Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 260: Song nhận




Theo hiệu lệnh của tướng quân, có người đem ngựa lại cho bọn họ, Tạ Tư Trạc thể chất yếu ớt, từ nhỏ không ai dám để nàng cưỡi ngựa, nàng không biết cưỡi nên phải đi chung cùng Tống Dương.

Ba thủ lĩnh phản tặc đi về phía phủ Thái thú, nhưng quân bao vây dịch quán vẫn chưa rút, phản quân vẫn giám sát sứ đoàn Nam Lý một cách chặt chẽ, không cho bất kỳ kẻ nào rời đi.

Khi đi, Tống Dương đưa trả lại huyết ngọc cho Tạ Tư Trạc, không ngờ nàng lắc đầu nói:

- Đây là thứ có thể biểu lộ cho thân phận, vốn ở bên ngoài ta không nên đem theo mình có thể đem lại nguy hiểm, có thể gần đây nó vẫn ở bên người lúc xuất hành quên không bỏ ra…Hiện tại chàng hãy giữ nó giùm ta là được rồi.

Nói rồi, Búp bê sứ khẽ ngáp một cái, lẩm bẩm nói:

- Vất vả rồi.

Liền đó hai tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lung hắn, ghé má đặt lên vai hắn, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

Vốn dĩ đi đường mệt nhọc, buổi tối lại trải qua một cuộc bạo loạn như vậy, ép nàng phải động não suy nghĩ, dụng tâm, quả là cũng mệt mỏi. Khi vó ngựa dừng bước, Búp bê sứ mở choàng đôi mắt, chớ nói đoạn đường ngắn ngủi xóc như vậy, ngay cả nằm trên giường nệm êm ái, nàng tinh thần suy nhược cũng không phải muốn ngủ là ngủ được, nhưng Tạ Tư Trạc thật sự cảm thấy, khép mắt lại, tinh thần dường như được hồi sinh rất nhiều, cũng không tệ lắm, bờ vai của Tống Dương rất chắc chắn, dựa vào thực thoải mái.

Đến phủ Thái thú, khách và chủ ngồi xuống, Phó Trình lệnh quân sĩ đợi bên ngoài, Tạ Tư Trạc không giấu diếm, trước tiên đem thân phận của mình nói rõ chi tiết, có huyết ngọc làm chứng không thể hoài nghi, nhưng Phó Trình còn một phần nghi ngờ khác "thân phận của người đặc biệt, nói cho ta biết, không sợ ta sẽ để lộ bí mật của ngươi sao?

- Sợ, tuy nhiên ta nghĩ ngươi sẽ không để lộ bí mật của ta.

Tạ Tư Trạc nghĩ sao nói vậy:

- Ngươi là phản tặc, nếu để rơi vào tay quân Yến chắc chắn chết không còn nghi ngờ, đem bí mật của ta nói ra, sẽ chỉ làm sau này người báo thù ngươi ít đi một chút.

Phó Trình gật đầu cười:

- không hổ danh con gái nhà tướng, nữ nhân của Tạ đại nhân, quả nhiên không thua kém đấng mày râu.

Tạ Tư Trạc không để ý tới lời khen tặng này, tiếp tục nói tới việc của mình, vừa rồi nói qua chưa đủ, hiện tại nói về việc Phó gia lúc trước gặp nạn, mình làm sao có thể thoát hiểm, tất cả mọi việc kể ra một lượt, cuối cùng nói;

- Ngươi làm như vậy đơn giản là không còn cách nào khác, ngựa chết đem chữa thành ngựa sống, hợp sức lại thử một lần. Tuy nhiên nếu tay sai Tạ Môn chúng ta ra tay, giúp ngươi cứu người, lại là một cục diện khác.

Giám quốc trọng khí Thường Đình vệ, trong tay Tạ đại nhân được tiến hành trước nay chưa từng có, được xưng tụng người Yến chỉ cần có bọn họ ở tiền tuyến. Từ quan lớn đến hương thôn phụ lão cao đường không ai dám coi thường, dám không quan tâm tới đám mật thám triều đình ác độc như lang sói, như chuột bọ này cả.

