Qua thật lâu sau, Tô Hàng cuối cùng cũng im lặng, lần này những uất ức trong lòng bị đè nén không biết bao lâu, bao nhiêu buồn bực đều phát tiết hết ra ngoài, lúc này, Tô Hàng bình tĩnh lại, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều, nhìn Tống Dương cười cười, dẫn hắn trở về phòng khách, để hắn ngồi xuống nhìn qua thoải mái khác thường, kỳ thật trên ghế sô pha rất cứng rắn:
- Uống một chút nhé? Uống cái gì? Cà phê, hồng trà......
Đồ uống và gia cụ, đồ điện này cũng giống nhau, tất cả đều là tay nghề Yến quốc, nhìn qua không khác biệt lắm, hương vị khi đưa lại gần ngửi, dựa vào các loại hương liệu pha chế rượu mà ra, Tống Dương thử qua, nhíu mày, Tô Hàng đương nhiên biết hương vị không được tốt lắm:
- Vốn có hi vọng mời ngươi uống chocolate nóng, chocolate hàng thật giá thật, đáng tiếc, lần này rời bến không có thể tìm được.
Nói xong, đôi mi nàng xụp suống, bộ dạng ảo não.
Tống Dương sửng sốt, nhìn phía Tô Hàng:
- Ngươi rời bến là vì tìm chocolate?
Tô Hàng đương nhiên địa điểm đầu:
- Đương nhiên, nếu không rời bến làm cái gì? Phơi nắng cũng đã chết!
Nhìn kỹ xem, da dẻ Tô Hàng đích xác là bị phơi nắng đen nhánh. Mà nhìn thấy Tống Dương để ý da dẻ của mình, Tô Hàng vội vàng xê dịch về phía sau, ngồi vào chỗ ánh nến, để hắn nhìn không được rõ ràng, đồng thời lên tiếng biện giải:
- Đều là gió biển thổi, phơi nắng, trước kia trắng nõn kìa.
Tống Dương cười ha hả:
- Hiện tại cũng đẹp lắm.
Tô Hàng congkhóe miệng, nhẹ giọng hỏi Tống Dương:
- Ngươi nói trong thế giới này có châu Phi không? Không có châu Phi sẽ không có chocolate, thiếu nữ ôm mộng đi biển, chính là vì tìm được một rừng cây ca-cao?
Tống Dương lắc lắc đầu:
- Không biết, bên kia biển có cái gì ta đều không rõ.
Tô Hàng trầm mặc một lát, đảo mắt lại vui vẻ lên, nhoài người sang, con ngươi sáng ngời chăm chú nhìn Tống Dương:
- Nói một chút đi, các ngươi... Trong tổ chức chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu người?
Khuôn mặt xinh đẹp tươi cười nở rộ tràn đầy khát khao và chờ mong.
Tống Dương bị nàng hỏi méng:
- Tổ chức gì?
Tô Hàng cười, dường như cảm thấy hắn giả vờ giả vịt:
- Tổ chức xuyên qua! Có phải các ngươi thật nhiều người hay không, đã tìm thấy người khác chưa? Lần đó là ngươi đặc biệt tới tìm ta phải không? Bằng không như thế nào khéo léo như vậy, ngươi sẽ tới nhà của ta... - Tô Hàng càng nói càng hưng phấn, gần như lập tức nhảy dựng lên muốn cùng Tống Dương đi tìm "Tổ chức", nhưng vừa nhìn đến vẻ mặt đối phương, con ngươi của nàng dần dần ảm đạm, thanh âm dần dần trầm thấp.
- Chính là khéo léo. như vậy đó. - Tống Dươngthở dài thật nặng nề:
- Trước khi đến ta cũng không nghĩ..
- Chỉ có một ngươi? - Tô Hàng hơi tới ảm đạm, tỉnh lại chút:
- Đúng là ý trời, dù sao thì thêm một người vẫn mạnh hơn.
Nói tới đây Tô Hàng lại nghĩ tới một chuyện đột nhiên chuyển giọng nói chuyện:
- Nói như vậy... Ngươi thật sự là tới giết ta?
