Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 170: Nhục nhã (P2)




Cảnh Thái nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn cười:

- Nói như vậy, bọn họ cũng bị thương và bị kinh động một chút? Trẫm phải nắm giữ Đại Yến này, còn phải đánh thiên hạ này, bọn họ là thân thích, lúc này thấy được sự lợi hại của binh đao, cũng không phải là việc tốt. Nói đi, bọn họ bị thương thế nào? Tình hình cụ thể đêm qua thế nào?

- Chân phải của Thái Tử Điện hạ bị nghịch tặc gây thương tích, các vị điện hạ đều như thế, chỉ có ba vị Tứ, Thất, Cửu Điện hạ may mắn thoát khỏi.

Cảnh Thái đang tươi cười đột nhiên cứng đờ.

Một lúc lâu sau, Cảnh Thái lại tiếp tục nói, giọng nói trở nên vô cùng hiểm độc:

- Ngươi nói " đều như vậy" là có ý gì?

Đây là chủ ý của Tống Dương, tay nghề của Bạch tiên sinh, cắt đứt một gân chân đối với Bạch mập mà nói còn dễ dàng hơn nhiều so với ăn một bát mỳ, đáng tiếc là lúc đó rất hỗn loạn, cuối cùng bị sót lại ba người.

Ngoài ba người đó, những người khác đều bị cắt đứt một gân chân sao?

Cảnh Thái kêu lên một tiếng "A" rất kỳ quái, cả người gần như là đều bắn lên từ Long ỷ.

Hoàng gia phú quý, đói nghèo cũng không phải là việc đại sự gì, dù sao cũng không cần bọn họ làm việc, cũng có thể nuôi dưỡng bọn họ sống những tháng ngày còn lại.

Nhưng cách làm nhục lớn thế này à. Yến Quốc hiến tế, mừng lễ, hội triều…, tất cả đều cần các Hoàng tử tham dự, sau này Cảnh Thái hễ đến phía sau lại chỉ có hai hàng các con trai què, chẳng phải đều khiến người trong thiên hạ cười chê sao.

Nổi trận lôi đình, đây đúng là một trận lôi đình, nhưng sự sỉ nhục hơn nữa vẫn còn ở phía sau: đêm qua khi hỗn chiến, mấy vị quý phi, quý nhân bị lột hết quần áo, trần truống ném lên giá liễn.

Đây là chủ ý của Cố Chiêu Quân, tay nghề của Lý Minh Cơ, lão Cố muốn nhìn thấy đàn bà của Hoàng đế liệu có tốt hơn so với Lậu Sương lầu hay không, kết quả thất vọng, Lý Minh Cơ xuống tay nhanh nhạy và rõ ràng, chỉ lột quần áo không động đến mũ phượng, bị ném vào trong loạn quân, thân phận vừa nhìn đã biết ngay.

Đứt gân chân, lột quần áo, nếu Nhị ngốc ở trên điện, sẽ hiểu được trong căn nhà ấm ở cửa thành, Tống Dương, lão Cố, Bạch mập tám người đến ám sát, tại sao lại cười ha hả.

Đâm vua giết giá, một việc nghiêm trọng như thế này, lại bị những con chó điên này coi là một trận đánh nhau của lưu manh không biết xấu hổ, quả nhiên là chủ ý của các kỹ nữ trong lầu xanh.

Cảnh Thái nổi điên rồi, thật sự phát điên, nào còn tâm trí nhớ đến việc "trấn an lòng dân", chỉ nghĩ trấn an người khác, ai đến trấn an trẫm chứ! Liền rít gào:

- Kim Qua, đánh trước điện, giết chết trước mặt trẫm.

Những người khác nào ai dám khuyên can? Võ sĩ hộ điện giải Kim Qua tới, da mặt Cảnh Thái căng lên rất dữ tợn, chỉ là nhìn bất kể thế nào cũng không thể hả giận, chạy tới đoạt lấy thanh kiếm, điên cuồng đâm vào hai vị tướng quân. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lão vừa động thủ, thái y đang đi bên cạnh lão liền quỳ xuống, miệng run lên:

- Vạn Tuế bớt giận.. Tuyệt đối không được để bị kích động, long thể quan trọng hơn.

Lời còn chưa nói xong, Cảnh Thái đang điên cuồng chỉ vào người gã, quát mắng các võ sĩ:

- Đem hắn ra ngoài giết.

Kim khí nặng trịch đập nát da thịt, gãy hết xương cốt; những tiếng kêu gào thê thảm, một lúc lâu sau mới ngừng lại… Thanh gươm Cảnh Thái cầm dính đầy máu, đứng giữa đại điện thở hổn hển, lồng ngực bị đè nén khác thường, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, lão biết, mình lại muốn hộc máu, khàn khàn truyền lệnh:

- Lấy rượu, mang rượu tới cho Trẫm.