Hoàng đế điều khiển đám rắn độc này há lại có may mắn hay sao?

Đáng tiếc, theo Tạ đại nhân chết bất đắc kỳ tử, Thường Đình vệ danh chấn thiên hạ cũng theo đó mà tiêu tan vô hình, nhưng trăm đoạn trùng mà không diệt hết… Rắn độc đã chết, nhưng chó săn vẫn còn.

Tên tuổi của "chó săn" Tạ Môn không có người ngoài biết, nhưng ở Bộ Hình Đại Yến và trong Võ Di vệ sớm đã có danh sách phản tặc, Phó Trình tốt xấu cũng là quan thống lĩnh doanh trại, được cho là tướng lãnh đạo, sự tình có liên quan tới đám tay sai Tạ Môn, ông ta sớm đã được nghe nói tới.

Giờ phút này được Tạ Tư Trạc nói ra, Phó Trình thần sắc vui vẻ, tuy nhiên vui vẻ này chỉ chợt lóe lên trong mắt, rồi nhanh chóng biến mất. Ông ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vững vàng nhìn Tạ Tư Trạc.

Búp bê sứ hiểu được ý tứ của ông ta, đưa ngón tay trỏ lên nói:

- Cho ta thời gian một năm, ta lấy linh hồn phụ thân linh thiêng trên trời mà thề, trong vòng một năm cứu được Lưu đại nhân chỉ huy sứ Thiên Hạc Vệ ra, đến lúc đó phụ tử ngươi có thể đoàn tụ.

Nàng nói khỏi miệng liền lập lời thề, ngược lại khiến Phó Trình có chút bất ngờ, trầm giọng truy vấn:

- Vì sao giúp ta?

Búp bê sứ trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, thoáng thấy dáng vẻ dường như vấn đề đối phương đưa ra rất nhàm chán, chỉ lắc đầu không nói chuyện.

Phó Trình không cam tâm, đợi một lát không thấy đối phương nói chuyện, đem giọng điệu thả lỏng một chút, nói:

- Phó Trình không biết người họ Tạ sao lại trà trộn vào sứ đoàn Nam Lý…

Lời còn chưa dứt, Búp bê sứ liền mở lời chặn lại:

- Là người nhà họ Phó.

Nói xong, quay đầu về phía Tống Dương nhẹ nhàng cười, cười đến độ trong lòng Tống Dương có chút giật mình.

Chuyện cũ của hai nhà Phó, Tạ khắp thiên hạ đều biết, Tạ Ngũ làm con dâu Phó Thừa tướng trên danh nghĩa, ở phủ Thừa tướng lớn lên cũng không phải là điều gì bí mật, đối với việc nàng xưng mình là người họ Phó Phó Trình cũng không lấy làm lạ. Chỉ là có chút không ngờ Búp bê sứ sao phải rắc rối về chi tiết nhỏ này, tạm dừng lại. Ông ta tiếp tục chủ đề chính:

- Nếu Tạ tiểu thư làm sáng tỏ thân phận, ít nhất đối với tiểu thư và những người bên cạnh, Phó Trình sẽ không làm khó xử. Huống chi các người cũng không phải nhân vật quan trọng trong sứ đoàn Nam Lý, tha cho các người rời khỏi nơi thi phi này lại là việc rất nhỏ…

Thân phận Phó Trình so với ban đầu bỗng biến đổi một trời một vực, ông ta tạo phản, từ nay về sau sẽ là bằng hữu của "chó săn" Tạ Môn, là kẻ thù của Cảnh Thái Hoàng đế, chỉ bằng một điểm này, mặc dù ông ta không chịu buông tha sứ đoàn, ít nhất cũng để đám người Tạ Tư Trạc rời khỏi đây. Tuy rằng những lời này vẫn chưa nói rõ, nhưng mọi người đều là kẻ thông minh, Phó Trình đồng ý đưa hai người bọn họ tới phủ Thái thú, cũng đủ bày tỏ rõ thái độ.