Tống Dương không giấu diếm, gật gật đầu, không ngờ Tô Hàng khẽ mỉm cười, giống như khi mới gặp, hưng phấn không ngừng, không biết có phải bất ngờ gặp lại đồng loại khiến cho cảm xúc của nàng lên xuống thất thường hay không, dù sao Tống Dương cũng bị nàng làm cho choáng váng:
- Giết ngươi đó, sao ngươi còn cao hứng như thế?
Tô Hàng không thèm để ý, chỉ cười đáp:
- Nơi này quá sức nhàm chán, đột nhiên có sát thủ tìm tới cửa, cũng coi như thú vị. Ngươi có tin hay không, ta là người không sợ chết nhất trên đời này!
Nói xong, nàng hơi hơi tạm dừng lại tiếp tục nói:
- Ngươi nói, nếu ta chết lại một lần, có phải có thể trở về không?
Không giống như hắn, Tô Hàng chưa bao giờ hòa nhập với thế giới này, nàng vẫn cố chấp muốn trở lại như cũ, mà cuộc sống này hết thảy tất cả, ở trong mắt nàng không có gì quan trọng, ngoại trừ những thứ có liên quan đến kiếp trước ví như chocolate, mọi chuyện khác đều không thay đổi được nàng, bất luận là cái gì.
Quá khứ quá khắc sâu quá quyến luyến khiến cho một đời này của nàng vĩnh viễn không thể vui vẻ.
Khi nàng năm tuổi một mình vào kinh giao đại Hồng hồ không phải tự sát, chính là muốn thửmột chút chính mình có thể xuyên qua lại một lần nữa không. Chín tuổi nàng cưỡi trên một con ngựa hung dữ, đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy cái lỗ tai ngựa, rồi cùng nó nổi điên xông loạn. Mười ba tuổi Nhị tỷ xuất giá, vụng trộm vào kiệu muốn làm thử tân nương, tới lúc vái thiên địa đột nhiên khăn voan rơi xuống khiến cho cả nhà khiếp sợ… Ở trong lòng Tô Hàng, kiếp trước mới là nàng, là sinh mạng thật, kiếp này lại là một hồi ác mộng.
Nếu là mộng làm sao có đường rút lui.
Chỉ có thể mang đến cho mình một chút vui vẻ, việc gì kích thích nàng sẽ làm tất cả, sinh tử cũng vui, hậu quả thế nào cũng không hối tiếng.
Chết có phân chia nặng nhẹ, nhưng dù sao hồng mao hay là thái sơn, chung quy còn cón chút phân lượng. Tô Hàng lại đâu phải đi tìm chết… Đã chết, có thể trở về sao? Câu hỏi không có đáp án. Không có đáp án có thể có một chút hi vọng.
Người khác hy vọng được sống, nguyện vọng của Tô Hàng thì ngược lại.
Đối với vấn đề của nàng Tống Dương không có cách nào chống đỡ.
Tô Hàng không nổi giận chút nào, lại ngồi đến gần hơn:
- Ta nghĩ qua, muốn xuyên qua hơn nửa phần là phải chết phải không? Nếu muốn trở về, cẩn thận nắm chắc, có khi có cơ hội. Nói xong nàng bày ra một bộ tư thế thảo luận giảng giải cho Tống Dương:
- Ngày trước lúc ta hai mươi tuổi, vào tiết Trung thu, phi cơ ở trên trời đã xảy ra chuyện. Ừ nếu trở về còn phải chiếu nguyên dạng lại đến một lần. Lúc này ta đã hai mươi tuổi, cũng đang là tiết Trung thu. Phi cơ này khá phiền toái, ta còn đang suy nghĩ biện pháp...... Tóm lại việc này làm thiên cơ phải kín kẽ, lần trước như thế nào tới được lần này phải y như thế trở về.
Nàng nói làm như có thật, Tống Dương bị nàng làm cho phải mỉm cười:
- Ngươi học nhiều quá sao?
