Nghiêm túc mà nói, vật A Y Quả chạm vào là một chuỗi vòng cổ nhưng là vòng cổ đang đeo trên cổ một người. Người khác rút củ cải mang theo bùn, A Y Quả thì lôi vòng cổ mang theo đầu người. Da thịt của cái đầu sớm đã thối rữa không còn nhận ra nhưng trong hốc mắt đen dường như còn có con trùng không tên nào đó đang chuyển động, giống như ánh mắt chuyển động nhìn thẳng về phía A Y Quả.
Vốn tưởng rằng chạm vào bảo bối, không ngờ lại là vật ghê tởm thế này, A Y Quả hét lên, toàn bộ cơ thể ngã hẳn về phía sau. Nàng ngã chỏng vó trong vũng bùn lầy lội nhưng do trong lúc khẩn trương, bàn tay lại nắm vòng cổ càng thêm chặt, thế là cái xác vốn nằm dưới bùn cũng bị kéo ra, rơi thẳng lên người nàng.
Lúc vừa nhìn thấy đầu người, A Y Quả thật sự bị dọa đến phát điên nhưng đó là do sự việc quá bất ngờ, không kịp chuẩn bị tinh thần, đến lúc ngã chỏng vó thì nàng đã hiểu ra, chỉ là một người chết, chẳng có gì đáng sợ.
Sau hoảng loạn là tức giận, bị người chết úp sấp lên người, thật là xui xẻo, lại mất mặt trước mắt hai người đẹp Tiểu Nam và Tiểu Trạc, A Y Quả lập tức nhảy lên, dang chân đá thi thể ra xa.
Trong vũng bùn tự nhiên có thi thể, việc này thật có chút khó tin. Cả đoàn người đều xúm lại nhưng việc trước tiên là không nén nổi mà đứng tránh A Y Quả ra. A Y Quả chưa hết tức giận, nghiến răng nói với mọi người xung quanh:
- Người chết rồi còn chọc tức ta, việc này không thể như vậy… vòng cổ này ta phải lấy đi!
Thi thể thối rữa nghiêm trọng, nhưng có thể thấy mơ hồ y phục và trang sức, màu sắc rực rỡ dễ đập vào mắt, Tiểu Cổ chỉ nhìn một cái đã nói chắc chắn:
- Là một Tát Mãn, vu sư trên thảo nguyên.
Vừa nói, Tiểu cổ vừa dùng dao của mình chạm vào thi thể, cẩn thận quan sát trang sức trên người thi thể, tiếp tục nói:
- Địa vị hẳn là rất cao.
Nếu theo cách nói của kiếp trước, Tát Mãn chính là nhân viên mang thần chức trên thảo nguyên, lúc nào cũng ăn mặc sặc sỡ. Từ cổ tay đến cổ chân đều đeo đầy trang sức tượng trưng cho thần lực của Bạch Lang Thần cho thấy Tát Mãn chết tại nơi này có địa vị không thấp, chuỗi hạt trên cổ cũng không tầm thường, trong hoàn cảnh oi bức thế này mà vẫn có thể duy trì lạnh băng băng, nắm trong tay thật thoải mái.
Tống Dương cũng lên trước kiểm tra thi thể. Người này xương khớp toàn thân đều lớn hơn người thường một chút, khi còn sống nhất định khổ luyện qua công phu thượng hạng, hơn nữa luyện tập cũng không tệ, ngoài ra xương cổ chân phải bị tổn thương, có thể là trặc chân.
Biển hoa này ở trong vùng "bị Lang thần vứt bỏ", nơi xui xẻo này ít có người tới, đúng nghĩa là một khu không người. Nhưng sau khi hiểu rõ về thân phận của thi thể thì thấy không có gì kì quái.
Lúc ban ngày, Tiểu Cổ còn nói rằng khi Lang thần vứt bỏ nơi này, luôn có Tát Mãn mạo hiểm đi vào, mong muốn cầu Lang thần khoan thứ. Thi thể Tát Mãn ở trước mắt chắc là giống Tề Thượng lúc nãy, trong lúc đang đi trong biển hoa thì bị rơi xuống, không biết y có mang theo trên người phi trảo như A Y Quả không nhưng y có biện pháp của bản thân để làm giảm hậu quả nên không bị ngã chết nhưng cổ chân lại bị thương, không chừng còn bị nội thương không nhẹ, không cách nào leo trở lên, chỉ có thể kiên trì tiến lên phía trước, đi đến đây thì thể lực không chịu nổi nữa, đành trở thành phân bón cho hoa vàng.