Về phần "cứu người". Hai chữ nói thì dễ. Làm được, nguy hiểm thật to lớn, chủ quản Thiên Hạc Vệ địa vị không thấp, lại là khâm phạm hoàng thượng ngự bút châu phê. Tạ Tư Trạc chả lẽ không có việc gì, tự mình đi tìm lấy nguy hiểm mà chui vào, nói không chừng còn hại chết đám môn sinh nhà mình.

Phó Trình cố nhiên không nghĩ đến Tạ Tư Trạc là quan viên trong đám sứ đoàn Nam Lý, cho nên ông ta không tìm ra lý do để nàng cần đi cứu "nghĩa phụ" mình, bởi vậy mới cố tình dò hỏi.

- Sứ giả Nam Lý sống chết quả thực không ở trong mắt ta, tuy nhiên…

Tạ Tư Trạc mỉm cười nói:

- Tính mạng của Phó tướng quân ta lại thật sự để ý, khó có được người mang binh đến làm phiền toái Cảnh Thái. Ngươi nhất định cần phải sống… Lời sắp nói ra có thể bất kính, Phó tướng quân thật muốn nghe sao?

Phó Trình mỉm cười:

- Bản tướng đã bỏ trung lấy hiếu, ngay cả người Yến thóa mạ cũng không buồn quan tâm, sao lại so đo những lời khó nghe của Tạ tiểu thư, xin nhờ tiểu thư giải thích.

- Tướng quân tinh thông chiến pháp, thống lĩnh quân đội có đạo lý, nhưng tính cách hào kiệt, đối với mọi việc tính kế cũng chưa biết điều tiết mà làm… Việc này, dựa vào tính tình và tâm tính của tướng quân, đánh thắng thật dễ dàng, nhưng muốn như vậy khởi sự, lập lấy nghiệp lớn một phen, thật khó có người nào có thể tin tưởng được, lại cần những người trí dũng tương trợ nhiều phía. Càng khó.

Tạ Tư Trạc từ ngữ xem như khách khí, thực tế đầu tiên là mắng ông ta ngu dốt, chỉ bằng cách giam sứ đoàn Nam Lý đòi đổi lấy sự sống của nghĩa phụ, chỉ được đánh giá bằng một chữ "ngu", lại trực tiếp nói ông ta, bản lĩnh không vực dậy được chút sóng gió, không có người tài ba trợ giúp, cũng chỉ chuốc lấy tàn cục toàn quân bị diệt.

- Cho nên chúng ta giúp đỡ ngươi cứu Lưu đại nhân, giúp phụ tử ngươi đoàn viên…Tình nghĩa cha con, không có từ ngữ nào có thể so sánh được nên ngươi không cần nói nhiều.

Đối với sự cảm than của Phó Trình Tạ Tư Trạc hoàn toàn không để tâm, nàng tiếp tục nói ý của mình;

- Càng quan trọng hơn chính là, Lưu đại nhân tâm tư tinh tế, trí tuệ tuyệt luân, có ông ấy ở bên cạnh ngươi, tướng quân chưa chắc không thể làm nên nghiệp lớn.

Phó Trình nghe vậy cũng có chút nghi hoặc, chủ quản Thiên Hạc Vệ không phải chức vụ thấp, tâm tư thủ đoạn đương nhiên không phải kém, tuy nhiên giúp cho mười ngàn phản quân vươn cao thanh thế, có vẻ hơi khoa trương.

- Trước khi gia phụ bị giết hại, từng sửa sang lại lý lịch của một số quan lớn ở Yến quốc, giao lại cho tâm phúc bí mật truyền xuống, trong đó có một cuốn "song nhận", chỉ có tên của mười ba người. Tên trên sách nói hiểu được, trong sách ghi lại người, nếu là người được Hoàng đế nể trọng thì Đại Yến thái bình; nếu là sở khí của triều đình thì phúc đỉnh ngất trời. Trong đó xếp hạng thứ nhất là vị trấn quốc côn Đàm Quy Đức, mà Lưu đại nhân Thiên Hạc Vệ, trong danh sách nội Yến xếp hạng thứ bảy.