Tô Hàng mở to hai mắt nhìn:
- Chính thức tốt nghiệp đại học..., vừa mới tốt nghiệp, ngày mồng một tháng tư, còn kém ba ngày!
Nói xong, giống như chính nàng ta cũng hiểu được buồn cười, khanh khách mỉm cười, càng làm đề tài kéo lại:
- Vậy ngươi bây giờ còn giết ta không?
Tống Dương lắc đầu mà cười, lời ngay nói thật:
- Không giết, cảm thấy luyến tiếc.
Tô Hàng không nhảy nhót cũng không thất vọng:
- Kỳ thật ta không sao cả, ta cũng đã nói đây là thiên cơ, nếu ông trời muốn ta chết, ta mong gì chứ, cũng chỉ có nó không cho ta chết, ta mới phải chờ tới Trung thu năm sau.
Nói xong cũng không để Tống Dương khuyên cái gì, lại tiếp tục hỏi:
- Ngươi vì sao giết ta? Là người khác mướn tới sao? Bao nhiêu tiền?
Giá trị bản thân mình ai cũng rất quan tâm, người làm chủ là ai, Tống Dương cười khổ lắc đầu, hắn là Khỏa Yêu Tinh, trước mặt vị Tô tiểu thư này sao?
Điều này Tống Dương không nói Tô Hàng cũng thực sự không muốn truy vấn, đứng lên cười nói:
- Mau đứng lên, ta đưa ngươi đi xem một thứ.
Nói xong, đưa Tống Dương đi ra tiểu lầu, đây chính là vườn sau sơn trang, trước mắt không thấy trò chơi chơi trận, trước mắt trống trải, chỉ một tảng đá lớn và một thứ gì đó nhìn hơi giống một cái thảm.
Tô Hàng chỉ cười không nói lời nào, cũng không giải thích cái gì, để Tống Dương tự mình đi ra phía trước xem.
Phủ kín mặt đất đều là da trâu. Từng tấm da trâu được khâu lại tỉ mỉ, liên tiếp thành một chỉnh thể, Tống Dương bắt đầu còn có chút mơ hồ, nhưng dần dần mà liên tưởng tới chuyện Tô Hàng vừa nói, giật mình nhận ra: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Ngươi đây là..., khí cầu? Nhiệt khí cầu?
Đống da có hai lớp trải rộng trên mặt đất thành hình một giọt nước thật lớn, rõ ràng chính là cái Nhiệt khí cầu, không treo rổ, không thổi phồng.
Tô Hàng vui vẻ tràn trể, cười nói:
- Quả nhiên có kiến thức, cả tòa Tình thành đều không ai biết được nó là cái gì.
Tống Dương thì lắc đầu:
- Thuần túy càn quấy!
- Ban đầu thấy cũng chẳng khó mấy, sau đó làm rồi mới biết.... Hối hận muốn chết. Biết thế hồi đó nên chăm chỉ học vật lý!
Da trâu đã phủ bụi, có một vài chỗ đã biến chất, bị tổn hại, hiển nhiên đã bị bỏ ở đây rất lâu, không cần hỏi, kế hoạch dùng nhiệt khí cầu bay lên trời này đã được ấp ủ từ lâu.
- Cuối cùng cũng là uổng công.
Tống Dương đầu tiên là cười, nhưng rất nhanh giọng điệu thấp xuống:
- Kỳ thật cần gì phải khăng khăng trở về.
Không khó lý giải, kiếp trước phi cơ gặp rủi ro, muốn ở kiếp này tái hiện là tuyệt đối không thể xảy ra, cho nên Tô Hàng phải làm một nhiệt khí cầu lên trời. Đích thật là liều lĩnh, nhưng phần tâm tư kia...,
Tô Hàng không lắc đầu, cũng không đi trả lời lại lời, mà kéo tay hắn, hai người trở lại tiểu lầu lần nữa, trước tiên để Tống Dương ngồi xuống, nàng chạy vào phòng bếp, rồi trở về tay trái ôm môt thùng rượu gỗ nho nhỏ, tay phải cầm hai chén ngọc, vui rạo tực hỏi:
- Uống không? Từ vùng dân tộc tới, rượu ngon!
