Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 223: Chuẩn bị làm lễ




Vô Ngư bày ra một dáng vẻ mệt mỏi vô cùng, không ra thể thống gì ngồi luôn xuống đất, ngẩng đầu nhìn " sư đệ xa":

- Sư tỷ Cô Thạch thế nào?

Cô Thạch được Tống Dương cứu chữa, lúc này từ từ tỉnh lại, nhưng khí huyết vẫn chưa lưu thông, cổ họng vẫn còn rất đau, không thể mở miệng được.

Tống Dương giống như đúc, trả lời thay:

- Sư thái không sao, nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục lại như bình thường.

Lần diễn này thật vất vả cho lão ni cô Cô Thạch, Tống Dương ra sức giúp bà khoác lác:

- Tà ma hung ác, sát khí xâm nhập, may mà có Cô Thạch sư thái tu cầm tinh thâm. Nếu là tu không đủ, trận này chắc sẽ hóa thành một bãi xương khô. Vừa nói, vừa chậc chậc lắc đầu:

- Không ngờ trong Phượng Hoàng thành, ngoài lão ngài ra, còn có Cô Thạch sư thái này tinh tu cao nhân, thật sự rất giỏi.

Vô Ngư tiếp lời lấy lòng, nói:

- Oan hồn kia gây thương tích cho sư tỷ, bản thân cũng bị cắn trả lại, như thế mới kiềm chế được nhiều, không tiếp tục làm ác nữa.

Cô Thạch nghe xong trong lòng rất vui, lúc đó cảm thấy lồng ngực cũng không còn đau nữa, Tống Dương lại rơi vào tầm nhìn củabà ta, dường như trông thuận mắt hơn không ít.

Vô Ngư bất chấp thở một hơi, trong miệng không ngừng dặn dò, sai các thị vệ lập tức đưa các sai dịch còn đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất về Tiến Phúc tự cứu chữa, Phật gia cũng có phương pháp đuổi ma, tà thuật trong những sai dịch này đều đã bị khai trừ, chỉ thiếu điều tiết công phu, nên làm thế nào gần như các hòa thượng đều hiểu được.

Về Cô Thạch sư thái bây giờ bất luận thế nào cũng không thể tiếp tục đi theo, được đệ tử hộ tống tới, trước tiên trở về am nghỉ ngơi.

Sắp xếp xong những việc này, Vô Ngư không trì hoãn thêm nữa, trèo lên xe của Tống Dương, khởi hành thẳng tiến tới Hoàng cung. Ngồi trong xe, Vô Ngư vừa lau mồ hôi, vừa hỏi Tống Dương:

- Vẫn ổn chứ?

Tống Dương gật đầu:

- Rất ổn, ngài luôn hành động không ngừng, Phong Long, Cô Thạch bọn họ đều diễn hay.

Trung thổ không có từ này, nhưng theo mặt chữ có thể không khó giải thích, Vô Ngư lắc đầu:

- Người bên ngoài đều nói là khổ cho Cô Thạch sư thái, từ đầu đến cuối bị nhốt ở trong, trước tiên là bị lừa rồi lại phải uống thuốc, sau đó lại uống thuốc rồi lại lừa, cuối cùng là nôn ra máu bị thương.

Tống Dương cũng không đành, nhưng không có cách nào, trận này chỉ có Vô Ngư, Phong Long hai người họ diễn song thủ rất không thú vị.

Phật đồ của Phượng Hoàng thành ai cũng biết tình tình của Cô Thạch sư thái vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, tính khí vừa khó chịu lại vừa ngang tàn, đối với mọi người đều không có chút thái độ tốt, nhưng cũng có chút nhận thức:

- Người này tuân thủ nghiêm ngặt các quy định của chùa Người xuất gia không nói dối Vô Ngư sư thái không lừa gạt người.

Ni cô, thị vệ, nha dịch gặp oan hồn trong đêm khuya, Vô Ngư nói chuyện ma quỷ khuyên Hoàng đế đã chết, chuyện này rất huyền bí, muốn truyền khắp phố phường không khó khăn gì, nhưng muốn người ta thật sự tin tưởng thì không dễ như vậy, cho nên thế nào cũng phải kéoCô Thạch cùng tham gia vào.