Trên điện máu tươi tràn lan, ba người bị đánh mơ hồ máu thịt tả tơi, gần như không nhìn ra bộ dạng gì, Thái y và chủ quản Thanh Ngưu bị chết thảm trên điện, Vũ Lâm Vệ Cổ tướng quân còn miễn cưỡng hơi thở cuối cùng, hô hấp, miệng mũi tràn ra máu, giọng nói suy kiệt, nói đứt đoạn:

- Thần tội nặng khó thoát, chết trăm lần không oán, nhưng còn không dám chết, để lại một giọng nói, chỉ cầu xin Vạn Tuế xem xét sự tận trung của Cổ gia, khai ân bỏ qua cho vợ con thần, kiếp sau thần xin làm trâu ngựa bên người, phụng dưỡng chủ, mãi mãi phụng chủ thần. Còn có nhóm huynh đệ trong danh sách.

Nói xong, Cổ tướng quân thân thể run rẩy đứng lên, nhìn dáng vẻ là đang cố hết sức lực còn lại, muốn quỳ dập đầu.

- Kiếp sau? Không cần, Kiếp sau Trẫm cho người làm trâu làm ngựa.

Cảnh Thái bỗng nhiêm mỉm cười, một ngày dữ dội, giọng nói rất thấp, chỉ có Cổ tướng quân có thể nghe thấy:

- Phụ tứ, Mẫu Tam, Thê Nhị, gia tộc họ Cổ, trong bảy ngày đều có nam đinh, từ Tổ gia gia đến liệt tử tất cả đều bị xử lăng trì, tất cả nữ đằng mặc kệ là tám mươi hay là bao nhiêu tuổi, đều bị sung làm danh kỹ, không chỉ ngươi, tất cả những người trong danh sách đều như vậy, ngươi xuống mà tìm Diêm vương cáo trạng Trẫm đi, cáo Trẫm hung ác, để xem Diêm vương có dám quản cửa này hay không.

Cổ tướng quân muốn khóc, muốn mắng cũng muốn đập đầu cầu xin, nhưng sức lực nào còn, mà Cảnh Thái nói xong, lại lần nữa lấy Kim qua, sau khi phạt gió phăng một tiếng, đầu rơi khỏi cổ. Mang óc tướng quân bắn tóe khắp nơi, nằm sấp xuống đất.

Trên điện không còn bất cứ tiếng động nào, tất cả các đại thần đều ngừng thở, lúc này có nội thần lấy rượu, vội vã đưa cho Cảnh Thái, đến rất đúng lúc, Cảnh Thái chỉ cảm thấy máu đã vọt lên tận đầu, Cảnh Thái không muốn có lần thứ ba nữa, trên đời này làm gì có việc gì đáng để Trẫm phải hộc máu ba lần. Liền đoạt lấy rượu mồm to quát tháo, vẩy vào vũng máu và nuốt một hớp rượu thật mạnh vào trong bụng.

Trẫm, không thể bị ngươi làm cho tức giận đến hộc máu.

Một vị thái y khác thấy thế, vẻ mặt kinh hãi, miệng hơi động đậy nhưng lại không dám nói ra tiếng, người đồng nghiệp kia nằm cách đó không xa, thân thể đều bị mục nát.

Thi thể đem đi, nước rửa trôi hết thảy, đợi đại điện xử lý sạch sẽ, tin tức từ đại doanh Thiên quyền ở Bắc thành cũng truyền đến Biệt uyển, đêm qua họ đã thuận lợi chiếm được Minh Nhật sơn trang, không gặp bất cứ sự chống cự nào, Thiên quyền mai phục, bố trí thiên la địa võng, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy có một ai trở về.

Sau khi Cảnh Thái uống hớp rượu mạnh, trong lòng quả nhiên vui sướng lên, không còn cảm giác nôn ra máu, nghe vậy liền nhíu mày nói:

- Cửu khí cầu kia thì sao? Có phải ở trong sơn trang không?

Người trình báo của Thiên Quyền kể lại tỉ mỉ, các công việc mấu chốt có liên quan tới sơn trang đều ghi chép lại, người phụ trách gật đầu nói:

- Đã triệu thợ thủ công của sơn trang đến tra khảo, mấy tháng gần đây bọn họ bận rộn làm cái binh khí kia, khí cầu ở trong sân sau, nhưng …những người ở đó đều cảm thấy, nó không giống với bộ dạng có thể bay, theo thợ thủ công đảm nhiệm, không phải còn cần dùng một tiên pháp gì mới có thể bay lên sao?

