũng may mà khi trước họ tiễn nhiều lang tốt xuống dưới. Kị binh Khuyển Nhung xuất chinh, bên mình luôn mang theo rải thịt khô, một ít lương khô và túi nước, sẽ không dễ dàng biến chất, trong một thời gian ngắn mọi người sẽ không lo bụng đói, tấm thảm trên người La Quan cũng đến từ tui hành quân của quan quân Khuyển Nhung, không chỉ như vậy, Ba Hạ còn tìm thấy không ít thanh nẹp từ chỗ thổ binh Khuyển Nhung, giúp La Quan cố định xương cốt bị gãy.

Đến ngày thứ ba, Nam Vinh và Tề Thượng lần lượt tỉnh lại.

Đến ngày thứ năm, tất cả mọi người đều tỉnh…quái ngư ở giữa vẫn thường xuyên chui ra, nhưng chúng hoàn toàn không có ý công kích, giống như chốt cửa, chỉ lộ đầu nhìn, sau đó sẽ rời khỏi.

Những việc trải qua đại khái là như vậy, A Y Quả vẫn nghe không hiểu gì cả, hồ nghi lớn nhất, lũ cá chạch này sao lại có thể thay đổi tính cách, từ ác quỷ cguyên thủy Diêm La Vương đi lấy mạng người biến thành đồng tử cứu mạng bên cạnh Quan Âm đại sĩ.

Nghĩ tới cá chạch liền nghĩ tới trứng cá, A Y Quả chỉ cảm thấy trên dưới người mình đều bắt đầu ngứa, vội vàng kéo tay Nam Vinh:

- Tiểu Nam, ngươi mau xem cho ta, trên người có cái thứ gì bẩn không…không, ta phải xem thằng nhóc ngươi trước.

Nam Vinh cười lắc đầu:

- Sớm đã nhìn thấy rồi, toàn thân ngươi bóng loáng, không có gì cả, là Tiểu Cổ xem giúp ngươi.

A Y Quả không coi mình là phụ nữ, nhưng cũng không thể dễ dàng để người đàn ông khác nhìn thấy mình, hai mắt liền lộ ra ýhận, nhìn Tiểu Cổ.

Tiểu Cổ vội vàng cười khổ lắc đầu:

- Không phải ta, thực sự không phải ta.

Lúc này Nam Vinh mới nhẹ nhàng vỗ trán, cười nói:

- Nói nhầm rồi, là Tiểu Uyển xem, không phải tiểu Cổ.

A Y Quả lúc này mới thở phào, nhìn Tiểu Cổ nói một câu:

- Coi như ngươi gặp may.

Tiểu Cổ tức hất tay, trong lòng đang cân nhắc cái gì với cái gì, A Y Quả không để ý tới hắn, lại quay đầu nhìn Tiểu Uyển, sắc mặt không yên tâm:

- Ngươi thật sự đã nhìn rõ rồi chứ? Trên người ta thực sự không có cái gì?

Vừa nói, nàng vừa cúi đầu sờ sờ trên người, giống như không bỏ qua một con cá chạch nhỏ nào, nhưng kiểm tra cũng không phát hiện ra vạt áo của mình rất chỉnh tề, không cần hỏi, chắc chắn là có người giúp mình kiểm tra rồi.

Tiểu Uyển khoát tay:

- Yên tâm đi, rất sạch sẽ.

A Y Quả rất kiên định, nhưng trong lòng nghi vấn chưa giải:

- Những con quái ngư đó mưu đồ cái gì chứ?

Tề Thượng tiếp lời nói:

- Trong ba ngày đầu, Ba Hạ còn nhìn thấy một việc khác, nói ra có chút ghê tởm, ngươi muốn nghe không?

Tính mệnh du quan, nào còn lo lắng ác tâm hay không, hơn nữa, A Y Quả bày ra cổ trùng, trong đó không ít trứng so với quái ngư có hơn chứ không kém, nàng còn không để ý, lập tức gật đầu:

- Nói đi.

Trong hai ngày trước, những người sống sót dưới đáy cốc không chỉ có mấy người bọn họ, còn có người khác, mười mấy lang tốt.

Kị binh Khuyển nhung kéo xuống dưới, cuối cùng lại không ít người là ngã trên người đồng bạn, bị thương không nhẹ nhưng vẫn còn sống sót, những người này phần lớn bị quái ngư hút hết máu mà chết, cũng có mười mấy người có thân thể cường tráng may mắn sống sót, không phải bọn họ đánh lui được quái vật, mà là quái vật tha cho bọn họ.