Lai lịch không có gì đáng nghi, nguyên nhân chết không có gì đáng ngờ. A Y Quả và Thất Thượng, Bát Hạ lấy đi di vật của người chết, vui vẻ phấn chấn tiếp tục lên đường.
Có Tề Thượng và A Y Quả thì dù hoàn cảnh có khó khăn hơn, mọi người vẫn có thể tìm vui trong khổ. Dù mọi người xung quanh không nói nhưng tâm tư phần lớn đều bị hai người họ dẫn dắt, không ai để ý thấy rằng miệng Tống Dương và La Quan lâu lâu lại động đậy, họ dùng âm thanh mà chỉ hai người họ mới nghe thấy, hạ thấp giọng nói chuyện với nhau.
Nguyên nhân chết của Tát Mãn không phải là không đáng ngờ… Ngược lại, quả thật là rất đáng nghi ngờ.
Nguyên nhân chết của Tát Mãn không phải là không đáng ngờ… Ngược lại, quả thật là rất đáng nghi ngờ.
Tuy nhiên, lúc kiểm tra tử thi Tống Dương không nói rõ nên mọi người đều không chú ý kĩ là trên xương vai cổ của người chết có vết thương do vật sắc bén gây ra. Vừa nói, Tống Dương vừa đưa tay vỗ một cái lên cổ của chính mình, chỉ ra vị trí bị thương của thi thể, sau đó tiếp tục nói:
- Đây là động mạch chủ.
Nói xong, hắn mới chợt nhớ ra là trung thổ không có từ "động mạch chủ".
Cũng may, dù La Quan chưa từng nghe qua danh từ này nhưng cũng có thể hiểu ý của Tống Dương…
Xem vết tích lưu lại trên xương của thi thể, động mạch chủ nhất định là bị cắt đứt, dẫn đến xuất huyết không ngừng, đây mới là nguyên nhân chết thật sự của Tát Mãn.
Do đó, sẽ có hai khả năng, một là khi Tát Mãn ngã xuống, cổ đã bị đá sắc cắt phải, thương tích thế này chắc chắn chết, hơn nữa lại chết rất nhanh, Tát Mãn tuyệt đối không thể đi xa như vậy để đến nơi đã chôn lấp thi thể, nghĩa là thi thể đã bị thứ gì đó đem qua đây; hoặc có thể lúc Tát Mãn rơi xuống, thương tích không nặng nhưng chạy được một lúc thì bị tập kích, động mạch đứt lìa.
Cho dù Tát Mãn gặp phải tình huống nào thì cũng chứng tỏ đáy thung lung này có một thứ gì rất ghê gớm…
Lại tiến về phía trước một đoạn, La Quan bỗng nhiên mở miệng, âm thanh vẫn thấp như cũ, chỉ có Tống Dương nghe được:
- Có phát hiện không?
Tống Dương cũng thấp giọng đáp:
- Hình như là giun đất.
La Quan cười một cái:
- Giun đất rất lớn.
Hai người có ngũ giác tốt nhất gần như đều có thể phát hiện ra, nằm sâu trong mặt đất lầy lội dưới chân, thật sự đang có thứ gì đó nhẹ nhàng bám theo họ… cảm giác có chút giống rắn nhưng rắn không thể chui qua chui lại trong đất bùn.
Thứ trong bùn nhất định vô cùng trơn trượt, từ đầu tới cuối không hề phát ra chút âm thanh nào, La Quan và Tống Dương có thể nhận ra nó chỉ là bởi vì khi nó chuyển động đã gây ra một chút chấn động nhỏ.
Chỉ với một chút chấn động, hai người không thể xác định được thân hình của nó nhưng chắc chắn nó không nhỏ.
Những người còn lại vẫn hoàn toàn không phát hiện. Tay của Tống Dương nắm lên chuôi đao Xuân Sam, chợt lại nhíu mày nói với La Quan:
- Đao quá ngắn, sợ là không chạm đến được.
La Quan nhún vai một cái:
- Đáng tiếc, có thêm một mũi tên thì tốt rồi.
Con vật ẩn sâu trong bùn đất lầy lội kia, nếu muốn giết nó bằng mấy thứ trên tay Tống Dương và mọi người thì phải mở mặt đất ra mới được… La Quan lại cười:
- Nó tốt nhất đừng kích động.