Tạ Tư Trạc bình tĩnh nói.

Nghe kẻ thù giết cha Đám Quy Đức không ngờ xếp hạng thứ nhất, Phó Trình khinh thường lộ ra, nhưng lại biết được nghĩa phụ không ngờ cũng có trong danh sách này, Phó Trình ánh mắt lại ngời sáng.

Tạ Tư Trạc lại thong thả nói:

- Gia phụ nhìn người rất ít khi sai, trong sách "Song nhận" mười ba cái tên bất kể lý lịch cuộc đời hay tính cách trời sinh, đều được gia phụ nghiên cứu cẩn thận, châm chước, người có thể được chọn ghi vào, ắt hẳn có chỗ hơn người…Đàm Quy Đức tay nắm trọng binh, thế lực cực lớn, xếp hạng thứ nhất nhiều lần; mà Lưu đại nhân không có trọng binh trong tay, xếp hạng thứ bảy, đủ thấy ông ấy tài hoa cực lớn.

- Nói thẳng ra, ta giúp ngươi cứu người, chính là muốn nhìn thấy giang sơn Đại Yến dậy song, long ỷ của Cảnh Thái sụp đổ!

Tạ Tư Trạc đêm nay nói thật nhiều, thân thể suy yếu không đủ không khí, hơi thở có phần tán loạn, uống một ngụm nước trà, mới tiếp tục nói:

- Việc nghĩ cách cứu Lưu đại nhân, đám tay sai Tạ Môn sẽ một mình đảm nhận, ngươi có thể an tâm, nhưng tướng quân tuyệt đối không được thoái chí. Cảnh Thái tàn bạo ngu ngốc, chỉ bằng một ý niệm điên cuồng trong đầu mà dám ra tay sát hại trung lương, vùi lấp người thân của tướng quân trong ngục khổ, giết hại tên bạo chúa này, bất kể là ai cũng không thẹn cùng trời dất; về phần Đàm Quy Đức, người này với tướng quân cùng đường, lại có huyết hải thâm cừu với tướng quân…

Nói tới đây, Búp bê sứ vốn luôn bình tĩnh như vậy bỗng nhiên bật cười, chợt trong giọng nói nhỏ lộ ra một phần điên cuồng:

- Bắc Đàm Nam Phó. Hai đường làm phản trước tiên bị tiêu diệt bởi giang sơn Đại Yến, lại vì thiên hạ, vì mối hận gia đình nhất quyết tẫn mẫu. Đời này của tướng quân, xin cầu một con đường thôi!

Tống Dương tạm thời cấm khẩu, vuốt cằm cười nói:

- Rút đao thành một không phụ thiếu niên. Mặc dù không phải thiếu niên… Nhưng có gì đáng ngại?

Phó Trình ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên cất tiếng cười lớn:

- Khá lắm, lại có gì đáng ngại!

Lời Búp bê sứ nói ông ta hoàn toàn tin tưởng, ngay như vừa rồi Phó Trình không thể tìm ra lý do tin tưởng vì sao Tạ Tư Trạc giúp ông ta cứu người, hiện tại ông ta cũng không tìm ra lý do nàng lừa gạt

Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác, Phó Trình cho rằng, ông ta tuy chỉ là một thống lĩnh doanh trại nho nhỏ. Tạ Tư Trạc dựa vào cái gì vừa thấy mặt đã nói ra mục đích thật sự của cuộc tạo phản lần này? Nguyên nhân của việc cứu người, cứ cho rằng nàng thật sự coi trọng mười ba người trong cuốn "song nhẫn", có cẩn thận điều tra qua…Nghĩ vậy, càng chứng tỏ "Song nhẫn" thực sự tồn tại.

