Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 221: Tà ma




Đám công công, thị vệ nhìn thấy đoàn toàn bộ ni cô trong am cùng đi, lúc đầu thì có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng thực ra cũng là bình thường bởi địa vị của Vô Ngư sư thái như vậy, Phật môn đệ tử đến đưa tiễn cũng là bình thường.

Đoàn người vừa đi ra khỏi Liên Tông am, Tống Dương lách mình đi ra, nhóm thị vệ phản ứng rất nhanh, nếu không có Vô Ngư ngăn cản kịp thời thì một loạt cung tên đã bắn ra.

Đợi Tống Dương đi ra chỗ ánh sáng, có cấm vệ quân, thị vệ nhận ra hắn là "sư đệ xa" của Vô Ngư, liền bằng lòng để hắn đi cùng đoàn tuỳ tùng của Vô Ngư.

Khi thiền viện hành lễ, Cô Thạch cũng có mặt, nhưng lúc đó Tống Dương không có ở đấy, vì vậy lão ni cô không nhận ra được Tống Dương, Vô Ngư nói rõ thân phận của Tống Dương, ra hiệu với Cô Thạch tỏ ý hắn là người cùng một nhà.

Tống Dương tiến lên chào, Tiểu Bộ hóa trang cho hắn có một khuôn mặt trơ trẽn, Cô Thạch thấy không ưa hắn liền trả lời lạnh lùng:

- Hãy chờ bên ngoài, nếu có việc gì cần tìm Vô Ngư sư tỷ, nhớ phải tìm người thông baáo, Liên tông am không phải là nơi đàn ông dễ dàng bước vào.

Tống Dương bất giác cười đồng ý, khi đứng thẳng người, hắn liếc mắt nhìn Vô Ngư rồi khe khẽ gật đầu.

Đội quân thị vệ mang một xe kiệu đến đón sư thái,, nhưng có thể do không khí ban đêm mát mẻ, Vô Ngư không đồng ý ngồi xe, mà cứ thế đi bộ về phía trước. Đại quân người ngựa cứ thế mà khởi hành.

Vô Ngư ung dung bước đi ở trong đám hộ vệ, Cô Thạch vẻ mặt lãnh đạm, yên lặng mà đi.

Từ Liên Tông am đến hoàng cung, Bộ Hình, Đại Lý Tự, Túc chính nha môn, ba bộ xây cùng trên một đường, bất luận là ban ngày giới nghiêm, hay ban đêm canh phòng cẩn mật đều không thuộc lĩnh vực của cấm vệ quân mà nằm dưới sự quản lý của Bộ Hình.

Sau Trung thu, những việc có liên quan đến việc phòng ngự của kinh thành, đều bị Tĩnh Vương gia nắm giữ. Đỗ Đại nhân chưa từng có ý kiến nhưng xung quanh bộ Hình đều là gián điệp của lão, không thể đụng vào.

Thời cuộc chưa ổn định Tĩnh Vương cũng chưa so đo với Đỗ đại nhân, có việc gì đợi sau khi y lên ngôi rồi sẽ tính.

Đi vào lãnh địa của bộ Hình, đoàn thị vệ có vẻ căng thẳng, vì đây là địa bàn của người khác, tuy rằng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng không ít người đều hoài nghi vụ hoả hoạn ở ở thiền viện có liên quan tới Bộ Hình. Vì khi đó cấm vệ quân đi cứu viện thì thấy quan viên tới ngăn cản.

Đúng lúc này Vô Ngư cúi đầu, "a "lên một tiếng, Cô Thạch lập tức đi lên phía trước hỏi:

- Chuyện gì?.

Sắc mặt của Vô Ngư dị thường cổ quái:

- Sư tỷ có cảm thấy lạnh không?.

Cô Thạch ngỡ ngàng:

- Lạnh à? Không thấy lạnh gì.

Vô Ngư dường như nghĩ tới điều gì, nhưng không dám chắc, do dự một lát, cuối cùng lắc đầu không nói gì, cứ tiếp tục đi tiếp.

Nhưng đi được không lâu, lão ni cô Cô Thạchđột nhiên cảm thấy, một luồng khí lạnh nhưng không có dấu hiệu điềm báo mà luồng khí lạnh đó từ trong mình toát ra, bà ta thấy dựng tóc gáy, không kìm được sự rùng mình ớn lạnh.