Đạo lý Vô Ngư hoàn toàn hiểu rõ, bà làm việc không câu nệ tiểu tiết nhưng tình hình của Cô Thạch thì vô cùng khác biệt, Cô Thạch không phải tự nguyện giúp đỡ, mà bị bọn họ lừa biến thành kẻ trộm thuyền, nói một cách chính xác là bị Vô Ngư và Tống Dương lợi dụng, trong lòng Vô Ngư sư thái cảm thấy có chút có lỗi với vị sư tỷ này.

Tống Dương khuyênnhủ:

- Bị lừa cũng tốt, tự nguyện cũng được, những việc Cô Thạch làm chung quy cũng là việc tốt; những việc Cô Thạch giúp chúng ta, chúng ta cũng tặng lại cho bà ta một cái danh phật chân chính; hơn nữa thuốc đó, tuy kích thích bà ta nôn ra máu, nhưng lại rất kinh người, nhưng đối với bà ta chỉ có lợi mà không có hại, là phương thuốc bổ kìm lại sự hống hách, sẽ khiến người ta khó chịu một chút, sau đó lợi ích sẽ vô cùng, sư thái yên tâm đi.

Vô Ngư không nói thêm gì, chuyển sang đề tài khác:

- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, còn thật không biết bản lĩnh dùng độc của ngươi thật sự siêu phàm.

Tống Dương cười ha ha:

- Ta từ nhỏ đã theo danh sư học, không tính là gì cả, không thể bằng sư thái, lần đầu ra tay đã đại công cáo thành, thiên phú rất cao, tiến vào phật môn không tiến vào độc môn, thực sự đáng tiếc.

Vô Ngư sớm đã được Tống Dương đưa cho ít thuốc, trước khi xuất môn đã cho một chút vào trong cốc trà của Cô Thạch, để bà ta sau khi lên đường không lâu mới bất đầu cảm thấy toàn thân rét run, tâm phiền ý loạn, đây mới là sự phù hợp trước khi gặp quỷ: khi Tà hình vọt tới, Tống Dương lên trước ngăn cản, phất tay áo đem vị thuốc thứ hai phủ vào hô hấp cho Cô Thạch, âm hàn trong người lão ni cô đều bị tiêu diệt, cơ thể ấm áp lên, bắt đầu " phật quang chiếu vào tâm", nhưng đến cuối cùng thuốc này sẽ bùng nổ lên rất mạnh, lão ni cô bị quỷ Hoàng đế đánh ngã xuống đất, Cô Thạch ni cô không biết võ công, không hiểu môn đạo giang hồ lại không có sự phòng bị, muốn hạ độc thì khá dễ dàng. Tống Dương lần này dùng thuốc không quá khó khăn, một điểm duy nhất hắn phải để ý chỉ là dùng đúng thời gian.

Vô Ngư cũng cười, không để ý lời trêu chọc của Tống Dương, nói thẳng:

- Tâm tư không tệ, võ công không tầm thường, tinh thông y thuật, bên cạnh còn có đại tông sư tương trợ, chả trách dám đối nghịch với Yến hoàng đế, Yến quốc sư. Rất giỏi.

- Những việc ta đã trải qua có chút đặc biệt, khi sinh ra đã bị coi rẻ, chẳng những ta có thể học được những bản lĩnh này, có thể tìm thấy những người bạn ngày hôm nay, phần lớn là bái một vị thân trưởng ban tặng.

Tống Dương lại thu lại nụ cười:

- Cho nên ta và hai người đó của Yến quốc thề không đội trời chung.

Vô Ngư từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên cười nói:

- Có bản lĩnh là việc tốt, chỉ là ác khí trong xương quá nặng, nếu ngươi có tâm, sau ta tìm mấy quyển sách cho ngươi xem.

- Kinh thư?

Tống Dương bật cười lắc đầu:

- Thôi đi, ta không có tâm hướng phật, vẫn là đừng mang thêm phiền phức cho ngài, trái lại, đợi tìm hiểu việc này, sau khi tới Yến Tử Bình, ta muốn mời sư thái làm một buổi pháp độ, ta muốn nhờ sư thái làm hai buổi pháp sự, một là vị chí thân kia của ta, sau khi ông ấy mất đi, ta vẫn chưa từng làm được gì.

Vô Ngư đồng ý, lại hỏi:

- Một buổi pháp độ khác cho ai?

- Đồng loại.

Tống Dương trầm mặc một lúc, mở miệng đáp.

