Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 444: Trị bệnh (1)




Bất luận lời khen gì dùng ở trên người Lâm Lạc đều chẳng qua là râu ria, tiểu tử này thậm chí siêu việt lịch đại thiên tài của Tứ Phong Cốc, xa một chút như Dịch Hưng Ba, gần thì là Lăng Kinh Hồng, thậm chí ngay cả Phạm Thương Vũ ở cái tuổi này cũng kém hắn!

Lâm Lạc tiến vào trong cốc, lại ngoài ý muốn phát hiện Tô Mị, yêu nữ này mặt mũi tràn đầy u sầu ở trong sân tới tới lui lui, ngay cả Lâm Lạc đến gần bên người cũng không có phát hiện.

- Này…

Lâm Lạc ở trước người của nàng đứng một hồi lâu, rốt cục nhịn không được kêu một tiếng.

Tô Mị lập tức sợ hãi kêu lên một cái, nhưng nhìn thấy là Lâm Lạc, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hỉ nói:

- Ngốc tử, ngươi trở về thật rồi!

- Làm sao vậy?

Lâm Lạc nhíu mày, khó được thấy nàng mặt ủ mày chau như thế.

- Tiểu di bị bệnh!

Tô Mị giận dữ nói.

Sinh bệnh?

Lâm Lạc không khỏi kỳ quái, đạt tới Tiên Thiên cảnh, võ giả liền bệnh tật bất xâm, Lăng Kinh Hồng lại đạt đến Địa Nguyên cảnh, lại há có thể sinh bệnh.

- Tiểu di mắc phải quái bệnh, ngay cả gia gia cũng không có một điểm đầu mối!

Tô Mị có vẻ rất sốt ruột, nàng cùng Lăng Kinh Hồng là di chất, nhưng bởi vì tuổi gần, kỳ thật như tỷ muội thân mật.

Ngay cả Linh cảnh chí cường giả cũng không có một điểm đầu mối?

Lâm Lạc nhướng mày nói:

- Nàng hiện tại ở đâu?

- Ở trong phòng!

Tô Mị quay người chỉ về.

Lâm Lạc gật gật đầu, cùng Tô Mị cả thảy vào nhà. Tuy hắn cũng không phải đại phu, nhưng cùng Lăng Kinh Hồng lại tồn tại một tầng ràng buộc đặc thù, hơn nữa, hai người coi như là cộng đồng qua hoạn nạn, tổng yếu nên nhìn một chút.

Tiến vào nội thất, chỉ thấy Lăng Kinh Hồng đang nằm ở trên giường, một bộ gầy yếu vô cùng, làm cho nàng nhiều hơn một loại phong vị khiến người yêu. Nàng nhìn thấy Lâm Lạc đi vào, lập tức có chút buồn bực xấu hổ quát:

- Ngươi đi vào làm gì! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!

Trong cơ thể Lâm Lạc đột nhiên lực lượng cuốn động, sinh ra một cổ dục vọng mãnh liệt, tưởng muốn đem Lăng Kinh Hồng ôm vào trong ngực, cùng nàng phát sinh tiếp xúc thân mật nhất! Hắn không khỏi nhẹ kêu một tiếng, Tử Đỉnh cũng hợp thời ở trong thức hải chấn động, cổ dục vọng này lập tức bị đánh sạch sẽ.

Mà vào lúc đó, Lâm Lạc ngược lại đối với "bệnh" của Lăng Kinh Hồng có vài phần rất có suy đoán nắm chắc.

Lăng Kinh Hồng cũng không phải bệnh, mà là Âm Dương Song Tu Đại Pháp "tạo phản" !

Môn công pháp này yêu cầu nam nữ song tu, nhưng từ khi Lâm Lạc cùng nàng giao hợp, đến nay đã có bảy tám tháng. Môn công pháp này vô cùng bá đạo, hai người chỉ tu tập qua lần thứ nhất, cũng đã là sâu tận xương tủy, bởi vì thật lâu không có hỗn hợp song tu, môn công phu này lại bắt đầu "kháng nghị" .

Tuy Lăng Kinh Hồng là tu vi Địa Nguyên cảnh, đối với cái này cũng không có cách nào. Bởi vì môn công phu này là ở trong cơ thể nàng, trấn áp công pháp tương đương với trấn áp chính nàng, khó trách nàng sẽ gầy thành như vậy, một bộ thần sắc uể oải.

Ngược lại là Lâm Lạc, bởi vì có Tử Đỉnh thủ hộ, hoặc là bị Ninh Tú Nhi "ăn vụng" mấy lần, giảm bớt áp lực phương diện này, nên không có phát bệnh.

Cái này muốn trị ngược lại rất đơn giản, kia chính là tiếp tục vận hành Âm Dương Song Tu Đại Pháp.

Bất quá, đây chính là Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng tận lực tránh đi!

Nhưng mà, tình huống của Lăng Kinh Hồng lại vô cùng không xong, vì trấn áp dục vọng trong cơ thể, nàng thậm chí đem tánh mạng bổn nguyên của mình làm bị thương, cứ theo đà này, nhiều lắm là nửa năm nàng sẽ hương tiêu ngọc chết!