Nói đến đây A Y Quả đại khái đã đoán ra:

- Bọn họ giống chúng ta lúc đầu?

Ba Hạ gật đầu, lựa chọn những người cường tráng để kí sinh trứng cá sinh sản thế hệ sau, là tập tính của quái ngư, những lang tốt " bị kí sinh", quái ngư sẽ không công kích, nhưng cũng không cho phép họ rời khỏi.

Đối với những lang tốt bị quái ngư đánh lén, Ba Hạ không có hứng thú giúp họ, hơn nữa, gã không có bản lĩnh của Tống Dương, muốn giúp cũng không giúp nổi.

Tuy khí lực hoàn toàn biến mất, nhưng lăn lộn giang hồ nhiều năm, Ba Hạ cũng không phải là lăn lộn vô ích, gã phát hiện đối phương, nhưng những lang tốt may mắn sống sót trước sau chưa nhìn thấy bóng dáng của gã.

Sau đó ba ngày lang tốt chưa từng kêu gào thảm thiết cũng không thấy thống khổ, liều như vậy một lần ngã xuống đất, sau đó bị đại quái ngư kéo vào trong vũng bùn.

Thời gian Tiểu Uyển tỉnh lại không lâu hơn A Y Quả, cũng là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, như thoáng có suy nghĩ:

- Những người bị trồng trứng cá, quái vật không ăn không đánh…nhưng chúng ta vẫn đều sạch sẽ..

Trong đó Tề Thượng sớm đã hiểu rồi, đáp lại:

- Chúng ta bây giờ là sạch sẽ, nhưng chớ quên, trước đó chúng ta đều đã bị cá chạch đánh lén. Ta đoán thế này…trứng cá trên cơ thể ta và ngươi sớm đã bị thanh trừ, nhưng " hơi thở" vẫn tồn tại, quái ngư sẽ không đến búng quần áo của chúng ta nhìn, chỉ là dựa vào khứu giác ngửi: những người này mang trứng của chúng ta, đừng để họ chết.

Đạo lý mà Tề THượng nói rất rõ ràng, quái vật vẫn coi họ là "kí chủ" của cá cái của mình, nếu không như vậy cũng sẽ không khách khí với chúng ta như thế, càng sẽ không lấy ra "đệm thịt" liều mình cứu chúng ta.

Ngoài ra, đối với những "kí chủ" đã mang trứng cá, quái ngư cũng sẽ không đánh lén nữa. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Nghi vấn đầu tiên biến mất, nghi vấn tiếp theo lập tức xuất hiện, Tiểu Uyển nhăn mày:

- Quái ngư đó đợi một lúc, lâu không thấy chúng ta " ấp trứng" liệu có thể sẽ không kiên nhẫn…

Vấn đề này chỉ có thể đi hỏi quái vật, Tề Thượng thông minh nữa cũng không thể giải đáp được, chỉ có lắc đầu nói:

- Không biết.

Tiểu Uyển lắc lư đứng lên:

- Vậy chúng ta mau đi thôi, càng sớm rời khỏi đây càng tốt.

Tề Thượng cười khổ:

- Vừa nói rồi, quái ngư không cho chúng ta rời khỏi đây. Nếu không lần trước ở đáy cốc, chúng ta đã bị đánh lén, tại sao cá chạch còn vây quanh chúng ta liều mạng? Đại khái là vì chúng ta muốn đi, chúng muốn cản.

Nơi mà mọi người đợi, còn cách mép cốc một chút, vừa rồi Tề Thượng và Ba Hạ đi đến vách cốc muốn xem xét liệu có thể có đường ra, nhưng rất nhanh đã có quái vật xuất hiện, kéo họ trở về.

Chỉ cần không rời khỏi đây, tạm thời có thể bình an vô sự.

Dưới cốc thiếu thuốc, mọi người đều bị trọng thương, trong thời gian ngắn không có khả năng khỏi hẳn, dựa vào thực lực hiện nay của họ, đừng nói phá vòng vây như lần trước, ngay cả một hai con chạch công kích bọn họ cũng không ngăn cản được. Không có cách nào, chỉ có thể chờ thời cơ, đợi trọng thương từ từ khỏi hẳn sẽ tính tiếp.