Cùng với cơn ớn lạnh còn là sự hoảng hốt, lão ni Cô Thạch rất ngạc nhiên, cả đời bà ta tu hành, tuy rằng đã trải qua những ngày tháng kham khổ, nhưng nghỉ ngơi và ăn uống thanh đạm, điều độ, từ trước đến giờ rất khoẻ mạnh, làm sao bây giờ vừa nói ốm đã ốm ngay được.

Cô Thạch cắn răng chịu đựng, mong một lúc có thể đỡ hơn, nhưng càng đi lại càng đau hơn. Trong người nàng buồn phiền, lỗ tai ong ong, đầu óc hỗn loạn và chóng mặt như muốn ngã. Lão ni cô cuối cùng không chịu nổi, đưa tay nắm lấy tay Vô Ngư chẳng dè cổ tay Vô Ngư cũng lạnh ngắt khác thường.

Sắc mặt của Vô Ngư tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ánh mắt không còn trong trẻo mà nên trở dài dại. Cô Thạch vừa trông thấy bà cũng có thể đoán được bộ dạng của mình hiện tại.

Tiếng Vô Ngư rất nhỏ:

- Sư tỷ cũng đã nhận ra?

Cô Thạch không rõ ý của Vô Ngư, nhận thấy cái gì? Bà ta chỉ cảm thấy lạnh đến chết đi được. Ven đường có nhiều dị thường, hai lão ni cô đều dừng bước, bọn thị vệ và ni cô đi cùng đều lo lắng, cả đoàn dừng lại. Quan sai khoát vạt áo ra lệnh phòng ngự. Thái giám dẫn đường vẻ mặt lo lắng chạy tới hỏi:

- Hai vị sư thái làm sao vậy?.

Tống Dương cũng tiến lại gần, ánh mắt vừa có ý quan tâm lại vừa cảnh giác. Hắn không để ý tới Cô Thạch mà chỉ nhìn Vô Ngư, hắn giơ tay nắm lấy tay sư thái muốn bắt mạch cho bà, nhưng vừa chạm vào tay của bàhắn liền hoảng sợ thốt lên:

- Sao mà lạnh thế!

Lliền nhíu mày hỏi:

- Có khi nào bị trúng độc không?

Mặc dù toàn thân đau đớn, Cô Thạch nghe thấy vậy không kìm nổi "hừ" một tiếng, Vô Ngư chỉ ở trong am, nếu trúng độc chẳng lẽ do ta hạ độc. Huống chi cứ cho là ta hạ độc thì ta hạ độc cả chính mình sao?

Vô Ngư lắc đầu, giật tay khỏi tay của Tống Dương nói:

- Không phải lo lắng, không phải trúng độc mà cũng không phải bệnh mà là...

Nói đến đây, bà đột nhiên im lặng quay đầu về phía bọn thị vệ nói:

- Nắm chắc binh khí, tất cả đến đằng sau ta.

Bọn thị vệ nghe nói thế không hiểu ra sao cả, trách nhiệm của vủa bọn họ là bảo vệ sư thái, nhưng nghe Vô Ngư nói giống như bảo vệ bọn họ.

Tống Dương cũng có vẻ mặt hoang mang, liền hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Không đợi hắn nói xong, Vô Ngư liền lắc đầu ngắt lời, trong lời nói có vẻ nghiêm trọng:

- Bọn họ không hiểu chuyện, đến ngươi cũng không rõ sao?!

Tống Dương sửng sốt kinh hoàng bừng tỉnh trên khuôn mặt:

- Chẳng lẽ là cái kia …

Vô Ngư không có đủ kiên nhẫn để giải thích lớn tiếng thúc giục:

- Mau lùi lại, đến sau lưng ta.

Thủ lĩnh của bọn thị vệ còn định nói thêm gì nữa, Tống Dương tiến lên phía trước nghiêm giọng:

- Mau nghe lời sư thái. Chúng ta đối phó không lại đâu, phải để sư thái trực tiếp ra tay".

Nói xong giơ tay kéo thủ lĩnh thị vệ đứng vào phía sau sư thái.

Cả tên quan sai và bọn thị vệ đều lùi về phía sau, Vô Ngư nghiêm giọng:

- Bất luận nhìn thấy cái gì, cũng không ai được nói gì càng không được tấn công, nếu không ngay cả có ta ở đây, cũng không ai sống nổi.

