Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 570: Rời đi (1)




Hiện tại Hoa gia đã triệt để trở thành lịch sử, nếu không phải tứ nữ theo Lâm Lạc, lấy tu vi bất quá Minh Dương cảnh của các nàng, kia thực sự là tùy thời đều có khả năng bị người ăn!

Mười hai đại thế gia đỉnh cấp không sai biệt lắm bị diệt sạch rồi, Tô Gia bảo toàn xuống một ít tộc nhân tinh anh, Phạm gia thì còn có Phạm Thương Vũ là Linh cảnh chí cường giả, nhưng hiện tại hắn một chút cũng không có lo lắng muốn đi Đông châu, không sai biệt lắm tuyên bố toàn bộ Phạm gia ở Nam châu tuyệt diệt.

Lâu gia còn có thiên tài Lâu Nguyệt Vũ, nhưng nàng chỉ là nữ lưu, cũng không có biện pháp thay Lâu gia khai chi tán diệp, Cảnh gia Cảnh Thiên Hoành cũng còn sống, hôm nay đang trùng kiến Cảnh gia.

Trải qua đại tai nạn như vậy, thế lực của toàn bộ đại lục bị trùng kích nghiêm trọng, rất nhiều đại gia tộc nhân cơ hội quật khởi, để Nam châu tiến nhập thời đại quần hùng tranh giành. Chỉ là mặc kệ nói như thế nào, tiêu chuẩn võ đạo của Nam châu chí ít rút lui một nghìn năm, đây là không thể tranh luận.

Tứ nữ Hoa Vũ Hương tựa hồ ở chỗ Tô Mị, Lăng Kinh Hồng chiếm được "cho phép", bốn ngày này mỗi nữ đều có một đêm cùng Lâm Lạc, cùng hắn tận hưởng cá nước thân mật, cũng thu được tu vi đột nhiên tăng mạnh.

Đại khái là Tô Mị cùng Lăng Kinh Hồng đều biết Tứ nữ cũng chỉ có một ngày có thể cùng Lâm Lạc như thế, sau đó sẽ mỏi mắt chờ mong, tự nhiên sẽ không cùng các nàng tranh đoạt.

Không sai biệt lắm an bài thỏa đáng tất cả sự tình, Lâm Lạc mang theo tứ nữ Tô Mị cùng với Đường Điềm đi tới chỗ Lữ Nguyệt Đồng, cáo biệt một phương cố thổ này, đi thế giới không biết kia.

Dùng tiểu ma nữ mà nói, là sợ Lâm Lạc mò chỗ tốt mà quên mất nàng, cho nên muốn đi theo. Mà Lâm Lạc cũng không có cách nào, dù sao nàng xuất quỷ nhập thần, muốn lưu cũng lưu không được.

- Tiểu bạch kiểm, các nàng đều là bà nương của ngươi?

Lữ Nguyệt Đồng thấy mấy người Lâm Lạc lên thuyền, mỹ nữ vóc người nóng bỏng này liền hỏi.

Tứ nữ Tô Mị đều bị dọa rồi, chỉ là kinh ngạc nhìn đối phương. Mà Đường Điềm lại là hai mắt tỏa ánh sáng, tựa hồ nghĩ đối phương rất hợp khoái khẩu của nàng.

- Ha ha ha!

Lữ Nguyệt Đồng cười to.

- Lão nương không thích nữ nhân, như thế nào nhìn lão nương như vậy!

Tô Mị tứ nữ đều là chảy mồ hôi lạnh, các nàng cũng sẽ không thích nàng a, quá trang bức rồi!

Lâm Lạc quan sát chiến thuyền này một chút, có thể nói vô cùng to lớn, bất quá cư nhiên là do kim chúc không biết tên chế tạo, vật sắt thép tự nhiên có loại cảm giác áp bách, lực chấn nhiếp mười phần!

Nhưng hắn không khỏi ngạc nhiên nói:

- Kim chúc này làm thành thuyền sẽ không nặng sao?

- Sẽ không, hơn nữa cũng chỉ có Huyết Long Thiết này làm thành thân thuyền mới đủ kiên cố, chống lại sóng biển đánh phá, bằng không thoáng cái sẽ rời ra từng mảnh! Hơn nữa, nước biển có tính ăn mòn, cũng chỉ có Huyết Long Thiết mới có khả năng chống ăn mòn!

Lữ Nguyệt Đồng phất tay nói.

- Lâm huynh…

Phạm Thương Vũ tới trước Lâm Lạc một chút, nghe được Lâm Lạc tới, cũng từ trong khoang thuyền đi ra.

- Mọi người đều tới, kia không sai biệt lắm có thể lên đường rồi!

Lữ Nguyệt Đồng đột nhiên cao giọng hô tiếng.

- Trình Đông!

- Có thuộc hạ!

Một gã hắc y đại hán lập tức bay vụt tới, ở trước người Lữ Nguyệt Đồng nửa quỳ xuống nói.

- Trước lệnh cho mọi nhân viên ở trong một canh giờ lên thuyền, xuất phát quay về Đông châu!