Dù cẩn thận nhưng không đến mức căng thẳng, dựa vào lực tay không xé nát sư tử, hổ sống của Tống Dương và La Quan thì dã thú như thế nào cũng không đáng lọt vào mắt. Câu nói của đại tông sư "nó tốt nhất đừng kích động" là ý thuần túy muốn chỉ "con giun đất" kia, nó không động thì thôi, nếu thật có ác ý xông ra thì chỉ có một đường chết… Tiếc là "con giun" kia không nghĩ vậy, La Quan vừa dứt lời, chấn động dưới chân bỗng trở nên dồn dập, hẳn nó dùng toàn bộ sức lực cấp tốc xông lên.
Chấn động dồn dập cũng chỉ hai người đứng đầu cảm giác được, các đồng bạn khác vẫn không hề hay biết. Tống Dương lên giọng cảnh giác:
- Mọi người cẩn thận chút.
La Quan bình tĩnh nói với Tống Dương:
- Giao cho tôi, đang muốn xem thử nó là cái gì.
Tống Dương không phí lời, đưa ngay Xuân Sam ra, La Quan có cung mà không có tên, nếu đánh nhau chỉ có thể tay không ra trận, Tống Dương không phải sợ La Quan bại trận, trong thế giới trung thổ này không thể có súc sinh nào có thể đánh bại được đại tông sư. Nhưng Tống Dương lo lắng rằng quái vật sắp xông lên này, thân thể có thể có gai độc, tay không đánh nhau thì thật thiệt thòi.
Đối với đao báu đưa ra trước mặt, La Quan cười lắc đầu, không đưa tay ra đón lấy:
- Đã nói đao cho ngài dùng, tôi không dùng.
Không đợi Tống Dương nói gì, La Quan đã nhảy đi mất. "Con giun" đã chui ra khỏi bùn lầy… quái vật mà chưa ai từng thấy, đen nhánh, tốc độ cực nhanh, xông thẳng vào người có vẻ nhiều thịt nhất trong đội ngũ: Mộ Dung Tiểu Uyển.
Quái vật nhanh nhưng La Quan còn nhanh hơn, một bước chạy ngay đến trước Tiểu Uyển để đón quái vật, bỗng La Quan cầm cung trong tay với bộ dạng khác, tất nhiên không phải động tác giương cung bắt, mà là dùng cung để siết chặt.
Không ai có thể thấy rõ La Quan làm như thế nào nhưng dây cung rõ ràng đã siết lên cổ của quái vật, bỗng hai tay La Quan vung một cái rồi cười thành tiếng.
Quái vật bị siết chặt cổ đến cơ hội kêu gào cũng không có, thân thể nằm dưới vũng bùn đã bị đại tông sư lôi lên, tạo thành một hình cung kinh người giữa không trung, cuối cùng bị quẳng trở lại mặt đất làm cho bùn đất văng khắp nơi.
Trong lúc lôi quái vật lên, cổ tay La Quan đã dùng lực lắc một cái, xương cốt toàn thân quái vật đều vì vậy mà không còn nguyên vị trí, khi xuống đất chỉ run rẩy vài cái đã mất mạng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Động tác nhanh như ánh sáng từ đá lửa, đại tông sư ra tay gọn gàng, sạch sẽ. Bao gồm cả Tống Dương, tất cả mọi người đều xem đến hoa mắt, mê muội tinh thần.
Đợi sau khi hồi phục tinh thần, Tề Thượng vừa nhìn quái vật, vừa hít vào một hơi:
- Đây là… cá chạch thành tinh à? Nếu không thì là quái vật lươn.
Thân to bằng đùi người bình thường, dài khoảng chiều dài của hai người bình thường, có chút giống đại xà nhưng trên lưng và đuôi có vây, thân có vảy nhỏ, bên ngoài được bao bởi chất nhầy, nhìn kĩ "mặt mũi" của quái vật thì thấy mắt nhỏ, miệng to, khóe miệng mọc mấy sợi râu thịt dài dài, đúng là một con cá chạch lớn đến khó tin.
Tuy nhiên, cũng chỉ là bề ngoài gần giống thôi, Tống Dương mở miệng của quái vật ra, không hề có răng mà giống như con đỉa, có ba phiến sắc bén hình vòm cung, nhìn vũ khí trong miệng này đã có thể hiểu đây là loại quái vật hút máu.