Dừng lại một chút, bà nhìn về phía thủ lĩnh thị vệ:

- Làm phiền tướng quân nếu có kẻ nào nóng vội lập tức giết ngay, tránh để gã làm hại đến người khác, phải nhớ kĩ, không được để đổ máu.

Hoàng đế bị ác quỷ hại chết thảm, trong Phượng hoàng cung khiến lòng người hoang mang lo sợ, thường truyền tai chuyện ma quỷ. Nay có Vô Ngư sư thái có bản lĩnh trừ yêu ma, thủ lĩnh thị vệ nào dám chậm trễ trái ý, mà gật đầu ưng thuận, nhưng có vẻ như Vô Ngư sư thái chưa đủ tin tưởng thủ lĩnh thị vệ nên lại quay về phía Tống Dương gật đầu, như muốn nhắc nhở "nếu hắn không hạ thủ ngươi phải ra tay ngay".

Dặn dò xong xuôi, Vô Ngư dẫn đầu đoàn quân, ngồi xuống đất, quay đầu đầu lại nhìn Cô Thạch:

- Sư tỷ giúp ta.

Nói rồi ngồi khoanh chân xếp bằng, tay trái mở ra khai chưởng hướng về phía trên, đặt lên chân trái. Ngón giữa tay phải chạm đất, ngồi vững vàng.

Cô Thạch thực sự không hiểu sự việc ra sao, lại nghe nói "trợ giúp", nhưng nhìn dáng Vô Ngư ngồi….

Tay trái ấn định, trong thiền ý: tay phải chạm đất, đây là Phật tổ nói nghĩa là lấy đất làm chứng, có thể trừ hết tất cả mọi thế lực tà ma. Vậy vừa có ấn xưng danh hiệu vừa có hàng ma ấn. Vô Ngư thủ ấn như vậy để đối phó với cái gì, không cần nói ai cũng hiểu.

Đến lúc này Cô Thạch chợt hiểu ra, vì sao mình tâm thần bất ổn, thân thể nhiễm lạnh, không phải do ốm hay trúng độc mà là do bản thân tu luyện thâm hậu, nên, Phật đã ở trong tâm, nếu có tà vật tự nhiên sẽ có phản ứng. Đúng là có thể kiến giải như thế, nhưng lão ni cô chưa bao giờ trải qua tình trạng như thế, vì thế cũng khó có thể phân biệt rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Nhưng rất rõ ràng là phản ứng của Vô Ngư sư thái và mình là giống nhau, nhất định là không nhầm được, cùng với sự khâm phục Phật pháp uyên thâm, kiến thức uyên bác của Vô Ngư, Cô Thạch có chút đắc ý vì đã có sự cảm ứng với tà vật. Với việc này đừng nói tới bọn phàm phu tục tử, mà ngay cả đức cao tăng cũng chưa chắc đạt được. Đây là sự minh chứng rõ ràng nhất cho việc tu hành uyên thâm, Phật pháp đã thấm vào tâm can.

Cô Thạch cũng không nói lời thừa, chịu đựng thân thể khó chịu cũng ngồi xuống đất, học theo thân ấn và thủ ấn của Vô Ngư, Cô Thạch không biết bản thân mình có "linh hay không" nhưng có thể tiên cảm được tà vật, như vậy phật ấn kết xuất chắc cũng có một phần uy lực chứ.

Không ngờ Vô Ngư nhẹ nhàng lắc đầu nói với bà:

- Sư tỷ, xin đừng sợ cùng thi nguyện, lưỡng ấn."

Cô Thạch buồn bực, Vô Ngư bảo nàng kết hai ấn là dư ấn và từ bi ấn, là sự chúc phúc và trợ giúp của Phật tổ với các tín đồ, như thế làm sao có thể sử dụng để đối phó với tà vật lúc này được.

Vô Ngư hiểu được sự hoài nghi của bà liền giảng giải nhẹ nhàng:

- Mặc dù là tà linh nhưng chữ chắc không thể độ, lấy khoan hồng thu nạp.

Cô Thạch hơi nhíu mày trong lòng không đồng ý với việc Vô Ngư cho rằng "tà vật có thể độ", tuy nhiên cũng nghe theo sự chỉ bảo của Vô Ngư nên đổi ấn.

Đêm khuya đường phố vắng vẻ, xung quanh tịch mịch, hai vị sư thái ngồi niết ấn, môn đồ và thị vệ xếp hàng phía sau. Mọi người trong lòng đều rất hồi hộp, nhất thời cũng cảm thấy một luồng âm khí không biết từ đâu thổi tới theo cổ áo tay áo xâm nhập và cơ thể, khiến không rét mà run.

