Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 496: Bức họa quỷ dị (1)




Càng đi lên phía trước kiếm khí càng mãnh liệt, hai người giống như có thể chứng kiến ở bao nhiêu năm trước kia tuyệt thế cường giả xuất ra một kiếm trấn áp muôn đời, kinh diễm tuyệt luân, mãi mãi bất diệt!

- Hiển nhiên vị tuyệt thế cường giả kia chỉ công kích bộ phận chủ điện, nhưng kiếm khí tràn đầy cũng đem cả cung điện biến thành phá hủy!

- Linh cảnh cường giả bình thường tuyệt không có năng lực như vậy, chỉ có cửu bộ hoặc thập bộ linh giả mới có được thần uy như thế!

Thập bộ linh giả đã đạt tới thần minh vô hạn tồn tại, một kiếm có thể sinh ra oai lực như thế là điều có thể lý giải.

Xoát, xoát, xoát!

Hai người càng xâm nhập cung điện, kiếm ý càng tạo thành gợn sóng, thậm chí không cần động vào đã chủ động hóa thành từng nhánh tam xích thanh phong hướng hai người Lâm Lạc chém tới.

Tồn trữ vạn cổ, bất cứ lực lượng gì cũng phải tiêu tán, nhưng kiếm ý trảm thiên liệt địa cường đại lại xuyên thấu thiên cổ, nếu bị kiếm ý đánh trúng tuyệt đối thần trí bị hủy, trở thành cái xác không hồn!

Tử đỉnh chấn động, tử khí lưu chuyển bên trong, mặc cho kiếm ý cường đại bao nhiêu đều có thể nhẹ nhàng chống đỡ, biểu hiện ra một mặt cường hãn của nó.

- Tử Đỉnh của ngươi tuyệt đối là bảo vật cường đại nhất trên đời này!

Lăng Kinh Hồng tán thán, hiện tại nàng đã biết công năng của Tử Đỉnh, tự nhiên là vô cùng thán phục, thậm chí còn có cảm giác kính sợ.

Đây cũng không phải vật phẩm mà người phàm có thể sáng tạo, chỉ có chúng thần trên bầu trời mới có được thủ đoạn nghịch thiên như thế!

Lâm Lạc khẽ cau mày, nói:

- Thần vật như Tử Đỉnh mà cũng bị nổ nát, như vậy là ai đã hạ thủ? Thọ nguyên của thần linh vô hạn, bất tử bất diệt, nói cách khác là người hoặc là vị đại năng nào đã đánh nát Tử Đỉnh vẫn còn sống, nếu để cho bọn hắn biết Tử Đỉnh đã rơi vào trong tay của ta…

Đây hẳn là một hồi tai họa ngập đầu không thể ngăn cản!

Hiện tại nhờ cậy lớn nhất của Lâm Lạc chính là Tử Đỉnh, nếu ngay cả Tử Đỉnh cũng bị người phá hủy, vậy hắn còn may mắn sống sót được sao?

Theo thực lực tăng cường, ánh mắt Lâm Lạc ngày càng rộng rãi, biết rõ mình nhỏ bé như thế nào! Tuy rằng Tử Đỉnh cho hắn cơ duyên thật lớn, nhưng cũng nương theo nguy cơ không thể đoán trước!

Nhưng nam tử hán đại trượng phu, luôn luôn sinh hoạt trong nhà ấm làm sao có thể trở thành hán tử đỉnh thiên lập địa!

Lâm Lạc siết chặt nắm tay, tràn ngập ý chí chiến đấu trào dâng!

Bởi vì sợ thời gian không đủ, bọn họ cũng không tiếp tục triển khai tìm tòi, mà trực tiếp hướng vào trong cung điện đi tới, nếu nơi này còn tồn tại cơ duyên nghịch thiên khác, vậy khả năng nằm bên trong sẽ rất cao.

Tốc độ đi vào càng nhanh hơn, chỉ nửa ngày sau họ đã đi tới khu vực trung ương của cả dãy cung điện.

Đây là một khu quảng trường do bạch ngọc tạo thành, liên tiếp với một tòa cung điện khổng lồ, nhưng từ phía đông quảng trường lại là một khe rãnh rộng chừng trăm trượng, luôn kéo dài mãi cho tới tận cung điện, đem cả cung điện một phân thành hai!

Bên trong khe rãnh từng đạo kiếm khí phóng lên cao, hai người Lâm Lạc vừa nhìn vào cảm giác tối đen sâu kín không thấy đáy!

Hiển nhiên lúc trước vị tuyệt thế cường giả vung một kiếm bổ ra nơi này, trực tiếp đem chủ điện tách rời hai nửa, sau đó dư kình lưu lại đem cả dãy cung điện oanh thành đống hoang tàn.

Trong lòng Lâm Lạc khiếp sợ, không khỏi ngây người mê mẩn, đây chính là võ đạo cực hạn mà hắn đang theo đuổi!