Lúc này Tô Hàng đã dỗ dành Tiểu Hàn Dương cùng chìm vào giấc ngủ, nếu tỉnh, không biết nàng có hắt xì một cái rất lớn hay không?

Nói chuyện rồi, một đoàn người tiến vào Hoàng cung, vào cửa không lâu Tĩnh Vương cũng vội vàng tới, y nhận được trình báo, vừa mới biết việc gặp phải trên đường, lão nhân mặt mày hoảng loạn, giơ tay bảo người lui ra, chỉ giữ lại hộ vệ tâm phúc của mình, lúc này mới hạ giọng nói:

- Khi sư thái tới trên đường gặp … Phong Long sao?

Tĩnh Vương đương nhiên biết Phong Long chưa chết, lúc này biết được chuyện ma quỷ trên đường, Vạn tuế hiện thân, trong lòng không thể không sợ hãi, chỉ đợi Vô Ngư hễ gật đầu, ông ta sẽ lập tức điều tâm phúc tới diệt trừ Hoàng đế, đâu sợ là địa bàn của Đỗ đại nhân, xung đột với Hình bộ cũng không đáng. Tuy Tĩnh Vương cũng không cảm thấy Phong Long thật còn có thể gây nên sóng gió gì, nhưng " có phòng thì tránh được họa, nếu có cơ hội là nhất định phải hái đầu rồng xuống.

Dám để Phong Long ra hóa trang quỷ, đương nhiên đã nghĩ ra lí do thoái thác trước, Vô Ngư cười thoải mái:

- Vương gia không cần lo lắng, đây không phải sự thật.

Tống Dương mặc kệ quy củ, tiếp lời nói:

- Nếu thật sự là chế giễu, thì bóp chết luôn sẽ xong hết mọi chuyện.

Vẻ mặt Tĩnh Vương hồ nghi, nhìn Tống Dương, lại quay sang nhìn Vô Ngư, người kia mỉm cười giải thích:

- Hoàng đế giả, oan hồn giả, sớm đã sắp xếp xong, cho nên không chỉ hai chữ: Khởi thế. Khởi thế vì cầu phúc hành lễ, khởi thế vì Tĩnh Vương đứng lên.

- Tà ma hiện thân trong kinh thành, Ngay cả quan sai cũng bị cũng bị dính quỷ thuật, dân chúng trong Phượng Hoàng thành ai nấy đều lo sợ, bỗng hy vọng có một buổi hành lễ cầu phúc: Quỷ hoàng đế đêm khuya du nhập, trong lòng không cam tâm để long ỷ bỏ không, quốc gia vô chủ, mọi người đều hy vọng có một vị quân vương hiền, một vị quân vương theo phật tổ nhận thấy xứng đáng đăng cơ đại bảo, trấn áp đượcyêu ma.

Vô Ngư không vội cũng không chậm rãi, nói rõ lí do ra, rồi lại khiêm tốn nói:

- Bần ni tự chủ trương làm Vương gia lo lắng, xin thứ tội.

Chuyện soán vị này, từ khi bắt đầu đã kéo thần quỷ vào, Vô Ngư vì cúng bái phía sau mà làm ra hồn quỷ, lại có lí do thích hợp. Tĩnh Vương nghe nói không phải Phong Long thật trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu cười nói:

- Sư thái nặng lời rồi, ngài vì dân vì nước, có tội gì chứ? Không những không có tội mà còn có công. Thiên đại công huân.

Tĩnh Vương buông hết thảy nghi ngờ, lúc này mới cất bước đưa sư thái vào điện thảo luận bí mật.

Không phải Tĩnh Vương không có tâm kế, mà là trước ngày khởi sự Tĩnh Vương đã nói qua với Vô Ngư tuyệt đối có thể tin tưởng, lại là đồng mưu " kiểm tra thi thể Hoàng đế", mọi người cùng ngồi trên một chiếc thuyền Tĩnh Vương không nghĩ ra lí do Vô Ngư sẽ phản bội lại mình, đến bây giờ sớm đã coi bà ta là đồng đảng thực sự, Tĩnh Vương không chút phòng bị với Vô Ngư, y đen đủi chính là không hề biết có hai Vô Ngư một thật một giả, không biết được sự "đánh tráo", ông ta mơ tưởng có thể trèo ra từ trong hang này.

Nội dung của cuộc nói chuyện mật này là hành lễ cầu phúc.