Mấy chục ni cô của Liên Tông am đi cùng, bọn họ đường tu còn nông cạn không giống như hai vị trưởng bối sớm phát hiện tà vật, cũng không biết giúp đỡ thể nào, đang rất lúng túng, Vô Ngư liền lên tiếng

- Tập trung chú ý, không được dừng.

Như vậy lúc này việc đọc kinh tựa hồ lại là một vận may, các ni cô lập tức ngồi khoanh chân ngay ngắn, chắp tay trước ngực cùng nhau đọc kinh. Không khí trên đường đi như đặc quánh lại. Vô Ngư lại một lần nữa trầm giọng hạ lệnh:

- Cầm vật dễ cháy.

Bọn thị vệ lúc nào cũng trang bị đầy đủ, khi đêm đến lúc nào cũng mang theo cây đuốc, nhưng hôm nay trăng sáng, nên lúc đi một đội quân một trăm người đã thắp hơn 20 cây đuốc rồi, Giờ vì không khí ám tà bọn thị vệ không dám chậm trễ nhanh chóng thắp sáng cây đuốc. Trong nháy mắt ánh lửa bùng lên, xung quanh sáng trưng như ban ngày.

Vô Ngư lại nói với lão ni Cô Thạch:

- Sư tỷ mời:Kim cương Bát Nhã nhược ba la mi" vẫn không thể dừng.

Cô Thạch hiểu được Vô Ngư muốn mình cũng tụng kinh, không nói hai lời, lúc này bắt đầu cất giọng niệm kinh văn.

Tất cả mọi người đã vào đúng vị trí, Vô ngư sư thái hít sâu một hơi, hai mắt sáng rực như hai bó đuốc, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cuối đường.

Rất nhanh, những bước chân nhốn nháo vang tới, phía trước xuất hiện một đội quân hắc ám của Bộ Hình.

Vốn tưởng là ma quỷ làm càn, không ngờ lại là một tên sai dịch. Thủ lĩnh thị vệ cau mày, với địa vị của mình hắn chỉ muốn quát bảo đối phương dừng bước, Vô ngư sư thái liền quay về phía ông ta nói nhỏ:

- Im lặng, không được làm điều mù quáng!

Đợi bọn bộ khoái tiến gần thêm chút nữa, Tất cả từ thị vệ đến ni cô đều nhìn thấyrất không phù hợp, chưa ai nhìn thấy đám quan sai lang sói này, một đám chạy nhốn nháo, quần áo lếch thếch vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem, dường như đang bị cái gì đáng sợ đuổi theo. Đám quan sai vừa chạy vừa như đang la hét nhưng không ra hơi, nhưng ngoại trừ tiếng thở hồng hộc, bọn họ không kêu ra một tiếng rõ ràng, khiến người khác càng sợ hãi, rất rõ ràng đám sai nha vừa chạy vừa hét, không biết là kêu cứu hay muốn truyền tin, rất rõ ràng, bọn họ có thể nghe thấy tiếng hét của chính mình. nguồn TruyenFull.vn

Một lát sau, đoàn người càng thấy rõ hơn, sắc mặt của bọn bộ khoái tái nhợt, hai maắt đỏ như máu, dáng vẻ như bị trúng tà.

Mặc dù bọn thị vệ đã luyện tập nghiêm khắc, đám ni cô tu hành khắc khổ nhưng cảnh tượng trước mắt cũng thấy nổi da gà.

Không chỉ hét không ra tiếng mà dường như không nhìn thấy ai khác.

Mặc dù ai cũng có thể nhìn thấy vì khoảng cách giữa hai bên không xa, đám thị vệ lại đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong mắt đám bộ khoái vẫn là con đường tối om, bọn họ không nhìn thấy người, và cũng không có ý định dừng lại. Hoặc nếu có gì ngáng trở cũng phải tiến lên phía trước bằng mọi giá không thể dừng lại được.

Bọn bộ khoái càng tới gần, Vô Ngư vẫn làm thinh như không, "sư đệ xa" của nàng không giữ được bình tĩnh, liền tiến lên phía trước che chở cho hai vị sư thái, điệu bộ kì lạ không rõ là muốn tấn công hay là trừ yêu.