Khi xưa Trấn Quốc Công quyền cao chức trọng. Phó Trình so ra còn kém xa. Muốn báo thù mà không có cửa, sau lại nghe nói Đàm Quy Đức bệnh lạ khỏi hẳn rời khỏi Tình thành, Phó Trình quá đỗi vui mừng. Chính mình là tướng quân triều đình, đối phương là thần tử phản bội lại Yến quốc, từ nay về sau đôi bên không đội trời chung, còn nói sẽ có cơ hội báo thù, nhưng họ Đàm chạy trốn tới phương bắc xa xôi ẩn núp, cách trấn Khánh là khoảng cách tương đương cả Yến quốc, việc báo thù dường như không có ngày hẹn.

Gia phụ sau khi mất. Gia quyến tuy rằng chưa bị liên lụy, nhưng thân thuộc của tướng quân bị trảm. Nhìn cảnh ngộ có thể nghĩ được, một lần lưu lạc đến ngay cả bần dân cũng không bằng, toàn bộ dựa vào nghĩa phụ mạo hiểm lấy được lực lượng hắc ám tương trợ dựa vào sai lầm của Trấn Quốc Công mới giúp bọn họ thay đổi thân phận, lại đưa Phó Trình lên đề bạt chức tước…Ân tái tạo sánh ngang trời đất, Phó Trình bởi vậy lúc này mới giận dữ mà phản. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ít nhất trong quyết định tạo phản, chờ đợi cơ hội, cũng chỉ là mấy tháng chờ đợi nhóm đặc phái viên Nam Lý, Phó Trình gần như không còn để tâm hướng về Đàm Quy Đức báo thù, nguy hiểm của người sống vẫn còn nên ông ta không thể lo lắng cho người đã mất.

Vừa mới ở trước cửa dịch quán, hai người trẻ tuổi người xướng kẻ họa, lý do nói ra lại không quá rõ ràng, chính mình mang quân từ trấn Khánh đến tuyệt đối bí mật, sự tình đã hoàn toàn thất bại, vốn Phó Trình đã nản lòng thoái chí, chỉ mong tới thời điểm lưới rách cá chết, không ngờ lại xuất hiện cơ hội thay đổi, ai biết trước tiên muốn tranh đoạt, bắt cóc sứ đoàn Nam Lý không ngờ lại thành ra bắt cóc tiểu thư của Tạ gia thế này?

Trong tính toán ban đầu của Phó Trình, kết quả tốt nhất là sau khi cứu được nghĩa phụ, hoặc bọn họ sẽ rời khỏi cố quốc mai danh ẩn tích, cố nhiên, đây chỉ là khi đạt được kết cục như ý muốn, nhưng có thể thực hiện được theo kế hoạch dù chỉ một chút thôi cũng không thể xem nhẹ cơ hội đó, nhưng trong lòng ông ta, thật sự còn chưa nghĩ tới chuyện mình có cơ hội đối địch cùng Đại Yến. Song lúc này Búp bê sứ nói, từng lời từng lời, liên tiếp đánh trúng vào điểm quan trọng…

Tay sai Tạ Môn hứa hẹn rat ay cứu người, đây mới chính là cơ hội thực sự cho nghĩa phụ thoát nạn, trong đó lý lẽ đơn giản đến mức không cần thiết phải nói đến, nếu tay sai Tạ Môn không cứu được nghĩa phụ, thiên hạ còn ai có thể cứu được ông ấy nữa đây.

Tạ đại nhân lưu lại tập "Song nhận", nghĩa phụ được xếp thứ bảy, có tài "cao ngất trời", nếu có thể phụ tử được đoàn viên, có lẽ quả thực còn có thể làm đại sự chăng? Đối với việc này Phó Trình không dám khẳng định, nhưng ít ra, lúc này ông đã thực sự dám nghĩ tới chuyện tạo phản này rồi.