Tống Dương thở phào nhẹ nhõm, thi thể Tát Mãn lúc nãy phát hiện hẳn lên chết do miệng của "cá chạch". Nguyên nhân chết đã được giải thích khiến hắn thoải mái nhiều, quái vật đã ra mặt không thể đáng sợ bằng quái vật âm thầm phía sau, khiến người ta đoán không ra.
Đã gặp kì hoa lại thấy quái ngư, Tề Thượng nén không được lại muốn bình phẩm một phen nhưng lần này vừa nói hai câu, hắn đã đưa mũi lên ngửi một cái, nhíu mày nói:
- Mùi gì vậy?
Bất giác, trong không khí hòa lẫn một mùi kì lạ, không đến nỗi phải gọi là thối nhưng có chút kích thích, ngửi vào khiến người ta muốn hắt xì hơi.
Tống Dương đứng thẳng lên, chỉ vào cái xác "cá chạch":
- Mùi của nó… sau khi chết, mùi lạ liền bay ra.
La Quan sau khi giết cá chạch tinh cũng thấy không có gì đáng đắc ý, vung tay thúc giục mọi người:
- Lên đường thôi.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, chỉ có Tống Dương còn có chút lưu luyến quái vật nên liều lĩnh kéo dài chút thời gian, lấy trong túi ra một bình sứ trống không, dùng dao trong tay mở miệng quái vật, hứng lấy không ít nước bọt rồi mới đứng dậy đuổi theo mọi người.
Trên đời này dường như không có việc mà Tề Thượng không chen vào, hắn hỏi Tống Dương:
- Ngài vừa làm gì vậy?
Tống Dương cảm thấy thu hoạch không tồi, vừa cười vừa giải thích:
- Quái vật hút máu, mặt bên trong má đều có giấu tuyến độc, nọc độc không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng nhất định là thuốc tê thượng hạng. Con cá chạch kia lớn như vậy, muốn hút máu mà không ai biết, nọc độc của nó nhất định không tầm thường, để về Yến Tử Bình sẽ nghiên cứu kĩ hơn.
Nghe giải thích xong, Tề lão đại gật đầu thỏa mãn, búp bê sứ lại kinh ngạc mở miệng:
- Quái vật lớn như vậy còn phải hút máu trộm… vậy thứ bị nó hút máu lớn đến thế nào?
Vấn đề vừa được đưa ra, Tống Dương và La Quan cùng sửng sốt. Trầm mặc một lát, La Quan chậm rãi lắc đầu với Tống Dương:
- Thứ đó… tốt nhất đừng xuất hiện.
Con cá chạch dài hơn một trượng không đáng gì nhưng thứ bị con cá chạch lớn thế này hút máu, sợ là thật sự không thể tùy tiện chọc tức nó.
Tề Thượng ở bên tiếp lời cười nói:
- Theo tôi, chủ yếu vẫn là phải xem loại cá chạch này rốt cuộc có bao nhiêu con, nếu chúng giống như đỉa tập hợp thành nhóm thì không cần nói nữa, lân cận nhất định có thứ thật lớn, nếu không chúng sớm đã đói chết rồi; nếu ở đây chỉ có một con cá chạch thì không sao, cũng có thể là nó ăn vụng tiên đan linh quả gì đó, tu luyện thành tinh rồi một mình trốn ở nơi này…
Lời chưa dứt, La Quan bỗng nhiên dừng bước chân, ánh mắt nhìn lại, nói với Tề Thượng:
- Tề lão đại quả nhiên có cái miệng may mắn.
Tề Thượng còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của La Quan, Tống Dương cười khổ, hô to một tiếng với tất cả đồng bạn:
- Chạy!
Vừa nói, hào quang màu xanh chợt lóe, Xuân Sam lại ra khỏi vỏ.
Sau một lát, không còn chỉ là Tống Dương và La Quan có thể phát hiện chấn động nữa mà đến đám người Thất Thượng, Bát Hạ cũng đều có cảm giác, cả vũng bùn lớn đều khuấy động cả lên!