Tất cả mọi sự chuẩn bị phía Tĩnh Vương đều đã hoàn tất, chỉ đợi sau khi hành sự sư thái tuyên bố Tĩnh Vương đương lập, ông ta mới dễ tiến hành "hậu sự".

Trong lòng Vô Ngư sớm đã có thỏa thuận, từng bước từng bước nói ra, đối với những quá trình của việc pháp độ này, Tĩnh Vương không hề để ý, ông ta chỉ quan tâm tới thời gian, yêu cầu cũng chỉ có hai từ: nhanh chóng. Một phen dò xét, cho tới khi trời sáng, sư thái và Tống Dương ở lại nếm đồ ăn trong cung, sau đó mới từ biệt rời đi.

Cũng vào thời điểm đó, những chuyện đã xảy ra ở gần bộ Hình đêm qua, đã lan truyền ra từ Đại Tiến Phúc tự chảy vào các con phố.

Cửu Tháp Thanh Ninh tự và Đại Tiến Phúc tự là hai đại tự lớn nổi tiếng trong Phượng Hoàng thành, tuy cùng là chùa nổi tiếng trong Phượng Hoàng thành, nhưng sự khác biệt giữa hai chùa không hề nhỏ, một chùa là " Định quốc thiền viện, được Hoàng gia cung phụng, địa vị rất cao, nhận được sự chiếu cố của triều đình; Còn Đại Tiến Phúc tự lại là " thân dân", đường lối, tăng lữ không chỉ niệm kinh trong chùa, mà thường đi ra các đường lớn ngõ nhỏ, giảng đạo phật cho dân chúng, nếu nơi nào cần giúp đỡ, hòa thượng không nói hai lời sẽ tiến lên, giúp đỡ rất cật lực, sau đó sẽ cùng gia chủ uống nước từ trong giếng lấy lên, nói cười bàn chuyện, các tăng lữ gần hai trăm năm nay đều như vậy, dần dần tiếng thơm lan tỏa, đây mới là cục diện hiện tại.

Đại Tiến Phúc tự hiện giờ đức cao trọng vọng, địa vị không thấp, nhưng các tăng lữ luôn tuân thủ theo những gì mà tiền bối dạy bảo, hiền hòa thân ái, trong láng giềng nhà ai có việc không cần mời mà tự đến, miệng không ngừng đàm luận phật pháp, những việc thường ngày trong nhà không ảnh hưởng tới toàn cục cũng là chủ đề họ nhắc tới.

Đêm qua khi đội nha dịch được đưa tới, có ni cô của Liên Tông tự đi cùng, bẩm báo chi tiết những việc đã xảy ra, đợi đến sáng sớm, sai nha Hình bộ lần lượt tỉnh giấc, nhưng bọn họ cũng không ngoại lệ, tất cả đều rất mơ hồ, đối với những việc xảy ra vào đêm qua, chỉ nhớ: khi tuần tra qua cửa của đài chính, đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương, những việc xảy ra sau đó đều không nhớ chút gì.

Nếu như sai nha Hình bộ tỉnh lại, lập tức miệng lưỡi lưu loát nói ra những việc đã xảy ra không sót một chi tiết nào lại có chút không hợp lý, bọn họ không nhớ rõ, cái gì cũng không biết, bản thân còn thấy mơ hồ hơn người khác mới là truyện bình thường, các hòa thượng tới từ Đại Tiến Phúc tự sẽ mười phần mười tin tưởng.

Việc sau đó không ngoài dự đoán, hôm nay Đại Tiến Phúc tự vừa mở cửa " âm hồn Phong Long chưa tan".

- Quỷ Hoàng đế tam ti đi dạo. Hai vị sư thái bốn phía bảo vệ, các cách nói truyền ra ngoài, nhưng đáng tiếc Đàm Đồ Tử không ở Kinh Thành, nếu không sẽ có một bộ sách hay được xuất bản.

Quỷ hồn của Hoàng đế trở về, đây là tin kích thích nhất, so với trận cười lớn của Thường Xuân Hầu năm đó khổ chủ còn chấn động hơn nhiều, không bao lâu khắp mọi ngõ ngách người người đều bàn luận về đề tài này.

