Hoành Thánh Trứu Sa

Chương 22: Nỗi Buồn Sau Chia Tay 1






Lâm Cẩn dùng một chiếc đũa gỗ dài để xâu bốn năm cái bánh quẩy nóng, đang đi bộ về nhà thì gặp Tiểu Phương vừa đi ra khỏi con hẻm.
Sáng sớm, Tiểu Phương đến giao thuốc ngủ cho bà Trình ở đầu ngõ nhưng bà ấy không có nhà.

Đây là thuốc kê đơn nên không dám nhờ hàng xóm đưa.
"Đưa cho tôi, lát nữa gặp bà ấy tôi đưa cho." Lâm Cẩn nhìn Tiểu Phương, chủ động đưa ra lời đề nghị, sau đó quan tâm hỏi: "Gần đây hiệu thuốc có bận không?"
Tiểu Phương gật đầu, đưa cho cô một túi nhỏ đựng hai viên thuốc, mỉm cười trả lời: "Gần đây có nhiều người tích trữ thuốc hơn, bận đến mức không có thời gian xem phim."
Cô ấy đứng nói mấy câu với Lâm Cẩn, sau đó vẫy vẫy tay phải rồi vội vàng đi về phía đường Tứ Mã.
Bước vào những ngày nắng nóng của tháng bảy và tháng tám, tình hình Thượng Hải căng thẳng, tàu tuần tra Đông Dương dày đặc trên sống Phổ Giang, thậm chí cả máy bay trinh sát của địch cũng thi thoảng xuất hiện trên sân bay Hồng Kiều.
Vì vậy, báo Thượng Hải đã phỏng vấn hàng chục các ông lớn của cả hai giới chính trị và kinh doanh.
Các ông lớn mỉm cười, luôn luôn nói mấy câu xã giao, họ rất tin tưởng vào vào an ninh và kinh tế của Thượng Hải.
Cho dù có hiệp định đình chiến ở Thượng Hải, Lâm Cẩn vẫn cảm thấy lo lắng, lo lắng nhất là Lục Dữ.

Đến cuối năm băng nhóm của anh mới đồng ý thả người nên anh vẫn sống trong sòng bạc ở địa phận không ai quản lý.
Nếu Đông Dương đánh đến, liệu ông chủ của bọn họ có lo đến sự sống và cái chết của cấp dưới của mình không?
Lâm Cẩn vừa nghĩ đến điều đó vừa cầm bánh quẩy nguội ngắt đi về nhà, trong đầu có nhiều manh mối nhưng lại không nghĩ ra được câu trả lời.

Kể từ lần tách ra ở biệt thự Mahler, đã lâu rồi cô không gặp Lục Dữ.

Dạo gần đây mẹ Lâm quản cô rất nghiêm, thậm chí còn đi theo cô mua đồ ăn sáng.
Căn nhà của họ ở Tô giới đã trở nên rất nổi tiếng vì có liên quan đến người Đông Dương.

Có rất nhiều người đã tìm cách thuê nhà để phòng ngừa chiến tranh lan đến Thượng Hải.

Cô đi theo phía sau xem nhà, thuê nhà, cũng bận rộn giúp mẹ Lâm tích trữ gạo và đồ ăn, bận tối mắt tối mũi mấy ngày liền.
Lâm Cẩn bị đánh thức bởi tiếng súng đùng đoàng vào đêm hôm những người lính Đông Dương tiến vào đánh.
Cô thò đầu ra khỏi cửa sổ kính màu, thấy xa xa, ánh lửa bốn phía, phản chiếu độ sáng màu cam của bóng đêm.

Bầu trời bên đó vừa sáng bừng lại vừa tối mịt, một đoàn đông nghịt, không biết là mây đen hay máy bay địch.
Mẹ Lâm và Lâm Cẩn bước lên cầu thang, khuôn mặt của Lâm Du tái đi vì sợ hãi, bám vào góc áo của Lâm Cẩn.

Mẹ Lâm thì nắm hai tay Lâm Cẩn, nếp nhăn đuôi mắt run rẩy, liên tục hỏi: "Có đánh vào được không? Có đánh vào được không?"
Lâm Cẩn dỗ bọn họ đi ngủ, liên tục nghẹ giọng an ủi bọn họ, người Đông Dương không dám đánh vào Tô giới.
Mẹ Lâm và Lâm Du xuống tầng ngủ, còn cô thì lại nhíu chặt mày lại, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu.
Ánh ban mai rạng rỡ trên bầu trời nhưng không thể che khuất những làn khói cuồn cuộn từ phía bên kia của bầu trời.
Lâm Cẩn không ngồi yên, người Đông Dương không dám xâm phạm vào khu Tô giới, nhưng họ sẽ không bao giờ nhân nhượng với những khu không phải là Tô giới.
Cô vội vàng thay một bộ quần áo sáng màu, để lại một lá thư cho mẹ Lâm và Lâm Du, kẹp một hộp thiếc đồng đựng tiền xu mà cô tiết kiệm từ khi đi làm đến nay.

