Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 287: Biển Hoa




Lần này, mọi người chạy một mạch đến giữa trưa thì trước mắt xuất hiện một con sông nhỏ. Nước sông chảy xiết nhưng không sâu cũng không rộng, không thể ngăn cản mọi người và tất nhiên cũng không thể dùng để ngăn trở truy binh.

Trong thời gian đó, đàn ưng lại kêu gào một lần nữa. Lần này truy binh đến từ hướng tây, mọi người cũng dần dần đoán được rằng phương bắc hẳn sẽ không có lính lang, nếu có thì đã xuất hiện đón đầu từ sớm rồi, mà nếu như vậy thì họ đã thật sự rơi vào vòng bao vây, không còn nơi để chạy nữa.

Đến bờ sông, theo sự giơ tay ra hiệu của La Quan, mọi người dừng bước nghỉ ngơi, sắp xếp lại, Thất Thượng, Bát Hạ lấy nước sông cho mọi người giải khát, A Y Quả kéo ống quần lên cao đến đùi, thong thả xuống sông dạo một vòng, lúc lên trở lại thì hai tay đã bắt giữ một con cá lớn, vẫn còn sống.

Mọi người không ai nghĩ rằng A Y Quả còn có khả năng này nên vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười, A Y Quả thì vẻ mặt đắc ý nói:

- Người dao ở trong núi, sinh ra bên dòng sông dài thì cách bắt cá đơn giản nhất là dùng ba trạc đâm..

Tề Thượng liền cười nói:

- Tiếc là đang bị truy đuổi, không đủ thời gian, nếu không tôi sẽ nướng cho mọi người ăn, đó là sở trường của tôi đấy.

Ba Hạ liếc mắt một cái, định hỏi câu "Huynh cũng biết nướng cá sao, thế mà tôi không biết đấy" nhưng nghĩ lại thấy chỉ vì một câu vô ích mà lãng phí nước bọt thật không đáng nên ngậm miệng lại, không lên tiếng.

A Y Quả ném hai con cá về phía Nam Vinh và Tiểu Uyển, cười nói:

- Của hai vị nè, những người còn lại không cần sốt ruột, lão tử đi bắt tiếp.

Nói xong, A Y Quả vừa lẩm nhẩm "Nơi này cá ngốc ngốc, thật là dễ bắt", vừa xoay người xuống sống bắt cá tiếp.

Sắc mặt Tiểu Uyển hơi hốt hoảng, đi lên vài bước đến gần bờ sông, hỏi A Y Quả:

- Ý gì vậy?

A Y Quả mở to mắt quay đầu nhìn lại, làm ra vẻ câu hỏi của Tiểu Uyển thật ngu ngốc:

- Ý gì? Tất nhiên là đem theo để ăn trên đường rồi, tươi rói.

Tiểu Uyển không sợ trời, không sợ đất, từ nhỏ xem việc đánh nhau như uống sữa đậu nành, nghe ra ý của A Y Quả là bảo nàng ăn cá sống, vẻ mặt có chút trắng bệch… Nhưng nàng cũng đã nghĩ tới, lần trốn chạy này ít nhất cũng phải ba bốn ngày. Cho đến trước khi thoát hiểm, họ chỉ có thể tạm nghỉ trên đường, thời gian vô cùng quý giá, nghỉ ngơi cũng không đủ thì làm sao dùng để săn bắt nướng thịt, có thể có cá tươi để ăn đã là nhờ công của A Y Quả rồi.

Đến Uyển đại gia cũng có thể hiểu đạo lý này thì người khác càng không phản đối. Tiếc là phương thuốc "Không đói" của Vưu thái y không được truyền lại mà loại linh dược này cũng không còn nhiều, căn bản không thể đủ cho tất cả mọi người trong mấy ngày, nếu không thì ít nhất mọi người cũng không cần phải chịu khổ thế này.

Tài bắt cá của A Y Quả còn hơn cả khả năng giết người, từng con cá lớn bị nàng ném lên bờ sông trong tiếng cười không dứt, ai ai cũng có phần. Không biết có phải để an ủi Tiểu Uyển không mà lão đầu tử Ban đại nhân ôm một con cá lớn vào lòng, mặt để lộ nụ cười hiếm hoi:

- Ta biết vùng ven biển đông nam Đại Yến có một món ăn ngon là đem cá sống bào ra, nhân lúc còn tươi để ăn thịt, càng nhai thì càng thấy ngọt, ăn nhiều sẽ bị ghiền, đó cũng có thể được xem là một món ăn nổi tiếng.