Hoặc là, nàng áp chế không được lửa tình, ngược lại bị dục vọng thao túng trở thành một kỷ nữ thấy nam nhân sẽ chảy nước miếng!

Vô luận kết quả như thế nào, cũng không phải Lâm Lạc muốn nhìn đến.

Hắn không khỏi lâm vào bên trong khó xử, cái này có cứu hay không, thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.

- Tiểu di, ngươi nhanh nằm xuống!

Tô Mị vội vàng chạy vội đi qua, bởi vì Lăng Kinh Hồng đã tế ra trường kiếm muốn đánh đập tàn nhẫn. Mà lúc này Lăng Kinh Hồng đúng là suy yếu đến ngay cả Tô Mị cũng có thể cưỡng chế đè xuống, chỉ có thể bất đắc dĩ nằm lại trên giường.

Trên mặt Lăng Kinh Hồng hiện lên một đạo long lanh đỏ tươi, đó là Âm Dương Song Tu Đại Pháp trong cơ thể nàng cảm ứng được đối tượng song tu, hướng nàng phát ra tín hiệu càng thêm mãnh liệt. Nàng tận lực khắc chế, nếu vào lúc đó lộ ra một điểm khác thường, nàng sẽ thực sự không muốn làm người!

Lâm Lạc hít và một hơi thật sâu, đã hạ quyết tâm hướng Tô Mị nói ra:

- Ngươi đi ra ngoài, ta có biện pháp cứu nàng!

- Ta không cần ngươi cứu!

Lăng Kinh Hồng thốt ra, nàng tự nhiên cũng biết Lâm Lạc có thể "trị" hết cho mình, nhưng cái quá trình trị liệu này là cơn ác mộng của nàng.

- Thật sự?

Tuy Tô Mị không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng xem bộ dạng của Lâm Lạc rất có nắm chắc, mà Lăng Kinh Hồng tựa hồ cũng có thể xác định điểm ấy, nhưng vì cái gì biểu lộ hai người đều cổ quái như vậy?

Lâm Lạc gật gật đầu nói:

- Ngươi trước đi ra ngoài, đợi sau này ta sẽ kể lại cho ngươi!

- Không, đừng!

Lăng Kinh Hồng liền vội vàng kéo tay Tô Mị, liều mạng lắc đầu.

- Mị nhi... hắn… hắn…

- Tiểu di, gia gia nói, bệnh này của ngươi không trị liệu mà nói, nhiều nhất một năm ngươi sẽ chống đỡ không nổi! Ta biết rõ ngươi chán ghét ngốc tử, nhưng mà sinh mệnh quan trọng hơn, để cho hắn trị cho ngươi a!

Tô Mị còn ở đằng kia khuyên Lăng Kinh Hồng.

Lăng Kinh Hồng gắt gao cầm lấy tay Tô Mị, nhưng nàng nghĩ tới chân tướng, cái này so với giết ta còn khó hơn!

- Tiểu di, ngoan!

Tô Mị cảm thấy hết sức buồn cười, tiểu di này từ trước đến nay quạnh quẽ cao ngạo, khó được nàng có thể dùng loại giọng điệu này nói với nàng. Trước bởi vì lo lắng Lăng Kinh Hồng, hiện tại biết được có phương pháp trị hết, nàng tự nhiên tâm tình thật tốt .

Tránh thoát tay của Lăng Kinh Hồng, Tô Mị ra khỏi gian phòng, còn làm cho người đừng tới quấy rầy Lâm Lạc chữa bệnh cho Lăng Kinh Hồng.

- Ngươi… ngươi…

Cửa phòng vừa đóng, Lăng Kinh Hồng giống như một tiểu bạch dương lâm vào hang sói, có vẻ kinh hoảng lại không biết làm sao, nàng cắn răng nói:

- Ta thà rằng chết cũng…

- Ngu ngốc!

Lâm Lạc giận dữ, đi qua đem Lăng Kinh Hồng một bả chộp lên, ngược lại đặt ở trên đùi, bành bạch, chính là liên tiếp đánh vào mông.

- Cha mẹ nàng sinh nàng ra, chính là muốn nàng tìm chết sao?

Lăng Kinh Hồng xấu hổ muốn chết, nàng lớn như vậy, nào bị người đối đãi qua như vậy, nhưng theo hai người thân thể tiếp xúc, Âm Dương Song Tu Đại Pháp “âm hiểm” trong cơ thể nàng lại càng thêm sống động, cơ hồ khiến nàng mê say ở trong lòng Lâm Lạc.

Pằng! Pằng! Pằng!

Kiều đồn của Lăng Kinh Hồng co dãn mười phần, Lâm Lạc tựa hồ đánh đã nghiền, lại là hơn mười bàn tay vỗ xuống, lại không có thanh âm chống cự của Lăng Kinh Hồng. Hắn không khỏi ngạc nhiên, liền nâng mặt của đối phương xem xét, đã thấy nữ nhân này hai mắt nhắm nghiền, nhưng khuôn mặt lại như là hoa đào kiều diễm, hai đóa mây đỏ hây hây nổi ở trên gương mặt, ngay cả cổ trắng như ngọc cũng ửng đỏ một mảnh!