Cô ném sợi dây thừng xuống cửa sổ, sau đó từ từ leo xuống dây và rời khỏi nhà.
Mặc dù trời hừng sáng nhưng đường phố vắng tanh, không có một chiếc ô tô cho thuê nào.

Lòng cô nóng như lửa đốt, chạy đến chỗ Lục Dữ, nhưng ở ranh giới Tô giới đã được chắn hàng rào sắt.


Người châu Âu cưỡi một con ngựa cao to, liên tục nói với cô: "Bên ngoài có chiến tranh, bây giờ đã bị cấm toàn bộ."
Lâm Cẩn không nhớ mình đã thuyết phục họ bao lâu, mãi đến khi giọng cô khàn khàn, người Châu Âu mũi cao đó mới cho phép cô đi ra ngoài, nhưng giá phải trả là không thể nào trở về Tô giới được nữa.
Hàng rào sắt đóng sầm lại, những người tị nạn xung quanh lan can lao về phía Tô giới như con thiêu thân, nhưng sau khi có vài phát súng bắn ra, đám đông lại im lặng.
Lâm Cẩn chạy ra khỏi khu Tô giới nhưng cô không nhìn thấy gì trong sự hỗn loạn xung quanh.

Cô không biết mình bị sặc bởi khói lửa chiến tranh không, ngực cảm thấy khó chịu, nước mắt chảy ra ào ào.

Cô dựa vào trí nhớ, chạy qua các đường phố như địa ngục của Thượng Hải.
Chạy một lúc lâu, cô đã kiệt sức, lúc định bỏ cuộc thì thấy Lục Dữ đang la hét ở trong một điểm mù.
Lục Dữ vừa mới kéo hai người Đông Dương đến một góc rồi đánh bọn họ chết, lúc này đang tìm trang bị trên người bọn họ, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Lâm Cẩn, anh sừng sờ tại chỗ, động tác lật xác chết cũng dừng lại đột ngột.
Anh không nghĩ đến sự sống, chỉ nghĩ muốn giết thêm vài tên địch coi như hòa vốn.

Nhưng sao Lâm Cẩn lại có thể xuất hiện ở đây, không phải giờ cô nên ở Tô giới sao?
"Sao em lại chạy ra ngoài? Anh đưa em về Tô giới." Lòng Lục Dữ nóng như lửa đốt, cầm tay cô định kéo cô chạy về phía Tô giới.
Lâm Cẩn thuận theo ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào nói: "Bây giờ Tô giới chỉ có thể ra, không thể vào."
Hai tay Lục Dữ nắm chặt đến mức kêu thành tiếng, anh không sợ chết, nhưng anh không muốn Lâm Cẩn gặp chuyện không may.
Đêm đó Lâm Cẩn và Lục Dữ đã qua đêm trong một nhà kho bỏ hoang, xung quanh đều là những người tị nạn và gia đình của họ.

Máy bay trinh sát của người Đông Dương bay vừa thấp vừa ầm ĩ, nhưng Lâm Cẩn trốn trong lòng Lục Dữ, chỉ nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch thình thịch.

Những người tị nạn đều nằm cuộn tròn lại như tôm khô, ban ngày họ chạy qua chạy lại các khu Tô giới khác nhau, nhưng không ai nhận bọn họ.

Bọn họ rất buồn ngủ nhưng không dám ngủ.
Lục Dữ ôm Lâm Cẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, anh chỉ cảm thấy mình không thể bảo vệ người phụ nữ trong lòng mình.

Quả bom của người Đông Dương thả xuống thì cô sẽ chết cùng anh, nghĩ đến đây ngoài ôm cô chặt hơn, anh không làm được gì cả.
Lâm Cẩn nhìn khóe miệng bị bẩn của Lục Dữ, máu và bùn trộn lẫn vào nhau, cô lấy thò tay vào túi muốn lấy khăn để lau cho anh nhưng lại vô tình tìm thấy một thứ khác.
Lấy ra thì đó là viên thuốc ngủ mà cô chưa đưa cho bà Trình, dưới túi thuốc còn có một tờ giấy cứng nữa.
Lâm Cẩn nhíu mày, mở ra nhìn thì đó là danh thiếp cá nhân mà Giản Khê đưa cho Lục Dữ ngày hôm đó.
Cô nhận thay anh, nhét vào túi quần nhưng lại quên lấy ra.
***
Tác giả: Lúc đó Tô giới Thượng Hải có giúp đỡ những người tị nạn.

Nhưng vì cốt truyện nên tôi bịa ra, mọi người đừng tin là thật.