Lữ Nguyệt Đồng rất có phong thái đại tướng, vung tay lên, khí tràng mười phần.

- Tuân lệnh!

Tên hán tử gọi Trình Đông kia đứng lên, liền bay đi.

Lâm Lạc cùng Phạm Thương Vũ, tứ nữ bốn mắt dò xét, đều có cảm giác tập quán khác nhau.

Ở chỗ này, Linh cảnh cường giả là Lão tổ đỉnh thiên lập địa, cho dù Tô Nghiễm Khai mạnh hơn tất cả mọi người một bậc, nhưng Linh cảnh võ giả khác cũng nhiều lắm xưng một tiếng tiền bối, không có quỳ xuống hành lễ.

Nhưng ở Đông châu, tựa hồ trình tự càng thêm phân minh, Trình Đông kia quỳ xuống không hề có nửa điểm không tình nguyện. Mà bọn người Lâm Lạc bởi vì xuất thân Nam châu, tuyệt không thích ứng tập quán gặp người liền quỳ này.

- Tiểu bạch kiểm, đại hồ tử, còn có ngươi…

Lữ Nguyệt Đồng phân biệt chỉ chỉ Lâm Lạc, Phạm Thương Vũ cùng Lăng Kinh Hồng.

- Sau này là thân binh của lão nương!

- Ngươi thật là để mắt chúng ta!

Lâm Lạc không khỏi bật cười, hắn đối với Lữ Nguyệt Đồng tịnh không có kính nể chi tâm gì, đây là một tự tin của cường giả.

- Ha ha, các ngươi hai cái là song linh căn, mà ngươi còn là năm linh căn, thậm chí hình thành lĩnh vực tiểu thế giới, ánh mắt của lão nương thật tốt, rất biết khai thác nhân tài?

Lữ Nguyệt Đồng tùy tiện nói.

- Bất quá, nàng nha…

Lữ Nguyệt Đồng nhìn Đường Điềm, tựa hồ có chút không chắc.

Mà Đường Điềm cho rằng đối phương muốn cùng nàng chơi nhìn mắt, cũng là hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào Lữ Nguyệt Đồng, không nháy một cái.

Tiểu ma nữ thần bí này ngay cả Lữ Nguyệt Đồng cũng nhìn không ra bí mật!

Cũng phải, Lữ Nguyệt Đồng cũng chỉ là Linh giả đệ nhị bộ, nếu Tô Nghiễm Khai nhìn không ra thực lực của Đường Điềm, vậy nàng đồng dạng cũng không có khả năng nhìn ra được.

- Song linh căn ở Đông châu không phải rất phổ thông sao? Đám hải tặc kia có thật nhiều đều là song linh căn, thậm chí tam linh căn!

Lâm Lạc có chút không cho là đúng, theo như hắn nghĩ, trong hải tặc có quá nhiều "thiên tài" tồn tại.

- Tiểu bạch kiểm ngươi quá không có kiến thức rồi!

Lữ Nguyệt Đồng lộ ra đáng vẻ khinh thường:

- Kia đều là dùng Sinh Linh Đan đi ra ngụy linh căn, cũng chỉ có thể hình thành hư vực mà thôi, căn bản không thể cùng lĩnh vực chân chính của bản thân dung hợp được!

Sinh Linh đan? Còn có vật như vậy! Trách không được trong hải tặc có đại lượng người có thể vận dụng song lĩnh vực, thậm chí tam lĩnh vực, tưởng rằng Đông châu thiên tài đầy đất, nguyên lai là dùng đan dược làm ra!

Bất quá, cho dù chỉ có thể hình thành hư vực, nhưng song phương ở dưới tình huống lĩnh vực và thực lực tương đương, hư vực cũng có thể khởi đến tác dụng nhất cử định Càn Khôn. Hơn nữa, cho dù là giả linh căn cũng có thể tu luyện, chỉ cần có thời gian sung túc cùng đủ tài nguyên, lực lượng này cũng có thể trở mình bội tăng!

Không hổ là Đông châu võ đạo hưng thịnh, ngay cả loại đan dược nghịch thiên này cũng có!

Nhưng mà ngụy linh căn chung quy không thể so sánh với linh căn chân chính, không có cách nào cùng lĩnh vực chân chính dung hợp, uy lực còn kém hơn. Thảo nào Lữ Nguyệt Đồng đối với Phạm Thương Vũ cùng Lăng Kinh Hồng có vài phần kính trọng, mà giá trị của Lâm Lạc càng không thể đánh giá!

- Thiên tài của Đông châu ba mươi sáu vực, có người nói chỉ có mười mấy cái là Ngũ hành linh căn, nghĩ không ra lão nương ở chỗ này cũng có thể tìm được một thiên tài Ngũ hành linh căn đầy đủ hết, ha ha ha!

Lữ Nguyệt Đồng cười to, đắc ý dào dạt.

Nữ nhân này cũng quá lòng dạ rồi, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, so với tuyệt đại đa số nam nhân còn muốn tục tằng hơn.