Tạ Tư Trạc có khuôn mặt búp bê, hơn nữa dáng người nhỏ nhắn, nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn cả Tiểu Cửu một chút, nhưng thực ra nàng còn lớn hơn Tống Dương một tuổi, đã mười chín rồi.
Nhưng không giống với diện mạo, nàng rất trầm mặc, kể cả khi nói chuyện cũng khiến cho người ta cảm thấy nàng rất trầm mặc, đây là trầm mặc từ trong nội tâm nàng phát ra, ánh mắt nàng nhàn nhạt, giọng nói của nàng cũng nhàn nhạt, không chút cảm tình cũng không có bất kỳ một thái độ gì, không giống như Diệp Phi Phi lãnh diễm, Diệp Phi Phi là "lạnh", nhưng nàng thì ngay cả lạnh cũng không có.
A Y Quả nhướn mày nhìn theo, Tống Dương rời khỏi chiến trường máu tanh đi đến bên cạnh rừng cây.
- Khi Bạch thúc thúc đưa ta tới đây, đại khái cũng đã nói chuyện của ngươi cho ta nghe. Ông ta nói ngươi thông minh, có khả năng, có thế lực của mình, diện mạo cũng không tồi.
Tạ Tư Trạc dừng bước, nhìn Tống Dương, một lát sau nàng cười:
- Diện mạo của ngươi cũng không tồi.
Nàng đang cười, nhưng hoàn toàn không có chút hương vị gì, chỉ là nói tới đây, hẳn là nên cười một chút.
Xinh đẹp như búp bê, mặc kệ có sinh động đến thế nào, mặc kệ cười ngọt đến thế nào, nhưng búp bê sứ vẫn là búp bê sứ, không có sự sống, chỉ cần nhìn lâu lâu một chút sẽ nhận ra nụ cười đó vẻn vẹn chỉ là một nụ cười, không có chút cảm xúc ý nghĩa gì.
Tống Dương cũng cười:
- Nàng cũng không tệ, giống như một con búp bê.
Chẳng để tâm tới lời hắn nói, Tạ Tư Trạc hạ ánh mắt, lẳng lặng suy tư:
- Mau thành hôn đi.
Khi nói chuyện, nàng nhìn Tống Dương, nhưng trong ánh mắt không có chút ý muốn hỏi, cũng chẳng quan tâm Tống Dương phản ứng ra sao, tiếp tục nói:
- Bên ngoài ngươi có bao nhiêu nữ nhân, trước kia hoặc sau này ngươi cưới bao nhiêu nữ nhân đi nữa ta cũng sẽ không quản. Những gì cha ta để lại, những gì ta có thể làm chủ sẽ đều thuộc về ngươi. Tuy nhiên sau khi thành hôn có ba chuyện ngươi phải đáp ứng ta. Chuyện thứ nhất, ngươi phải báo thù. Chuyện thứ hai, trong số những đứa con ta sinh cho ngươi chọn ra một đưa theo họ của ta, Côi gia huyết mạch không thể đoạn tuyệt như vậy. Chuyện thứ ba, dạy ta giết người!
- Học giết người?
Hai chuyện trước đều không có gì ngạc nhiên, nhưng chuyện thứ ba Tống Dương hơi tò mò.
Tạ Tư Trạc gật gật đầu:
- Đúng, là học giết người. Nếu có cơ hội, ta muốn tự tay giết Cảnh Thái
Nói xong, đột nhiên nàng ho khan, Tống Dương biết y thuật, vừa nhìn đã biết thể chất của nàng không tốt, tuy không có tác hại trí mạng nhưng đối với thân thể của búp bê xinh đẹp này cũng yếu hơn người bình thường nhiều lắm.
Ho khan một hồi, Tư Trạc có vẻ hơi mệt, ngồi xuống:
- Khi ta còn chưa biết gì đã bị phụ thân đưa tới nhà ngươi. Phó đại nhân và phu nhân đối với ta rất tốt, thậm chí đối với ta còn tốt hơn huynh đệ tỷ muội các ngươi; còn có cha mẹ ruột của ta nữa, cũng không phải là không cần ta, bọn họ vẫn thường đến phủ Thừa tướng thăm ta, cũng thường đưa ta về nhà một thời gian, có lẽ là vì không ở bên cạnh ta, có lẽ là vì thân thể ta yếu đuối, bọn họ đối với ta cũng tốt hơn cả các huynh đệ tỷ muội khác của ta…
Đôi my Tạ Tư Trạc buông xuống, nhìn bụi cỏ nhỏ trước mắt, nói chuyện rất nhẹ:
- Ngươi không biết, trước kia ta rất cảm kích ngươi, chính là vì ngươi nên ta mới có được hai nhà cha mẹ, bọn họ đều yêu ta chiều ta, thật sự rất tốt. Ta tình nguyện không sống lâu, tình nguyện cả đời bệnh tật… Nhưng sau đó, cả hai nhà cha mẹ đều đã chết. Đều bị một người giết.