Không phải thứ rất lớn đó, Tống Dương và La Quan có thể cảm nhận rõ ràng, thứ đang tới vẫn là "cá chạch" nhưng không phải một hai con. Rốt cuộc có bao nhiêu con? Năm mươi, một trăm con hay hai trăm con? La Quan cũng không biết rõ, điều có thể xác định chỉ là toàn bộ cá chạch trong vũng lầy lớn này không biết vì sao bị kinh động, đang từ bốn phương tám hướng xúm tới bao vây nơi mọi người đang đứng.
Lúc này, không ai chần chừ nữa, đều rút dao ra, dang rộng bước chân chuẩn bị chạy, trong đó không biết ai nhẹ nhàng nói một chữ:
- Mùi.
Cũng chỉ có nguyên nhân này, xác con cá chạch đầu tiên bị La Quan giết chết tỏa ra mùi kì quái, kinh động đồng loại đang ngủ đông ở sâu trong bùn.
Chạy thì chắc chắn phải chạy, hơn nữa còn phải chạy về phía trước… Không biết thung lung này rốt cuộc rộng như thế nào, con đường phía trước mịt mù, không hề có khái niệm nhưng nếu quay trở lại, đợi họ leo lên khỏi vách đá, truy binh có lẽ cũng đến rồi, đó chỉ có một con đường chết.
Bùn lầy đối với người đi vào là phiền toái cực lớn nhưng đối với quái vật sinh trưởng nhiều thế hệ ở đây mà nói thì không hề có chướng ngại, tốc độ xúm lại của chúng vượt xa Tống Dương và mọi người!
Một lát sau, con "cá chạch" đầu tiên xông lên khỏi đất bùn, miệng đóng mở liên hồi, tấn công về phía Tiểu Uyển, gần như cùng lúc, một tiếng thét vang lên, Xuân Sam vung lên, lướt nhanh tới! Tống Dương đã ra tay trước, chém ngay vào mặt quái ngư, thân xác máu thịt làm sao mà chống lại bảo đao, "cá chạch" trong tiếng kêu thảm thiết, cái đầu to bị chặt làm hai nửa, dịch văng khắp nơi, chết thảm tại chỗ.
Tiểu Uyển tức giận nói:
- Con tiếp theo để tôi tự xử!
Uyển đại gia nắm bàn tay kêu răng rắc, hai con cá chạch trước đều thấy béo mới cắn, thật làm nàng tức giận… Từ lúc Tống Dương ra tay cũng là lúc sự giết chóc nơi thung lung sâu bắt đầu.
Vô số quái ngư chen chúc nhau tới. Tống Dương và La Quan lần lượt thả người đang cõng sau lưng xuống, giao cho những đồng bạn còn lại bảo vệ để hai người chuyên tâm hộ tống đội ngũ tiếp tục không ngừng tiến lên, lại một lần nữa đại khai sát giới.
Tống Dương vung dao như gió, cho dù bảo đao trong tay không phải long tước nhưng mỗi lần chém vẫn hùng dũng như điện, khí thế mãnh liệt, khắp nơi la liệt xác quái ngư; La Quan có cung mà không có tên nhưng cũng vì vậy mà những người có mặt mới có vinh dự chứng kiến tận mắt võ nghệ cổ đại vốn đã thất truyền hơn trăm năm, chỉ còn được ghi lại trong sử sách: cung sát.
Cung của La Quan không phải vật tầm thường, cánh cung có thể chịu được lực của đại tông sư, bản thân dây cung cũng là vũ khí giết người. Trong tay La Quan, cung dài chuyển động như hoa nhưng động tác thật sự của tay lại cực kì đơn giản, nhìn kĩ sẽ thấy chỉ là một cái thắt, một cái siết, sau đó là một tiếng rơi của đầu cá xuống đất.
Lão đầu tử Ban đại nhân lẫn trong đội ngũ, mắt thấy hai vị cao thủ tận lực giết quái vật, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên một từ: dưa hấu.
Tống Dương chém vào đầu cá, mỗi lần ra tay đều không chút sai sót, một dao chém xuống, đầu thành hai nửa, giống như cắt dưa hấu; La Quan lấy cung làm trảo, liên tục lặp lại cùng một động tác, lúc thu cung về nhất định có một đầu cá tròn tròn rơi xuống đất, giống như đang hái dưa hấu.
"Cá chạch" nhiều vô số kể, giết hoài không hết, việc tiến lên phía trước chỉ nhờ Tống Dương và La Quan hai người thật không thể nào cản trở hoàn toàn sự bao vây của chúng.