Tống Dương vui vẻ gật đầu:
- Ngon thật sự.
Tô Hàng mừng rỡ nhảy trở lại trên sô pha, mở ly rót rượu:
- Bao tuổi rồi? Chết khi nào?
- Năm nay mười tám, chết năm 2010.
Tống Dương trả lời chi tiết, nhưng nói chuyện không được tự nhiên. Tô Hàng lại a một tiếng:
-Vậy à? Ta chết năm mười một, so với ngươi đến muộn một năm... Kiếp trước làm cái gì?
Hỏi xong, không đợi Tống Dương trả lời nàng liền uống một hớp rượu nho lớn, hai má đỏ hồng lên nháy mắt vô cùng xinh đẹp, tiếp tục cười nói:
- Mặc kệ ngươi trước kia làm cái gì, khẳng định mạnh mẽ hơn ta, ta khi học xong không biết làm gi cả.
Tống Dương buồn bực:
- Không phải tốt nghiệp đại học sao? Luôn có chỗ dùng tới.
- Ta học thương mại anh ngữ!
Đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi, rồi sau đó cười ha ha, Tô Hàng duỗi chân quăng bay giầy:
- Lúc trước thứ nhất khinh thường người ta học Trung văn, thứ hai khinh thường bằng cấp sử, kết quả gặp phải báo ứng.
Tống Dương cũng cười to:
- Chuyên ngành này chính là đem bạn học ngươi đều gọi tới, cũng đừng mong làm ra cái nhiệt khí cầu.
Tô Hàng vừa nặng thập cũ nói:
- Nói mau ngươi đang làm gì? Tốt nhất là làm phần mềm đi, ha ha!
Tống Dương uống rượu:
- Đã xem "Vô gian đạo" chưa?
Tô Hàng lập tức hưng phấn, ngồi xổm bên người Tống Dương:
- Lưu Đức Hoa hay là Lương Triều Vĩ?
- Lương Triều Vĩ. - Trước trải qua chuyên ngành sinh, cho Tống Dương rất nhiều tiền vốn, đúng là của trời cho, nếu không hắn dựa vào cái gì khám nghiệm tử thi, dựa vào cái gì thong dong sửa sang lại mạnh mối huyết án, dựa vào cái gì có thể liếc mắt một cái nhận ra nha phiến, dựa vào cái gì có thể phục chế lại nguyên dạng khổ chủ cười to, lại dựa vào cái gì có thể ở các loại trong hoàn cảnh đi góp vốn nguyên...
- Đầu tiên là làm ba năm cảnh sát hình sự, sau lại coi như Lương Triều Vỹđi. Tuy nhiên làm không tốt. - Tống Dương lắc đầu cười thở dài:
- Cấp trên mỗi ngày lấy kỷ luật đè ta, ta mặc kệ, mất mạng rồi cũng không chạy theo ta giảng kỷ luật được.
- Ngươi làm thải tuyến hả?
Tô Hàng dùng từ chuẩn xác, điều này làm cho Tống Dương có chút kinh ngạc:
- Có thể, còn biết thải tuyến?
Tô Hàng thở mạnh xua tay:
- LA ca thôi nói xong nàng lại phản ứng lại đây, cười:
- Mười một
Năm kịch truyền hình, ngươi chết sớm một năm, không thấy qua.
Chưa bao giờ thoải mái như thế, chuyện thuộc về kiếp trước mặc kệ có buồn cười không, cũng đủ cho hai người cười vui không ngừng, mà Tô Hàng tới muộn hơn Tống Dương một năm, nàng biết nhiều hơn, trước đó chưa có sóng thần Nhật Bản, đội bóng đá Trung Quốc đổi tướng, chiến tranh ở Libya... Mặc dù ở trong kiếp trước đều là tin tức bọn họ đều không quá quan tâm, nhưng đến đay rồi Tô Hàng lại thuộc làu làu, Tống Dương lại càng vô cùng tham lam mà lắng nghe.