- Ta không có sức mạnh, không thể dùng đao giết lão, không học được võ công, tuy nhiên ta biết giết người không nhất thiết sẽ phải dùng võ công. Những người Bạch thúc thúc rất tinh thông chuyện này, nhưng bọn họ không chịu dạy ta. Bạch thúc thúc vẫn luôn khen ngươi, ta nghe ra được ngươi cũng sẽ giết người, người cũng rất giỏi giết người…
Tạ Tư Quán vươn cánh tay nhẹ nhàng đùa nghịch cọng cỏ trước mặt, ánh mắt lại lần nữa ngước lên nhìn Tống Dương:
- Ta muốn ngươi dạy ta. Ngoài ra, chỉ cần ngươi đồng ý dạy, muốn ta làm cái gì cũng được.
Tống Dương lắc lắc đầu:
- Học cũng vô dụng, ngươi không giết được Cảnh Thái đâu, không có cơ hội.
Một tia lo lắng hiếm thấy khẽ lướt qua ánh mắt nàng:
- Nếu chẳng may, nếu chẳng may có cơ hội thì sao.
Tống Dương lại lắc đầu:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung, thù đã ở trên người ta, ta đáp ứng ngươi, khi giếp hắn sẽ chém hắn thêm ba đao hộ ngươi.
Sự lo lắng rất nhanh đã tiêu tan, Tạ Tư Trạc lại trở lại thành búp bê sứ, thản nhiên nói:
- Ồ.
Trầm ngâm một lát lại hỏi:
- Thế hôn sự kia thì sao?
- Đừng coi ta như Phó lão Tứ, ta chết đi sống lại một lần đã là một người khác, tuy nhiên ngươi yên tâm, kẻ thù không thay đổi. Thực khéo léo!
Tống Dương mỉm cười.
Câu trả lời cũng vẫn đều đều nhàn nhạt, bởi vì không có hy vọng nên cũng chẳng có thất vọng, Tư Trạc đứng dậy đi ra ngoài, vì thân thể quá yếu, bước chân hơi lảo đảo, Tống Dương đưa tay đỡ lấy nàng, búp bê sứ thực sự rất nhẹ.
- Trước kia nếu nằm ngủ không được, ta vẫn nghĩ nếu ngươi còn sống sẽ trông như thế nào? Có đẹp hay không, có thông minh không, có thể không e ngại thân thể ta quá yếu đuối không…, ta còn mơ mộng, ngươi cưỡi một con ngựa cao to, khoác áo choàng hồng tới đón rước ta về. Đáng tiếc, trong giấc mộng không thấy rõ mặt, thực sự mơ hồ, hôm nay rốt cuộc đã thấy rõ.
Tư Trạc vừa tiến tới gần Tống Dương vừa nói, bất giác vươn tay sờ sờ mặt Tống Dương, động tác của nàng rất nhẹ nhàng cẩn thận, dường như nam tử này chỉ là bọt khí, hơi mạnh tay một chút sẽ biến mất. Còn nữa, tay nàng rất lạnh.
Chuyện ở Thập Đình Quan đã kết thúc, dọn sạch chiến trường, Bạch phu nhân hộ tống Tạ Tư Trạc cáo từ mà đi, Bạch tiên sinh bị trọng thương, ở lại Tình thành, mua nhà ở bố trí mọi thứ sau đó đốt hết sản nghiệp của mình. Chuyện phá sản này không thể không có sự giúp đỡ của Bạch tiên sinh. Quan hệ cha chồng con rể cái gì không tính, nhưng lần này cứu tiểu thư ra, xem như đã nợ Phó đảng một phần tình cảm, hai nhóm phản tặc, quan hệ từ nay tiến thêm một bước, việc Tống Dương làm sau này nhất định họ Tạ sẽ giúp đỡ.
Trong đội ngũ đi Phó Tình thành, chỉ có một người không phải phản tặc: Thi Tiêu Hiểu. Tuy nhiên, đối với những việc Tống Dương làm hòa thượng xinh đẹp chỉ mỉm cười bàng quan, nếu Tống Dương có gì nhờ gã cũng sẽ thoải mái đáp ứng, có lẽ đúng như những lời gã nói, Tống Dương đã bảo vệ một thứ gì đó quý báu của gã, gã nợ hắn ân tình này.
Nhưng ngày sau hôm khởi hành, Thi Tiêu Hiểu tới trước mặt Tống Dương:
- Có chuyện này vốn không định hỏi, nhưng thật sự không cam lòng… Ở Yến Tử Bình ngươi dựa vào cái gì đánh nhau với quốc sư?
Tống Dương có vẻ khá bất ngờ:
- Sao ngươi biết?
Phục kích ở Yến Tử Bình chỉ có các đầu mục phản tặc biết, Thi Tiêu Hiểu dù sao cũng là người ngoài, theo lý thì hẳn không ai nói cho gã. Hỏi xong, Tống Dương liền bừng tỉnh đại ngộ:
- A Y Quả?