Hắn vốn là đứng sau lưng hai vị sư thái. Vươn người lên phía trước, ống tay áo sượt qua mặt Thạch Cô vẻ mặt căm tức, lại thấy sộc vào mũi một mùi thơm dịu, nàng càng thêm ghê tởm Tống Dương, đường đường là một đại nam nhân mà quần áo còn sức nước hoa. Vô Ngư cũng mở lời trách mắng:

- Không được, hãy lùi về phía sau, nếu không sẽ phá hỏng việc của chúng ta.

Vị bà con xa này không dám trái mệnh, tức giận về lui về chỗ cũ.

Vô Ngư vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt tập trung nhìn chăm chú. Lúc này khoảng cách giữa hai bên đã rất gần.

Đến khi đầu lĩnh bộ khoái chỉ còn cách một bước là đá trúng Vô Ngư, nàng cuối cùng cũng có phản ứng, nàng thốt ra một tràng tiếng phạn, âm vang của pháp chú như sấm chớp giáng vào tai của mọi người. Ai cũng không thể ngờ được, Lão sư thái gầy nhỏ như vậy mà có thế phát ra được tiếng hô vang dội như vậy, đến nỗi những cây đuốc cũng bị âm thanh chấn áp đến gần tắt tối sầm lại một lúc rồi mới cháy sáng trở lại.

Lời niệm chú vang khắp nơi, thân thế bọn khoái bộ bị chúng tà dường như khự nguyên tư thế không nhúc nhích như bị đông cứng. Ngay sau đó, mắt thường có thể nhìn thấy, từ mắt, tai, miệng bọn họ ròng ròng thổ huyết. Máu lênh láng trên mặt đất. Vang lên tiếng rống nhỏ nhưng còn chói tai hơn tiếng hô của sư thái lúc trước.

Khi máu đen chảy ra, sắc mặt của bọn bộ khoái nhanh chóng phục hồi lại bình thường, đôi mắt cũng không còn đỏ nữa và tất nhiên tà ma trên người bọn họ cũng bị xua tan.

Một lúc sau, bọn bộ khoái đã hồi phục lại, liếc nhìn xung quanh, tất cả đều kinh ngạc sửng sốt, đầu muốn nói cái gì đó, nhưng miệng chỉ động đậy, chưa kịp thốt ra lời nào thân thể đã mềm nhũn đổ vật xuỗng đất, không biết là chết rồi hay bị ngất.

Không chỉ có một người mà tất cả bọn chúng đều thế, trúng tà, tỉnh lại, ngã sấp xuống, Vô Ngư nói với đoàn tuỳ tùng:

- Đừng sợ, bọn chúng chỉ ngất thôi.

Nói xong, không đợi mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng lại trầm giọng cảnh giác:

- Không được mất cảnh giác, chính chủ đã đến rồi!.

Mọi người đang định thở phào tưởng mọi việc đã kết thúc nào ngờ vẫn chưa bắt đầu, nghe vậy trong lòng lại trỗi dậy nỗi lo lắng. Vô Ngư vừa cảnh cáo xong, một âm thanh lanh lảnh ma quái lại từ phí trước vang tới trong đêm.

Âm thanh không khó phân biệt, đó là xích sắt kéo lê trên mặt đất.

Rất nhanh, từ trong bóng tối xa xa vang vọng tới, xuất hiện một bóng người, dáng người vừa phải, giống như thanh niên. Ngoại trừ đầu tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu, ngoài ra không có gì đặc biệt. Mọi người có phần hoài nghi, chỉ có Vô Ngư sư thái là vẫn không ngừng niệm chú. Không chỉ có Vô Ngư, Lão ni Cô Thạch cũng luôn miệng niệm chú: "Kim cương bát nhã ba la mật" lời chú đột nhiên trở nên vang dội dị thường.

Cô Thạch đã nhận ra sự khác thường.

Không phải kẻ vừa xuất hiện kia có gì không ổn mà là chính bản thân Cô Thạch giật mình thấy, khí lạnh và sự khó chịu trong cơ thể đã mau chóng tiêu tan, không chỉ có thế từ sâu trong tâm còn cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Vốn dĩ phải như thế, lẽ ra khi uế vật càng đến gần, người tu hành sẽ phát hiện ra, thân thế có cảm thấy khó chịu, khoảng cách uế vật càng gần, càng có cảm giác khó chịu. Nhưng cảm giác khó chịu ớn lạnh đó không nên đeo đẳng mãi, bởi khi gặp uế vật, người tu hành mà còn khó chịu đến không ngồi nổi không bằng người thường thì còn tu làm gì.