Tất cả những gì vẫn còn băn khoăn, còn chưa hiểu nàng đều không ngại nói ra.
Tô Hàng cười nói, khóc nói, đem Tống Dương trở thành đệm dựa, Tống Dương không khóc, tuy rằng vài lần mũi cũng cay cay, tuy nhiên một ngụm rượu uống vào tất cả đều trở nên lãnh đạm, những cảm xúc không quan trọng sẽ không được bộc lộ ra.
Nói giỡn, uống rượu, thời gian biến thành một thứ vô dụng nhất, lúc đó leng keng một tiếng, chén rượu trong tay Tô Hoàng rơi xuống trên mặt đất, trán khoát lên trên vai Tống Dương, không nói thêm lời nào nữa, nửa thùng rượu không còn dư thừa một giọt. Tống Dương đầu cũng nặng nề, trong lòng tư vị dị thường cổ quái, hơi giống như bừng tỉnh trong mộng đẹp, hận không thể ngủ lại thật nhanh.
Đêm vẫn thâm trầm, Tống Dương lấy lại được tinh thần, giơ tay đẩy Tô Hàng ra:
- Ta đi đây.
Không nghĩ tới hắn vừa mới cử động, vừa mới nói, đôi cánh tay mềm kia đã cầm giữ lại, cánh tay không ngừng động, thân thể mềm mại, hương khí thoang thoảng hòa cùng vị rượu nho đặc biệt, cả cơ thể nóng bỏng, ngay khoảnh khắc đó nàng tìm được chính mình, nước mắt lại rơi như chuỗi châu bị đứt, theo má chảy xuống rớt lên mặt Tống Dương vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Giọng nói nhơ mơ màng:
- Ngươi đừng đi.
Nhẹ nhàng quét qua, Tô Hàng mở mắt ra, ánh mắt nhìn Tống Dương tràn đầy sợ hãi, khẩn cầu.
Tống Dương gật đầu, nàng đột nhiên trở nên điên cuồng, hoang dã, dường như giữ lại nam nhân này là cách nàng tìm về từng thế giới.
Có lẽ đích xác như thế.
Sáng sớm, bóng tối bị đuổi khỏi sơn trang, một đêm điên loạn cũng đã tiêu tan, Tống Dương đã tỉnh, bên người Tô Hàng đang ngủ say ngọt ngào, hơi thở nhẹ nhàng đều đều, qua làn tóc dài rối tung có thể thấy được trên khuôn mặt mặt nhợt nhạt tươi cười... Còn có nước mắt.
Tô Hàng trở thân mình, cũng theo đó đem cánh tay Tống Dương ôm vào trong ngực, thân thể ấm áp cuộn lại, ôm chặt một tay dường như nàng lại còn ngại không đủ, nhỏ giọng than thở ai cũng nghe không hiểu nói mớ, đầu gối ở bờ vai của hắn.
Ở nơi này không thể tùy tiện chạm vào, nàng rất mẫn cảm, Tô Hàng lập tức đã tỉnh, mơ màng động lòng người còn, ánh mắt mờ mịt, nhìn nhìn Tống Dương, giống như không quá quen thuộc.
Ánh mắt nhanh chóng trở thành kinh ngạc, may sao, tình hình tối hôm qua đều nhanh chóng tái hiện trong đầu, bởi vậy ánh mắt của nàng lại lần nữa ánh lên niềm vui bất ngờ, ngồi bật dậy, muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng, tiếng cười không thể ức chế mà bật ra, vang lên, chính là buồn cười không kìm nổi, không ngờ là thật,
Còn sống, nam, bộ dạng cũng không tệ lắm..., đồng loại!
Tô Hàng cười, nắm cánh tay Tống Dương cắn một cái:
- Có đau hay không? Là nằm mơ không?
Tống Dương cũng rất vui vẻ, hận không thể đẩy nàng xuống.