Thi Tiêu Hiểu cười cười:
- Nãy khi nói chuyện phiếm nàng có lỡ miệng kể. Nhưng hỏi thế nào nàng cũng không chịu nói, nên mới tới hỏi ngươi. Những cái khác ta mặc kệ, ta chỉ muốn biết một điều, có một hòa thượng hơn bốn mươi tuổi diện mạo thanh tú, bất kể thế nào cũng ở sát bên cạnh quốc sư, người này đã chết chưa?
- Ngoại trừ quốc sư, tất cả những người đi theo không ai còn sống. Tuy nhiên… - Tống Dương nhớ lại tình hình đêm đó, giọng nói chắc nịch – Trong loạn chiến, cũng chỉ có hai lão tăng theo bên cạnh quốc sư, không có tăng lữ trung niên như ngươi nói.
Thi Tiêu Hiểu nhíu mày, ngẩng đầu lên một lát, lại mỉm cười:
- Đã hiểu. Cám ơn ngươi. – Nói xong quay người chạy đi.
Hòa thượng thì hiểu, nhưng Tống Dương thì không, tóm lấy cổ tay gã:
- Không được, nhất định phải nói rõ.
Thi Tiêu Hiểu vốn vẫn luôn hiền hòa lần này đột nhiên sa sầm nét mặt, giọng nói trầm xuống:
- Nhất định? Ta không nói thì sao?
- Ta sẽ cầu xin ngươi.
Tống Dương cợt nhả.
Thi Tiêu Hiểu lặng lẽ nhìn Tống Dương, một hồi lâu sau, cuối cùng lắc lắc đầu, thở dài:
- Hôm nay không muốn nói gì cả, bỏ qua một lần đi, sau này sẽ giải thích cho ngươi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Nói xong, giật mạnh dây cương chạy tới cuối đội ngũ, cúi gằm mặt một người một ngựa lầm lũi tiến lên…
Suốt hành trình không có trở ngại gì, chỉ có điều trong đội ngũ có người bị thương, tốc độ chậm hơn một chút, bảy ngày xe chạy bon bon, mọi người đã đến Tình thành. Tống Dương không vội vàng tới dịch quán đưa tin, mà hộ tống đám người Diệp Phi Phi tới Cản Phó Lậu Sương các, khi tới đó trùng hợp Cố Chiêu Quân đã ở đó, vừa thấy mặt lão Cố đã cười lớn một tiếng:
- Đại địa chủ Tình thành đã quay lại!
Tống Dương vui vẻ ra mặt:
- Đại địa chủ? Nói vậy ngươi đã bắt đầu mua đất? Lão đạo và người mù đã an bài cẩn thận chưa?
Cố Chiêu Quân cười gật đầu:
- Đại thể đã hoàn thành, nghe nói còn có chút chi tiết phải nghiên cứu, tuy nhiên chúng ta đã có thể bắt đầu rồi. Thời gian cũng không nhiều, phải nhanh lên mới được.
Mặc dù Lý Minh Ky mặc quần áo thế nào nhan sắc vẫn luôn diễm lệ xinh đẹp, cũng nói theo:
- Việc mua bán cũng dính chút phiền toái thủ tục quan gia.
Lại nhìn Bạch tiên sinh:
– Các hạ tới vừa lúc, lần này toàn bộ phải dựa các người.
Bạch tiên sinh đã sớm khôi phục lại thái độ bình thường, khách khí một hồi, cong người cúi xuống, chỉ vào Tống Dương:
- Đây là cô gia của Tạ gia, tất cả đều là bạn tốt của chúng ta. Ồ, là thân gia, thân gia mới đúng. Cô gia có nói với thân gia, đám chó săn của Tạ gia nhất định sẽ tận tâm hết sức, ngàn vạn lần đừng nói "Cám ơn" khách khí này nọ, Bạch bàn tử không đảm đương nổi.
Lúc này thị nữ sau lưng Cố Chiêu Quân đã đem sổ sách tới, cười với Tống Dương:
- Chủ nhân, điều khoản trong này xin mời xem qua…
Tống Dương nào có tâm tư xem với xét, mời đám người Cố Chiêu Quân ngồi xuống, đuổi đám người hầu trong phòng đi, lập tức nói chuyện máu của mình có thể giả làm pháp chỉ của quốc sư, cẩn thận giảng giải.
Chuyện này thực sự trọng đại, nếu không gặp trực tiếp thì không thể nói, trước khi hắn về thì phản tặc ở Tình thành chỉ biết bọn họ ở Thập Đình đã cứu được Tạ Tư Trạc, nhưng cụ thể ra sao thì cũng không biết. Nghe Tống Dương nói xong, Lý Minh Cơ và Cố Chiêu Quân đều ngây dại, một lúc lâu sau, Cố Chiêu Quân mới ho khan hai tiếng, tỉnh lại trước tiên, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, muốn gọi người mang nước đến, nhưng thị nữ đã bị đuổi, lão nhìn Lý Minh Cơ:
- Miệng khô quá không nói được, phiền ngươi một lần được không?
Lý Minh Ky vẫn còn đang ngơ ngẩn chưa tỉnh lại, không ngờ lão Cố đã uống luôn chén trà của mình.