Hiện nay mắt rõ ràng không nhìn thấy cơ hội, có vội vàng hơn nữa cũng vô ích, chỉ có kiên định lại, nghe theo số mệnhnh vậy.

Về phần những đồng bạn không ở dưới cốc, trước khi Ba Hạ bị ném xuống cũng nhìn rõ, Tống Dương bị chôn xuống đất, Ban đại nhân có thể nói tiếng Man thoại, không biết nói gì với người Man, xem vẻ mặt mọi rợ đối với tiểu thư và lão gia xem ra khá thân mật, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì.

Nam Vinh ôm gối ngồi phịch xuống, giọng nói sâu kín:

- Xem ra….

Nàng muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, cằm chống lên đầu gối, trầm mặc.

Nhắc tới Tống Dương, Tiểu Uyển cũng trở lên buồn bã không vui, nàng coi Tống Dương là bạn, tuy hai người qua lại không nhiều, nói chuyện cũng không nhiều tình nghĩa, điều nàng quan tâm hơn là việc này nên nói thế nào với Tiểu Bộ. Nếu biết Tống Dương chết tha hương, Tiểu Bộ còn có thể sống sao? Tiểu Uyển không dám nghĩ thêm.

Sắc mặt của Tề Thượng và Ba Hạ cũng âm trầm, Tống Dương đã chết, tiểu thư bị mọi rợ đưa đi, không nói hai huynh đệ họ không làm được gì nữa, mà quan trọng nhất là ngay cả tin tức cũng không có cách nào truyền về.

Nơi sâu nhất đáy cốc vừa rồi còn náo nhiệt một lúc, giờ lại trở lên trầm mặc, mọi người đều ngồi xuống, không có ai lên tiếng, yên lặng tâm sự. Một lúc lâu sau, A Y Quả thở ra một hơi, lạnh lùng nói:

- Đại A Mỗ từng nói, cho dù là khi nào đều phải cứu người sống. Có việc gì ra ngoài rồi nói tiếp.

Nói xong, nàng xoay nửa người, giơ tay niết vào người La Quan…vừa rồi Thất Thượng Bát Hạ nói nửa ngày, nhưng hai anh em họ đều xem nhẹ một việc, quên nói với Hắc Khẩu Đao tình hình của La Quan, đại tông sư lại che vẻ thám tử, A Y Quả không nhìn thấy nẹp trên người lão, còn nói đại tông sư bị hôn mê giống mình, hảo tâm hảo ý muốn cứu tỉnh lão.

Không ngờ ngón tay của nàng vừa mới chạm vào La Quan, đối phương đột nhiên mở to mắt, ánh mắt vững vàng nhìn thẳng vào nàng.

A Y Quả hoảng sợ, vội rút tay lại:

- Lão Hán ngươi không hôn mê sao? Vậy vừa rồi sao lại không nói chuyện thế, bây giờ còn dọa người.

Tiểu Cổ giải thích thay:

- La tiền bối bị thương nghiêm trọng nhất, bây giờ vẫn không có cách nào lên tiếng, nhưng tinh thần rất tỉnh táo, khi khôi phục nhất định có thể hồi phục như ban đầu.

Tạ Tư Trạc không biết đồng bạn bị ném xuống đáy cốc vẫn còn sống, người thân nhân cuối cùng của nàng đã chết, ngồi trong nhà giam lạnh như băng, nàng vẫn có cảm giác đó: ngày hôm nay trôi qua rất chậm, chậm hơn nhiều so với ngày hôm qua.

Trong hai ngày cuối cùng, Ban đại nhân sớm đã bị lao đầu mang đi, đến tối mới trở lại, mỗi lần đều mang lại một bình rượu, một già một trẻ chia nhau uống say, sau đó ho khan, Tạ Tư Trạc thủ pháp không được, lão đầu ho khan lại dữ vậy cũng không cần nàng đấm lưng, nhưng lại đảo lại, nhưng Tạ Tư Trạc bị sặc, Ban đại nhân có thể giơ nắm tay vừa gầy vừa khô ra, nhẹ nhàng đập vào lưng nàng, vị trí chính xác đến vô cùng, rất thoải mái.

Thỉnh thoảng lúc ho khan, Tạ Tư Trạc vẫn không chịu nổi, một tiếng khóc đột nhiên vang lên, mỗi khi đến lúc này Ban đại nhân đều sẽ thu tay lại, cũng không khuyên giải gì, để nàng khóc.

Có lẽ đối với người già, có khóc, cũng là một việc tốt.