Vô Ngư sư thái rời khỏi hoàng cung, không về thẳng Liên Tông am, mà tới Đại Tiến Phúc tự thăm dò các bộ khoái trúng tà đang ở trong đó, bề ngoàiđúng là từ bi lo lắng cho đám người gặp nạn, nhưng thực tế đám sai nha Hình bộ đều là diễn viên tham gia vở kịch đó, sự khác biệt trên người bọn họ, hoặc là thuốc của Tống Dương thực sự tốt, hoặc là do diễn xuất của bọn họ, lại không cần sự quan tâm, bà có một việc làm như vậy, rõ ràng là chứng thực lời đồn đều là thật.

Nhưng những việc xảy ra lần này lão ni cô và ác quỷ đánh nhau trên đường, không tránh khỏi sự ly kỳ, người truyền tai nhau thì nhiều mà người tin thì ít. Vẫn là người có việc tốt, lá gan to bộ mặt dầy, chạy tới Liên Tông am hỏi đương sự, Cô Thạch sư thái chứng thực việc này.

Bất ngờ, Cô Thạch sư thái luôn quái gở, lần này đối diện với việc tốt lại hiểu chuyện đến không ngờ, không còn vung tay trách cứ, mà thản nhiên gật đầu, xác nhận việc này tuy rằng bà không thể đánh quỷ, nhưng ít nhất bà còn có tư cách, động thủ, đây là tu suốt đời, chứng minh cả đời khắc khổ tu hành,, phần vinh hạnh này Cô Thạch không nỡ không cần.

Khi gật đầu, Cô Thạch sư thái mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng lại vui vô cùng, cố gắng kìm chế không cười.

Chính miệng cao tăng của Đại Tiến Phúc tự nói ra, rất thật: Vô Ngư sư thái tuy không nói rõ, nhưng sau khi xuất cung liền vội vàng tới thăm các sai nha trúng tà: mà điều quan trọng nhất là đã truyền ngôn rất ác, không chỉ tự mình không đi nghe ngóng mà còn không cho phép đệ tử đi " truyền bá" tin đồn. Nhưng Cô Thạch, cũng gật đầu xác nhận những việc này, kể từ đó, trên phố thực sự chấn động.

Trước kia mặc kệ phố phường đồn đại truyện gì, mọi người chỉ dùng nước trà cơm chay để đối đãi, nhiều nhất chỉ là tạo ra sự náo nhiệt, làm thỏa mãn sự hiếu kỳ. Nhưng lần này, Hoàng thành bị náo động bởi quỷ ma, âm hồn Hoàng đế đi tuần du. Thảm họa bất ngờ, bây giờ oan hồn Hoàng đế vẫn còn, mà nghe nói oan hồn thực sự hung mãnh, hai vị sư thái liên kết cũng không đánh bại được, điều này khó trách, khi người ta sống là Vạn tuế gia, sau khi chết lại trở nên tang thương cũng càng đáng sợ.

Sự việc vừa xảy ra bên cạnh, ai dám nói Quỷ Hoàng đế lại ra đi dạo, không thể chạy tới vườn của nhà ta sao? Mọi người trong thành đều hoàng sợ, trong thời gian ngắn mà các chùa miếu lớn đã kín người hết chỗ, mặc kệ bình thường đối xử thiện ác thế nào, mặc kệ trước kia là trốn tránh hay là cung kính với hòa thượng, càng không quản hiện giờ đi ôm chân phật có tác dụng gì không, chỉ cần mời một pho tượng Phật về nhà mới có thể an tâm.

Ngó qua bộ khoái, Vô Ngư sư thái ở lại Đại Tiến Phúc tự, tìm phương trượng chủ trì nói chuyện một hồi, không lâu phương trượng truyền ra hai đạo pháp chỉ, một là cử ra nhiều tăng nhân, đi tới các chùa chiền trong kinh mời tới bàn chuyện cầu phúc: ngoài ra, dặn dò tăng lữ môn hạ, sẽ nói về chuyện gặp quỷ tối qua với dân chúng, nhớ rõ phải nhấn mạnh một điểm: Vô Ngư sư thái lấy phật danh bảo đảm, quỷ Hoàng đế sẽ không làm hại dân thường.

Việc thứ nhất không cần phải nói, việc thứ hai nhìn qua là trấn an dân chúng, người xuất gia không quản chính sự, nhưng lời đồn dẫn tới khủng hoàng, Vô Ngư sư thái xuất ngôn bảo đảm, xua tan mọi lo sợ trong lòng dân chúng cũng tính là việc nằm trong kế hoạch. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhưng sau khi nói ra, trên phố liền hồ nghi hỏi, quỷ Hoàng đế muốn làm gì, Vô Ngư sư thái quản được sao? Nếu thật có thể quản nổi, đêm qua rõ ràng đã thu phục được đối phương, sao lại bị nhiễm lạnh như vậy.

