Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 590: Lữ Hân Bảo háo sắc (1)




Mà hắn đã là bước thứ chín, thậm chí bước thứ mười, chỉ sợ đã có thể dùng thân thể qua Vô Tận Hải Vực rồi!

Mà chút ít thê thiếp đệ tử kia cũng tuyệt không có khả năng nghĩ lão đầu kia rõ ràng chạy tới Nam Châu, một mực khuếch trương giáo đồ, đại khái cũng có ý tứ đào ba thước đất tìm ra lão đầu này, đáng tiếc bọn hắn chỉ ở Đông châu tìm kiếm lại uổng phí tâm cơ rồi.

- Người Âm Dương tà giáo ở đâu?

Lữ Nguyệt Đồng quát lên, du côn này chỉ là người bình thường trình độ Hậu Thiên, căn bản không biết nặng nhẹ.

Du côn kia thật giống như bị Âm Dương Thánh giáo hoàn toàn tẩy não, chỉ biết nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa cao thẳng, bờ mông dao động của Lữ Nguyệt Đồng, một bộ hung tâm không thể dược cứu, căn bản không sợ uy áp của Linh Cảnh chí cường giả!

- Đắm mình!

Lữ Nguyệt Đồng tức giận hừ một tiếng, tâm niệm vừa động trong lúc đó, lĩnh vực của nàng phát động, cái kia lập tức liền biến thành tro bụi.

- Ah…

Tiếng hô hoảng sợ vang lên, những thôn dân kia chứng kiến một người sống rõ ràng vô thanh vô hóa thành tro bụi, thế mới biết sợ hãi, nhao nhao phát ra tiếng thét lên. Cái đầu đảng tội ác này đã diệt trừ, Lữ Nguyệt Đồng thật cũng không có tiếp tục sát giới, chỉ là cảnh cáo bọn hắn không được tái phạm, nếu không hết thảy xử quyết!

Cái này còn hơn cả loạn thế, nếu không thể phanh lại tà khí của Âm Dương Thánh giáo, chỉ sợ toàn bộ lãnh thổ bọn hắn cai quản đều sẽ biến thành dâm ổ, tự nhiên phải giết một người răn trăm người!

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng nghĩ đến lúc trước Âm Dương tán nhân một đời kỳ nhân, trơ mắt nhìn tâm huyết của hắn chậm rãi hư thối, lại bị thê thiếp đệ tử ám toán, chỉ có thể ảm đạm ly khai cố thổ, cái tâm tình này rất là khó chịu!

Nguyên lai tưởng rằng có người của Âm Dương thánh giáo hoạt động trong thôn, lại chỉ kiếm đến một cá con như vậy, tâm tình của Lữ Nguyệt Đồng tự nhiên khó chịu, lại là lão nương lão nương đọng ở bên miệng một phen lầm bầm lầu bầu, dẫn bọn người Lâm Lạc quay lại nơi trú quân.

Đây chỉ là một sự việc xen giữa nho nhỏ, Lâm Lạc vốn định lại đi bái phỏng vị kỳ nhân rèn sắt kia thoáng một phát, nhưng người ta lại không ý hắn, mỗi lần đến gần tiệm thợ rèn kia, lại như chân trời xa xăm, rõ ràng đi như thế nào khoảng cách cũng sẽ không biến gần!

Lâm Lạc biết rõ vị kỳ nhân này không muốn gặp hắn, cũng không có miễn cưỡng, mỗi ngày liền ở trong thành đi dạo, hiện tại trong tay hắn có tám khối linh thạch, cũng coi như có chút tài phú, ý định mua chút ít linh đan hoặc Ngũ Hành tinh hoa các loại.

Tô Mị tứ nữ đều là mỹ nữ trong mỹ nữ, kẻ gây tai hoạ như thế cho dù không đi trêu chọc phiền toái, cái phiền toái này cũng sẽ tự mình tìm tới tận cửa. Ở Nam Châu, ỷ vào Tô gia uy thế, Tô Mị có thể hoành hành không sợ, nhưng nơi này chính là Đông châu cao thủ nhiều như mâêu nữ này tự nhiên biết rõ thu liễm, bình thường tam nữ đều ở trong biệt viện, chỉ có Lăng Kinh Hồng ở trong Hắc Sát quân đi đi lại lại.

Nhưng luôn ở trong nhà cũng sẽ nín hỏng người, Lâm Lạc liền dẫn các nàng lên đường phố du ngoạn, bất quá trên mặt tứ nữ đều mang che mặt, che đi dung mạo tuyệt thế của các nàng.

Thế nhưng mà che được mặt lại đâu có che được dáng người mê người, tứ nữ đều dáng người có lồi có lõm ma quỷ, đặc biệt là Tô Mị, dù cho nàng cho ra một gương mặt loang lỗ cũng có vô số người đối với cái mông, bộ ngực của nàng chảy nước miếng, đoạn đường này đi tới, rất nhiều nam nhân đều lấy ánh mắt thẳng quét ngực mông của các nàng.