Nhưng may mắn là quái vật hút máu trong bùn lầy có thân hình tuy khá giống con trăn lớn nhưng kết cấu thịt xương càng giống con lươn hơn, cá chạch chỉ có thể vồ, cắn, không thể quấn, siết như rắn nên lực sát thương cũng giảm đáng kể.
Hơn nữa chúng là thú hút máu nên không biết xé rách mà chỉ biết hút, lại bị giới hạn bởi tập tính cho nên khi công kích con mồi, chúng chỉ có hai lựa chọn, một là dựa vào khứu giác linh dị để tìm ra vị trí nhiều máu nhất trên con mồi, tình hình cũng giống như khi tập kích Tát Mãn trước đó; nếu không thì lựa chọn bộ phận có diện tích lớn nhất trên con mồi, ít nhất phải đủ để vũ khí từ miệng chúng tiếp cận và cắn vào được.
Chính vì hai tầng nguyên nhân này mà "cá chạch" không trực tiếp cắn chân người ngay dưới bùn, mà phải sau khi nhìn thẳng mục tiêu, từ vũng bùn xông lên, cắn vào cổ hay vào ngực vào lưng.
Nấp trong bùn lầy, cá chạch như cá, qua lại không phát ra tiếng động, hơn nữa, tốc độ cực nhanh, động tác linh hoạt nhưng khi xông lên, sự linh hoạt, ứng biến và tốc độ của chúng cũng kém đi, vì thế mà lực sát thương cũng giảm đi nhiều. Bốn người Nam Vinh, Tiểu Uyển, Tề Thương, Ba Hạ đều là cao thủ. Quái ngư di động trong bùn lầy, họ không thể phát hiện nhưng đợi khi chúng nhảy ra, chỉ với phản ứng của mấy vị cao thủ này cũng đủ để ứng biến, có thể kịp thời ra tay chém giết quái vật.
Đám Tề Thượng có năng lực tự bảo vệ mình tất nhiên làm giảm nhẹ đáng kể áp lực cho Tống Dương và La Quan, mọi người cắn răng khổ chiến, đồng thời tiến nhanh về phía trước. Sau khi Tiểu Uyển dùng nắm tay trực tiếp đấm nát một cái đầu quái ngư, nàng không quên cười nói:
- Loại cá này nhìn thấy đáng sợ nhưng thật ra không đến nỗi, ta thấy còn kém xa quái điểu mà Lưu Nhị nuôi.
Quái điểu không bị đả thương bởi đao bình thường, sức chiến đấu vượt xa cá chạch. Nếu đám người Tống Dương bây giờ đang bị số lượng này của quái điểu Lưu gia bao vây thì thật không cần phải chiến đấu vô ích nữa.
Cả vũng bùn đều đang khuấy động lên, theo tầm nhìn của chim từ trên trời, trung tâm biển hoa không gió mà động, tầng tầng rung chuyển gợn sóng, cảnh sắc thật là đẹp, lại có ai ngờ rằng nơi rễ hoa đang có một đám cao thủ nhân gian liều chết dã đấu với đám quái vật chưa từng được biết đến trên thế gian này.
Vây bắt, săn giết… phá vây, chạy nhanh, hoàn toàn không còn khái niệm thời gian, mọi người không biết đã tiến về phía trước bao lâu. Trong lúc đánh nhau dữ dội, thể lực nhanh chóng tiêu hao, Tề Thượng có chút không cầm cự nổi nữa, sắc mặt trắng bệnh, hô hấp khó khăn nhưng hắn không chịu nói thêm chữ nào, chỉ tính toán rõ ràng trong lòng: không có gì phải nói cả, nếu nói với đồng bạn là mình sắp không được nữa thì cũng chỉ làm mọi người bận tâm, liên lụy người khác, chi bằng đến lúc không thể tiếp tục được nữa thì xông ra ngoài, chết ngay cho gọn gang bớt việc nhất!
Cát nhân tự nhiên may mắn, vận may của Tề Thượng trước giờ không tệ, lần này cũng không ngoại lệ. Ngay lúc hắn định bỏ cuộc thì bên tai mọi người bỗng nhiên vang lên tiếng cười của La Quan:
- Tới tận cùng rồi, chuẩn bị leo lên thôi.
Âm thanh này sao mà dễ nghe thế? Tề Thường nghĩ trong lòng, nghe còn hay hơn sơn ca mà A Y Quả hát.