Trong số dân chúng có những người thông minh vô phàm, rất nhanh đã đoán ra đáp án.

Không ngoài hai khả năng, một là Vô Ngư và Quỷ Hoàng đế tối hôm qua đã có thỏa thuận gì, oan hồn nhận lời Sư thái không thương dân chúng, một cách đoán khác là có tâm kế, việc này cần xem xét từ đầu, hồn Phong Long rong chơi khắp kinh thành, ông ta nên đi những nơi nào? Đương nhiên là hoàng cung " nơi vốn là của mình", cũng nên tự mình đến "nơi mà mình rơi vào chỗ chết", nhưng hai nơi này đều không đi, trái lại đi tới tam ti nha môn, sai nha đi tuần ban đêm ở cửa chính đài này là việc phải làm, nơi này là nơi nào? Chuyên giám sát quan sở tại, trừng trị quan viên, cũng không ngoại trừ các quan nhỏ cho tới quan lớn, rồi hoàng thân quốc thích, cứ phạm phải tội là phải đưa tới chính đài xử lý, quỷ Hoàng đế đi tới đó làm gì?

Nhưng suy đoán thứ hai, thoáng có chút phạm húy, chỉ là lưu truyền, không có ai dại dột gì mà đi đàm tiếu.

Buổi chiều, nhận được lời mời của Vô Ngư chủ trì các chùa miếu trong kinh, căn bản chỉ cần có thể đều tới trình diện, chúng tăng tập hợp tại Đại Tiến Phúc tự, chào hỏi lẫn nhau khoảng nửa canh giờ, cũng chỉ có Vô Ngư tính tình hiền lành mới có thể chịu đựng được, nếu là Cô Thạch e là sớm đã chịu không chịu nổi rồi. Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Vô Ngư mới nói rõ mục đích, muốn hợp lực với các chùa trong kinh sư, xử lý một việc quan trọng, cầu phúc cho Nam Lý.

Đây là việc lớn, việc tốt, việc trọng đại, Vô Ngư nói rõ trước, việc này hoàng gia dẫn đầu, triều đình ủng hộ, tất cả các cao tăng ở đây đương nhiên vui mừng đáp ứng, nhưng kế đó Vô Ngư tuyên bố việc hành lễ phải được tổ chức trong vòng bốn ngày, mọi người không tránh khỏi sự kinh ngạc, gần như tất cả người xuất gia tập hợp trong kinh thành đều chỉ có thời gian bốn ngày để chuẩn bị, rất gấp gáp. Nhưng không có cách nào, bây giờ ai cũng không đợi được, Vô Ngư không nghe lời khuyên bảo, không lay chuyển, phải là năm ngày sau, mọi người đều phải cắn răng đồng ý.

Kế tiếp Vô Ngư liệt kê ra quy trình cúng bái, chi tiết, tăng lữ trong kinh không ai không thể làm pháp sự, mọi người đều là ngựa quen đường cũ, không ngoại là xướng hương tán, tiếng chuông kệ, tín đồ mời pháp: tiếp đó ngồi giảng kinh cùng phật tửtrai thiền; sau đó là tụng kinh cầu phúc.

Vô Ngư đem phần cầu phúc ra làm hoàn tiết, đầu tiên là cầu may cho bách tính trong nước, sau đó là cầu phúc cho hộ pháp đàn, cuối cùng lại là cầu phúc cho triều đình hoàng thất.

Theo đạo lý bình thường, làm xong việc này, mọi việc phải kết thúc, không ngờ Vô Ngư sư thái lắc đầu:

- Chưa kết thúc, còn có một việc nữa, do bần ni và Cô Thạch sư tỷ cùng chủ trì, lúc đó còn cần mời các chư vị sư huynh, pháp sư tương trợ.

Cho đến khi bà nhắc tới tên của Cô Thạch, các tăng lữ mới giật mình phát giác, lão ni Cô Thạch vẫn chưa trình diện.

Cô Thạch mãi tới giữa trưa mới vội vàng xuất môn đi tìm các phật đồ khác mà bà cần liên lạc.