Một ngày nào đó hắn cũng sẽ đứng trên đỉnh cao như vậy, quan sát nhân gian trăm thái!

Hai người đi vào trong cung điện, chỉ thấy đồ vật nơi này toàn bộ bị kiếm khí trực tiếp phá hủy, chỉ còn lưu lại một ít đồ vật lẻ loi hiu quạnh cô đơn đặt bên trong.

- Di, ngươi xem!

Lăng Kinh Hồng đột nhiên chỉ ngón tay.

Lâm Lạc nhìn theo tay nàng, chỉ thấy đó là một đoạn tường, nguyên bản cũng không có địa phương gì đáng ngạc nhiên, nhưng quỷ dị chính là trên vách tường có một bức tranh, lại có thể không hề bị chút tổn hại.

Bảo vật!

Trong lòng Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đồng thời nghĩ thầm, có thể ở dưới một chiêu kiếm tuyệt thế vẫn bảo trì nguyên vẹn, tuyệt đối không phải vật phàm!

Ánh mắt hai người nhìn qua, đó là chân dung một bức tranh, trong bức tranh là một nữ tử thanh xuân, mi như xuân sơn, mắt như thu thủy, mặc cung trang, áo trắng phiêu phiêu, có một loại hương vị phiêu nhiên như tiên.

- Lâm Lạc, Lâm Lạc!

Thanh âm Lăng Kinh Hồng có chút run rẩy.

- Làm sao vậy?

- Ta cảm giác như nàng đang nhìn chằm chằm vào ta!

- Ân?

Lâm Lạc đổi qua cùng Lăng Kinh Hồng đứng chung một vị trí, nhìn một lát:

- Có lẽ nàng đúng lúc là nhìn qua bên này đi! Ngươi thử đổi một vị trí nhìn lại!

Hai người đồng thời từ bên trái chuyển qua bên phải, nhưng chuyện quỷ dị liền xuất hiện, ánh mắt của nữ tử trong bức tranh cũng đi theo xoay chuyển tới!

Trong nháy mắt sau lưng hai người đều có loại cảm giác như lạnh lẽo!

Quỷ dị chính là ánh mắt của nữ tử trong tranh chỉ di chuyển theo bước chân Lăng Kinh Hồng, nếu một mình Lâm Lạc đổi lại góc độ cũng không nhìn thấy cảnh tượng này!

Mà đây chính là địa phương kỳ quái!

Nếu hai người tùy tiện ở góc độ nào cũng có thể chứng kiến nữ tử trong tranh nhìn mình, chỉ có thể nói rõ công lực vẽ tranh của họa sĩ thật thâm hậu. Nhưng ánh mắt của người trong tranh chỉ chuyển theo bước chân của Lăng Kinh Hồng, điều này quỷ dị tới mức làm người dựng đứng tóc gáy.

- Trước tiên mặc kệ việc này, nếu bức họa có thể lưu lại dưới chiêu kiếm của tuyệt thế cường giả, vậy đã nói chất liệu của nó là cao cấp nhất, ngươi mang theo trên người khi gặp công kích dùng nó đón đỡ, nói không chừng có thể thoát được một mạng!

Lăng Kinh Hồng lắc đầu:

- Ta cảm giác thứ này rất tà, ngươi thu lại trong Tử Đỉnh trấn áp nó đi! Nói không chừng trấn áp vài năm có thể đem ác linh trong tranh trấn chết!

Lâm Lạc không khỏi bật cười, bức họa kia quái dị thì có thể, nhưng muốn nói đã sản sinh linh trí thì không khỏi quá mức. Nhưng nếu Lăng Kinh Hồng kiên quyết không chịu thu nhận, hắn chỉ có thể dùng Tử Đỉnh thu lại bức tranh, dù sao không gian của Tử Đỉnh thật lớn, nói không chừng thật sự là bảo bối thì sao?

Tuy rằng bên trong cung điện còn có thật nhiều địa phương còn chưa tìm kiếm, nhưng hai người quyết định tiếp tục đi tới, dù sao Lâm Lạc có Tử Đỉnh ngăn cản chướng khí, không cần phải lưu lại quá lâu. Mà bọn họ nhất định phải quay về trong vòng ba tháng, nếu không những người khác cho rằng họ đã chết nơi đây, còn không làm Tô Mỵ thương tâm đến chết!

Còn nữa, nếu sau ba tháng bọn họ đi ra ngoài, người khác nhất định sẽ suy nghĩ họ làm sao sống sót trong ba tháng qua? Nếu không giải thích hoàn hảo, sẽ lộ ra bí mật của Tử Đỉnh!

Có thể tự do ra vào U Ám sâm lâm, hấp dẫn này cho dù là cường giả linh cảnh cũng phải kích động đến nổi điên, đến lúc đó ngay cả nhân loại, mãnh thú những cường giả linh cảnh đều cùng nhau giết tới cửa bức bách hắn!