Đó chỉ là một loại cảnh giác, khi giáp mặt đối phương sự cảnh giác kết thúc, sự khó chịu tiêu tan, thay vào đó là nghiệp lực của người tu hành tự nhiên trở lại, đó là sức mạnh của Phật pháp. Cô Thạch tự nhận thấy mình, tu hành chưa tới, chưa thể tự làm chủ và điều chỉnh vận được pháp lực của mình, nhưng cũng thấy mình tu hành cũng không tồi. Sức mạnh trong cơ thể tự xoay chuyển, vận động mở ra, nếu không làm sao cơ thể lại có cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái như chim nhạn đưa tin.

Bởi vì tự bản thân có sự biến hoá, Cô Thạch nhận thấy, mình vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng nhìn bằng mắt thường thấy nhân vật chính xuất hiện trước mắt, cũng không có vẻ ma quỷ giống như đội bộ khoái trúng tà, cũng không thấy luồng khí lạnh ma quái, không nghe thấy tiếng quỷ khóc thần sầu, mà giống như một phạm nhân mới trốn ra từ nhà lao Bộ Hình. Nếu nói là y kì quái thì chỉ là kì quái ở tiếng bước chân của y.

Đi lại chật vật, chân mang xiềng xích, bước đi phát ra tiếng kêu leng keng, nhưng dáng đi lại ung dung kiêu ngạo, trông có dáng vẻ oai hùng của đại tướng quân, lại vừa giống vạn tuế gia tiếp kiến sứ thần của hắn tới gần. Khi ánh sáng của bó đuốc làm rõ khuôn mặt hắn, lúc này tất cả bọn thị vệ đều biến sắc.

Người ngoài còn nhìn ra được, lẽ nào bọn họ lại không nhận ra, chính người trẻ tuổi đang tiến lại gần đó chính là Vạn tế gia.

Hồi trung thu đi du ngoạn đã bị chết, chết khi đang ở ngôi vua đứng đầu thiên hạ, Nam Lý Phong Long hoàng đế.

Hoàng đế đến, tà khí càng trở nên đậm đặc.

Trên đường dưới ánh sáng rừng rực của bó đuốc, Phong Long không thèm để mắt tới bọn võ sĩ tay lăm lăm đao kiếm, Phong Long cười nhạt ung dung bước lại gần, dường như phố dài trước mắt ông ta là ngự hoa viên, mãi cho đến khi ông ta nhìn thấy hai vị sư thái bước chân mới có phần chững lại.

Nhưng cũng chỉ mấy giây ông ta lại đi tiếp, từng bước từng bước tiến tới gần.

Bọn thị vệ toát mồ hôi lạnh, đối với tà khí ma quỷ không ai không cảm thấy căng thẳng. Nhưng thân là võ sĩ hộ quốc, tâm trí kiên định là yếu tố quan trọng nhất trong huấn luyện, mặc dù vô cùng sợ hãi oán hận bọn ma quỷ nhưng kiên quyết không lùi bước. Nhưng sự việc trước mắt…..

Thị vệ hoàng cung là hộ vệ vinh quang, bọn họ kiêu ngạo, trầm ổn, cẩn thận, ra tay vô tình, trung với vị trí làm việc, mà tất cả những phẩm chất đó xét cho cùng đều phát ta từ một niềm tin: Hoàng đế của ta là bậc chí tôn.

Dấu ấn khắc sâu trong tâm can của từng thị vệ cung Phượng Hoàng chính là quỷ hoàng đế này.

Không thể ra tay cũng không dám ra tay, dũng khí tiêu tan, trong lòng chỉ còn nỗi hoảng sợ.

Quỷ Hoàng đế thật ra không hề quan tâm đến lòng trung thành của bọn thị vệ ngày trước, dừng trước mặt nhị vị lão ni cô ba trượng, ánh mắt trắng dã đảo đi đảo lại giữa Vô Ngư và Cô Thạch, khuôn mặt tươi cười càng lộ thêm vẻ tà dị. Cuối cùng có lẽ do vẻ dịu dàng hiền từ của Cô Thạch mà ánh mắt của của Phong Long dừng lại ở Cô Thạch, miệng ông ta giật giật, như đang nói câu gì.