Những này đều là người bình thường, nếu tính tình của Tô Mị đại tiểu bộc phát, trực tiếp phát động lĩnh vực mà nói, chỉ sợ những người này đều gặp phải tai ương!

Tuy Lâm Lạc cũng không thích nữ nhân của mình bị người nhìn chằm chằm vào như thế, nhưng nếu đổi lại là hắn mà nói, chứng kiến nữ nhân xinh đẹp, vóc người lại ma quỷ như thế, cũng có khả năng sẽ nhìn nhiều hơn mấy lần, cái này là thiên tính của nam nhân, cũng không nhất định đang suy nghĩ ý niệm không chịu nổi gì trong đầu, chỉ là muốn thưởng thức nhiều dáng người xinh đẹp kia thoáng một phát.

Thấy phía trước có một quán rượu, Lâm Lạc liền tranh thủ kéo tứ nữ đi vào, miễn cho Tô Mị thực có thể làm ẩu.

Sau khi chọn một cái ghế lô, lúc này tứ nữ mới đem khăn che mặt vạch trần xuống, tiểu nhị chứng kiến bốn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, lập tức cứng họng, thiếu chút nữa nghẹn khí, để cho Tô Mị cùng Hạ Mộng Như đều cười to.

Đợi đưa lên rượu và thức ăn, Lâm Lạc đem cửa phòng khóa lại, miễn cho bị người quấy rầy.

Ở trong truyền thuyết thượng cổ, Đông châu cùng Nam Châu ở mười mấy vạn năm trước vẫn là một khối nguyên vẹn, về sau không biết nguyên nhân gì thiên hạ chia làm bốn phần. Bất quá trải qua mười mấy vạn năm diễn hóa, thiên địa linh khí lại có khác biệt rất lớn, dã thú, thực vật ở Đông châu cũng cùng Nam Châu có khác biệt rất lớn.

Bởi vì linh khí nồng đậm, đồ ăn ở đây đều muốn càng thêm ngon, năm người ở biệt viện vừa không có người hầu, ba bữa cơm đều tự mình quản lý, trong bọn họ lại không có trù nghệ đặc biệt tốt, khó được đi ra ăn một bữa, đều là ăn như hổ đói.

Bọn hắn dùng chính là bàn vuông, một người một bên mà nói, thế tất có hai người phải lách vào thoáng một phát. Tô Mị, Lăng Kinh Hồng, Ninh Kiều Nguyệt ở trên giường đối với Lâm Lạc rất dính, lúc này lại bỏ xuống hắn không để ý tới, ba người tất cả chiếm một bên, chỉ xem lấy chiếc đũa.

Vẫn là Hạ Mộng Như hiểu rõ nam nhân, dựa vào Lâm Lạc ngồi xuống, gắp đồ ăn rót rượu cho hắn, hết sức ôn nhu.

Lâm Lạc rất thuần tâm, đối với Hạ Mộng Như cũng có qua có lại, chừng mực của hai người càng lúc càng lớn, càng về sau dứt khoát uống rượu do Hạ Mộng Như mớm vào trong miệng, làm tam nữ mặt đỏ như gấc.

- Gian phu!

Tô Mị đem mị nhãn bay loạn, một bên hung hăng nhấm nuốt, cầm đồ ăn nguôi giận.

Ninh Kiều Nguyệt bật cười nói:

- Ngươi đã quên sáng sớm hôm nay có bao nhiêu điên cuồng rồi sao? Ai, ta tưởng tượng cũng thấy xấu hổ!

Sau khi đi vào Đông châu, uy thế của Tô Mị đại tiểu thư thẳng tắp hạ thấp, Ninh Kiều Nguyệt, Hạ Mộng Như cũng dám cùng nàng nói giỡn, ngang hàng ở chung.

Tô Mị nhe răng nhếch miệng, yêu nữ tự nhiên là yêu nữ, lên giường cũng không thể hàm hồ như Hạ Mộng Như, nói cái gì cũng dám kêu đi ra! Nhưng dù sao nàng cũng là xuất thân thượng đẳng nhất, muốn nàng ở quán rượu cùng Lâm Lạc yêu đương vụng trộm, cái kia là tuyệt đối không có khả năng, chỉ có thể thở phì phì cầm rượu và thức ăn sinh khí, uống đến khuôn mặt xinh đẹp như xuân, tựa hồ vừa sờ có thể chảy ra nước.

Ninh Kiều Nguyệt nhịn không được đưa tay sờ nàng một bả, cười nói:

- Mị nhi thật sự là mê người, ngay cả ta cũng ghen ghét người này, có thể có được mỹ nhân như vậy thật là phúc khí!

- Tiểu công, ngươi dám đùa giỡn bổn cô nương!