Không ngờ Tiểu Uyển hiểu biết về ẩm thực không hề tầm thường, không bị Ban đại nhân lừa. Nàng vừa khóc vừa nói:

- Món ngài vừa nói là cá từ biểu sâu, chỉ có một hai loại, hơn nữa còn phải được chế biến đặc biệt, vốn không hề giống nhau.

Nàng đang nói thì con cá lớn trong lòng Ban đại nhân vùng vẩy, giãy giụa. Ban đại nhân tay chân rối cả lên, dường như không còn giữ nổi con cá nữa, Tiểu Uyển đưa ngón tay nhắm ngay vào đầu cá dùng sức mà vỗ một cái. Con cá lớn đã chết dưới tay nàng…

Lúc nãy mọi người đã phát động toàn lực, bỏ xa truy binh, bây giờ sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, La Quan đứng dậy nói:

- Mọi người xuất phát.

La Quan vửa tính toán xong tốc độ của hai bên, lại tiếp tục nói:

- Nếu không có việc ngoài dự kiến, lần này chúng ta phải chạy một mạch đến tối. Khi đó, khoảng cách hai bên sẽ xa hơn, hơn nữa trời tối sẽ ảnh hưởng nhiều đến bọn chúng, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ được một hai canh giờ nghỉ ngơi, đủ để ngủ một giấc.

Tiếp đó. La Quan nhìn lại mọi người lần nữa:

- Có ai cảm thấy theo không nổi nữa không, cũng không cần miễn cưỡng, chỉ cần nói với ta, thêm một người nữa ta cũng không sao. Lúc đồng tâm hiệp lực này, ai cũng không cần khách khí với ta.

Cuối cùng, lão lộ ra một nụ cười mang ý khích lệ. Cũng phải nói rõ rằng trong lúc trốn chạy, Đại tông sư với thân thủ xuất chúng nhất đã luôn là chỗ dựa đáng tin cậy của mọi người rồi.

Sau khi khởi hành trở lại, La Quan lại đến bên Tống Dương, một lần nữa hạ giọng hỏi:

- Ngươi vẫn ổn chứ?

Trong đội ngũ này, người mà La Quan thật sự quan tâm thì chỉ có một mình Tống Dương.

Trong lúc trốn chạy, không biết long tước chuyển đã chạy mấy ngày, ít nhất cho đến lúc này Tống Dương vẫn không cảm thấy gì, cảm giác không khỏe sau khi mất máu vẫn như cũ nhưng tiếp tục kiên trì cũng không thành vấn đề. Đợi sau khi Tống Dương gật đầu, La Quan không nói thêm gì nữa.

Trốn chạy, chỉ có trốn chạy.

Đàn ưng trên trời không tiếp tục tăng thêm, sau khi đường truy binh thứ tư xuất hiện, chúng cũng không kêu gào nữa. Nhưng chúng không tản đi chứng tỏ truy binh vẫn còn.

Không biết đã chạy được bao lâu, A Y Quả bỗng nhiên nổi hứng hát lên điệu hát của Dao gia trong núi.

Tộc Dao trong núi vốn là tộc chuyên về âm nhạc, giọng của A Y Quả lại là chất giọng rất trong trẻo nên tiếng ca của nàng thật sự rất êm tai. Trước đó là cá lớn, sau lại là giọng ca, A Y Quả cho đoàn người không ít niềm vui bất ngờ. Lúc này, mọi người đều mỉm cười phóng tầm mắt về trung thổ, trong lúc đang bị vô số binh lính trong bốn đội lính lang hung hãn đuổi theo mà còn có tâm tư cất cao tiếng hát.

Tìm vui trong khổ, ai ai cũng là cao thủ, chỉ là có cơ hội hay không mà thôi.

Càng tiến về hướng bắc, thảo nguyên càng thưa thớt, nơi Lang thần đã vứt bỏ này tất nhiên không có cảnh sắc gì đẹp, nhưng trong lúc chạy, La Quan bỗng nhiên vẻ mặt lộ chút vui cười, nói với Tống Dương:

- Trận đại chiến mà Tiểu Cổ vừa nói… nói ra, thật phải cảm tạ các chiến sĩ Hồi Hột ấy.