Trở lại hơn một nghìn năm trước, nữ pháp tử học chuyên ngành thương mại Anh ngữ phải có sự ủng hộ của Hoàng đế, cầu sao?

Không biết.

Có thể xác nhận chỉ là…

Không ra ngoài

Tạo ra được một nhiệt khí Tô Hàng thật sự không có bản lĩnh này, sau khi nàng lần đầu vứt bỏ, nàng đã hiểu, tuy đạo lý là như vậy, nhưng sự khác biệt giữa Nhiệt khí cầu và Khổng Minh Đăng không lớn, vậy là sau này không thểcó ý niệm trong đầu dựa vào khí cầu để bay lên trời.

Tạo phản, phản loạn, đại hỏa có liên quan, Tống Dương đều phải làm những việc này, Tô Hàng không rõ, nhưng đầu tháng năm khi đặc phái viên Nam Lý vào cung Yến kiến, những việc có liên quan tới " con đường vong quốc" Tô Hàng đều nghe nói, lại liên tưởng tới cách đối nhân xử thế của Cảnh Thái, lấy sự hiểu biết của nàng với một hoàng đế điên cuồng, rất nhanh có thể hiểu được; Nam Lý không phái võ sĩ mà cử kỳ sĩ Phó lôi, nếu là Hoàng đế nước khác có lẽ sẽ cười vào mặt, nhưng Cảnh Thái không vậy, các kỳ sĩ Nam Lý có thể chết ở Tình Thành, Tống Dương cũng không ngoại lệ.

Nếu có năng lực, để cứu Tống Dương, Tô Hàng sẽ giết sạch thiên hạ này. Nhưng thực tế nàng không làm được nhiều, phía trước đều phải dựa vào Tống Dương, chỉ có con đường chạy trốn cuối cùng, nàng có thể giúp đỡ một chút, hắn ngốc như vậy, mình nào có thể không giúp hắn chứ.

Đám người Tống Dương xông vào Tình Thành, sau khi hội hợp, còn chưa tiến vào Minh Nhật sơn trang, mà chuyển hướng chạy về phía đông.

Phía đông có biển, trên biển có thuyền, thuyền của Tô Hàng, con đường duy nhất của Đại Yến có thể đủ xa.

Tô Hàng tính kế.

Nhiệt khí cầu chỉ là một thủ thuật che mắt thôi. Tô Hàng nghĩ rất tốt, nếu Tống Dương có thể sống sót, mình nhất định phải tiến lên với hắn, trước mặt Cảnh Thái nhận rõ, sau đó cùng chạy, Cảnh Thái sẽ lại nổi trận lôi đình phái binh đuổi theo, Hoàng đế biết "nhiệt khí cầu có thể bay, sẽ đoán là nàng phải nhờ việc bay lên trời để trốn thoát, sẽ cử người đuổi tới Nhật Minh sơn trang. Bản thân mình mang theo Tống Dương chạy theo phía đông, lên thuyền rời bến.

Tô Hàng vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến đau đầu, cháy xém như vậy cũng phải làm. Thật ra nếu không có phản quân, bạo loạn, kế sách của nàng căn bản là không thể thực hiện được, Cảnh Thái không phải chỉ có một mình, đừng nói là một thủ thuật che mắt, cho dù là một trăm mục tiêu giả, người của Hoàng đế cũng đủ để phân phối.

Nhưng đêm mồng 8 tháng 9 đó, nhóm phản tặc lại có nhiều mưu, hết tốp này đến tốp khác cộng lại, sẽ đem trăm ngàn chỗ hở trong kế sách của Tô Hàng chạy vào, trong tức khắc sẽ trở lên hoàn mỹ. Chính là nhiệt khí cầu bay lên, đem hết cả bình loạn từ phương bắc đưa tới Minh Nhật sơn trang, cũng chính vì tài năng tấn công từ phương bắc của Hổ Phách mới có thể kiên trì đưa Tống Dương trở về.

Nếu không như vậy, trước khi Tống Dương trở lại, Thiên Quyền sẽ giết cửa, mà Cảnh Thái biết nhiệt khí cầu có thể bay, đơn giản là do quán tính, Tô Hàng cũng không thể lừa người, luôn là như vậy.

Người trên thế gian này không có ai đáng để cho Tô Hàng lừa, nhưng trước Cảnh Thái không phân rõ, coi thường lừa gạt và không lừa là hai chuyện khác nhau.

Tô Hàng tìm thấy một đồng loại duy nhất, nàng thích hắn. Vì hắn, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành kẻ gạt người.