Cảnh Thái hại nghĩa phụ, Đàm Quy Đức giết cha, hai kẻ thù lớn nhất ở Tình thành ngồi yên nơi sân rồng, một ẩn náu nơi phương bắc chờ thời cơ hành động, đôi bên đã thành hai thế đối đầu…Mà một câu "tướng quân kiếp này xin kết thành một khối" của Búp bê sứ thật sự khiến người ta động tâm, vừa có thâm cừu đại hận, vừa là mưu lược bá nghiệp, ai có thể không động tâm?

Tạo phản là việc bất đắc dĩ, nhưng dã tâm theo đó mà đến! Không có chút dã tâm đó, sao có thể ngồi lên vị trí thống lĩnh vạn người, Phó Trình cũng không phải ngoại lệ!

Đợi Phó Trình cười lớn, Búp bê sứ lại lần nữa mở miệng, lần này nàng đưa ra hai ngón tay, giọng điệu khôi phục lại vẻ lãnh đạm, cũng không chút khách khí:

- Phó tướng quân chớ vội vui mừng, còn có một việc.

Phó Trình giọng điệu gọn gàng dứt khoát:

- Xin Tạ tiểu thư chỉ giáo.

Không ngờ Tạ Tư Trạc ngáp dài một cái, lắc đầu nói:

- Ta mệt rồi, nhờ hắn nói cho ngươi đi.

Nói xong, nàng quay lại nhìn về phía Tống Dương, ánh mắt trong suốt nhìn hắn như nói "nhờ chàng làm thay ta, cảm ơn!"

Từ lúc tới thành Hồng Dao, Tống Dương xem như được mở mang kiến thức, trước kia hắn chưa từng nghĩ qua, bà chủ Đại Đương gia của sòng bạc lại đánh bài tệ vậy, Nam Vinh Hữu Thuyên luôn giữ vẻ ung dung cao quý lại chính là người chửi người cay độc như thế, người hàng ngày ít nói như Tạ Ngũ tiểu thư không ngờ có lúc nói liên tục bao việc, lý lẽ rõ ràng, thật kích động vô cùng, Tống Dương mừng rỡ muôn phần, ngồi bên cạnh gần như chưa phải nói lời nào, không ngờ Tạ Tư Trạc chỉ một câu "mệt rồi" liền trực tiếp chuyển thẳng vấn đề sang cho hắn.

Tống Dương nhất thời có chút hoảng loạn, nói bậy một tiếng, nâng chén trà lên uống một hớp sắp xếp lại suy nghĩ, Phó Trình thì chắp tay thi lễ, nói với Tống Dương:

- Xin hỏi xưng hô với tiên sinh thế nào?

- Thân phận hắn có chút phức tạp, một hai câu không thể nói rõ ràng.

Vốn đã không định mở lời nhưng nghe đề cập tới vấn đề của Tống Dương, Tạ Tư Trạc lại lấy lại tinh thần, cười cười suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Hắn có quan hệ rất gần với Đại Yến, nếu Cảnh Thái nhìn thấy mẫu thân của hắn, hẳn là cũng cung kính quỳ xuống dập đầu gọi "cô cô".

Búp bê sứ khoác lác về Tống Dương, tuy nhiên cũng xem như tính toán vài việc, Hổ Phách cũng xem như sư cô của Yến Đỉnh, mà Cảnh Thái là vãn bối của Yến Đỉnh, vậy Hoàng đế gọi một tiếng "cô cô" này cũng không phải oan uổng đi.

Phó Trình hoảng sợ, Tống Dương thì vỗ ngực ho khan, xua tay cười nói:

- Thân phận của ta không có gì quan trọng, tướng quân không cần để ý, chỉ cần hiểu được kẻ thù của Tạ tiểu thư cũng là kẻ thù của ta, tất cả mọi người đều nhìn Cảnh Thái thấy không vừa mắt, như vậy thì không thành vấn đề rồi.

Lập tức hắn quay lại nói về vấn đề của Tạ Tự Trạc vừa nói:

- Có ba chuyện, một là lo gần, hai là họa từ trong, một là nhìn xa trông rộng..