Tống Dương suy nghĩ một chút là hiểu ý của La Quan, gật đầu cười nói:

- Nếu không phải tộc Hồi Hột tiên phong thì bây giờ chỗ này vẫn toàn sói đói tới lui… Đàn sói có thể ăn hết cả mấy ngàn kị binh thiết giáp, nếu phải trở thành con mồi cho chúng săn, ta thà quay lại liều mạng với quân đội Khuyển Nhung.

Trong lúc nói chuyện phiếm, La Quan gật đầu định nói gì đó nhưng bỗng nhiên lại "A" lên một tiếng.

Trong lúc trốn chạy, đại tông sư mà để lộ chút bất thường thì mọi người xung quanh lập tức trở nên khẩn trương. Không biết ai đó đã hỏi một câu:

- Sao vậy?

La Quan đáp một câu:

- Hoa gì thế này?

Hoa ở đâu thì lão không giải thích nhiều, chỉ đưa tay ra hiệu đoàn người đi theo, tiếp tục chạy về phía trước… Trong tất cả mọi người, thị lực của La Quan là tinh tường nhất, lão nhìn được xa hơn mọi người. Sau khi chạy được không lâu, mọi người mới hiểu ra "hoa" lão nói thật sự có ý gì.

Đúng là có hoa. Nhưng không phải một đóa mà là một vùng, một vùng biển hoa lớn phủ kín tầm nhìn đến tận chân trời!

Các thân hoa cao khoảng một thước, gần bằng nhau, trên thân có hoa vàng với vài chiếc lá xanh, các đóa hoa màu vàng lớn nhỏ giống như các con bướm bình thường. Nếu chỉ nhìn một nhánh hoa thì thấy rất bình thường, không có gì lạ nhưng chúng lại quá nhiều… Xung quanh loang lổ đất vàng, đến đây sức sống trên thảo nguyên vốn đã gần như cạn kiệt, chỉ còn các cây kí sinh thưa thớt nhưng trước mắt lại bỗng nhiên xuất hiện một biển hoa, có thể tưởng tượng được nó có tác động như thế nào đến mắt mọi người.

Bao gồm cả Tống Dương, không ai có thể nhận ra hoa này thuộc chủng loại nào. Hơn nữa, biển hoa bất tận mà trong không khí lại không hề có một chút hương thơm nhưng cũng không có mùi lạ, loại hoa này hoàn toàn không có mùi.

Thân ở ngay trước cảnh đẹp hiếm hoi nhưng mũi lại không hề ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, thật không tránh khỏi có chút không hoàn mỹ.

Chạy nhanh tới trước biển hoa, mọi người không hẹn mà cùng dừng bước. Tống Dương lại mắc "bệnh nghề nghiệp", nhổ hai cây hoa lên khỏi mặt đất. Điều không thể ngờ là rễ hoa làm mọi người phải kinh ngạc, phần lộ khỏi mặt đất chỉ cao khoảng một thước nhưng mạch rễ rất dài, lại khỏe bất thường. A Y Quả nói:

- Chỉ nhìn rễ còn tưởng thứ mọc trên mặt đất là đại thụ nữa.

Nói xong, chính nàng cũng cảm thấy có chút khoa trương nên chỉ biết cười ha ha. Rễ hoa dài thì dài thật nhưng về phần khỏe thì không thể nào so được với đại thụ. Tống Dương quan sát cẩn thận từ rễ đến hoa, thậm chí còn nếm thử, không độc, không hại, hoàn toàn không có bất thường. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tống Dương lắc đầu với La Quan, La Quan cười nói:

- Vậy thì chạy tiếp thôi, cũng không nghe nói Khuyển Nhung có luật không cho người đi đường giẫm lên hoa.

Tề thượng tiếp lời cười nói:

- Phải! Trong luật của Khuyển Nhung không có viết rằng phạm nhân trong lúc bị quan binh đuổi không được chạy.

Huyên thuyên nhiều lời đổi lấy một trận cười vang, mọi người lại một lần nữa thi triển thân pháp, không hề có chút phong nhã mà trực tiếp giẫm lên hoa