Phó Trình chau mày, vừa rồi Tạ Tư Trạc nói ông ta nghe còn hiểu được. Đến khi "một việc" chuyển qua tay Tống Dương lập tức biến thành ba việc…Tống Dương nhìn sắc mặt của ông ta, cười khá thoải mái:

- Trước tiên ngươi hãy nghe ta nói hết đã…Lưu đại nhân hùng tài đại lược, có ông ấy giúp đỡ, thống lĩnh trấn Khánh như ngươi không cần lo lắng, tướng quân đương nhiên có thể lãnh đạo, tuy nhiên lão nhân gia hắn cần một năm mới có thể cùng tướng quân đoàn tụ, Cảnh Thái kia cũng không nhàn hạ thoải mái chờ ngươi, không cần tới nhiều thời gian đại quân Yến sẽ bao vây tiễu trừ trấn Khánh. Trong một năm này, trấn Khánh làm như thế nào tự bảo vệ mình, đây là việc lo gần.

Đây là tiểu hài tử có thể hiểu được lý lẽ, trấn Khánh tổng cộng có hơn vạn người, tinh nhuệ thế nào, ở trước mặt đại quân Yến cũng chỉ xem như một đám chuột con, muốn người tài tới đây trợ giúp, trước tiên có lệnh đi và chờ mới được. Việc này căn bản không cần Tống Dương nói, Phó Trình đã bắt đầu tính toán rồi, không hề cưỡng ép sứ đoàn Nam Lý, chuẩn bị nhanh chóng rút khỏi tử địa Hồng Dao, nhanh chóng thả bước rời đi.

"Lo gần" không có chút kỳ lạ, Phó Trình chưa không ám chỉ điều gì. Tống Dương không chút để ý, tiếp tục nói:

- Điều quan trọng thứ hai, họa từ bên trong… Nếu ta đoán không sai, tướng quân điều khiển quân mã vào thành Hồng Dao, phần lớn tướng sĩ đều không biết mình được sai làm việc gì, trước đó bọn họ thực sự không biết mình đang theo tướng quân tạo phản.

Phó Trình chậm rãi vuốt râu, trả lời cặn kẽ:

- Có vài người tâm phúc thực sự hiểu rõ nội tình.

- Có thế chứ, dựa vào oai phong của tướng quân, mặc dù các huynh đệ hiểu rõ chân tướng, tạm thời cũng không có động thái gì kỳ lại, nhưng tương lai phía trước thế nào? Kẻ ở sau mạnh mẽ đuổi giết, thâm sơn cuộc sống gian khổ, Cảnh Thái mạnh mẽ cho quân càn lòng quét tiễu trừ, quân tốt trong nảy sinh oán hận, đến lúc đó ai đảm bảo sẽ không xảy ra điều gì bất ngờ. Họa từ bên trong là căn bệnh đầu tiên, tướng quân làm cần chú ý.

Phó Trình nặng nề thở dài, Tống Dương không để ý tới, lại nói tới điều cuối cùng:

- Điều quan trọng thứ ba "nhìn xa trông rộng"…Điều này có chút quá lời, kỳ thật vừa không tính là xa, so với hai việc trước cũng không dễ dàng giảng giải xuống, ta chỉ nghĩ là, đợi Lưu đại nhân quay về, ngươi dựa vào điều gì khiến ông ấy sẽ giúp ngươi?

Đối với vấn đề thứ ba mà Tống Dương nói, Phó Trình vô cùng tin tưởng: Nghĩa phụ sớm đã có hai con trai yêu, ta và ông ấy không phải cốt nhục thâm sinh, hai năm trước ta đã có con, đã nói cùng nghĩa phụ, đem nói làm con thừa tự của Lưu gia, xem nó như cháu đích thực trong nhà, hương khói cho Lưu gia, tuy nhiên khi nói chuyện về đứa trẻ, sau khi cai sữa, không ngờ còn đem lại cho lão nhân gia hắn nhiều rủi ro như vậy…