Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1400: Bạt tai thượng thiên thần (2)




Trước kia hắn nghĩ lấy năng lực của tổ tiên Lâm gia, tuyệt đối là bị chúng Thần Vương quần đấu mới có thể vẫn lạc, nhưng bây giờ xem đến cũng là chưa chắc .

Cũng có thể là gặp đối thủ thực lực giống nhau, sau khổ chiến mới vẫn lạc, mà cường giả như vậy, mẫu thân Sư Ánh Tuyết, thủy tổ Phạm Thương Vũ, cùng với sư phụ của Chư Giả Chi đều có thể!

Hiện tại hắn ngay cả Thần Vương cũng chưa có tấn nhập, thì như thế nào dám bộc lộ ra bí mật hắn có Tử Đỉnh?

Thật may là tiểu nha đầu một mực theo bên người hắn, nếu không trong lúc vô tình hướng mẫu thân nàng tiết lộ một hai, đối phương lại vừa vặn là đối thủ của tổ tiên Lâm gia năm đó, vậy cũng không biết sẽ sinh ra hậu quả gì.

Nhất định phải mau tăng cường thực lực của mình !

Lâm Lạc cũng không có nhàn rỗi, cũng ở trong phiến không gian trọng điệp tìm kiếm dấu vết, nhưng mặc dù hắn nắm giữ không gian pháp tắc cấp bậc chí cao, nhưng cùng lão yêu quái như Sư Ánh Tuyết, thấm nhuần hai vạn ức năm còn là kém xa .

Lấy hắn tự nghĩ , dùng trình độ của hắn ít nhất phải mười vạn năm trở lên mới có thể tìm được. So với Sư Ánh Tuyết nói nữa năm quả thật không thể so sánh.

Hắn chờ đợi, mà Mã Cẩn Huyên cũng vô cùng có nghị lực tần tần hướng hắn phô trương sắc đẹp, ngược lại để cho Triệu Ngọc Phi động tâm tư, muốn đem vưu vật động nhân này kín đáo đưa cho con trai làm thiếp .

Không nghĩ tới Lâm Tiêu Dương lúc trước là một mầm móng phong lưu, khắp nơi lưu tình, lúc ở hạ giới nữ nhân cùng hắn từng có quan hệ so với Lâm Lạc đời này đã gặp nữ nhân còn nhiều hơn, Nhưng kể từ khi cùng Sương Vô Nguyệt kết thành vợ chồng, hắn lại thành loại si tình, căn bản không có ý nạp tiểu thiếp, để cho Triệu Ngọc Phi vô công mà phản.

Hơn một tháng sau.

Một đạo ánh sáng xanh biếc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, khí tức đáng sợ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Sơn Cốc, một kích này nếu đánh trúng, như vậy toàn bộ Sơn Cốc này sẽ trong nháy mắt bị san thành bình địa, không có bất kỳ người nào có thể may mắn thoát khỏi.

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, một chưởng vỗ ra, nghênh hướng ánh sáng tật phách mà rơi kia.

Oanh !

Tiếng va chạm vang dội vạn dặm vang lên, ở phía trên Sơn Cốc xuất hiện một đạo ánh sáng huyễn lệ, công kích hai bên đều nhất tề chôn vùi.

- Hừ, tôn giá người nào, vì sao muốn giết nhi tử ta?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ở phía trên Sơn Cốc cuồn cuộn di động .

Bây giờ mới hỏi ?

Lâm Lạc cười lạnh, nếu không phải hắn còn có chút cân lượng, ngay từ lúc một kích kia của đối phương đã chết, hoặc là bị thương nặng.

Người này hiển nhiên chính là Nhạc Phong Vân, hắn căn bản cũng không có tính toán cùng người giết chết con trai có trao đổi gì, nếu có thể một kích đánh giết đối thủ, kia cần gì phải nói nhảm? Hắn cũng sẽ không nhàm chán đến muốn đi nghe cừu nhân cầu xin tha thứ hoặc là sám hối.

Cho đến một kích không có kết quả, hắn mới bắt đầu coi trọng Lâm Lạc, rốt cục mở ra kim khẩu .

- Nhạc đại nhân, lệnh công tử được cưng chìu kiêu ngạo, lại dám hướng Lâm đại nhân lên tiếng nhục mạ, chính là chết chưa hết tội.

Mã Cẩn Huyên đạp không mà ra, bởi vì không thấy được người tới ở phương nào, nàng cũng chỉ có thể hướng về phía bầu trời nói chuyện .

- Hừ, chỉ là Trung Nguyên Thần cũng có chen miệng?

Thanh âm của Nhạc Phong Vân lần nữa vang lên, một bàn tay trống rỗng xuất hiện, hướng về Mã Cẩn Huyên đánh ra.

- Giả thần giả quỷ.

Lâm Lạc tay phải tìm tòi, chỉ nghe một tiếng rên lên, một đạo nhân ảnh trống rỗng té ra ngoài, một kích đánh về phía Mã Cẩn Huyên kia không hiểu tự tiêu .

Mã Cẩn Huyên không khỏi trong lòng vui mừng, nàng biết mình lần này là thành công.

Cái động thân ra này vì Lâm Lạc nói chuyện, đối với Trung Nguyên Thần nàng mà nói chính là mạo hiểm cực lớn, nhưng bởi vì vô cùng nguy hiểm, Lâm Lạc tự nhiên cũng sẽ ghi tạc trong lòng.

- Nhi tử của ngươi sở tác sở vi, muôn phần đáng chết, ngươi không trước tìm hiều nguyên nhân, xuất thủ chính là sát chiêu, cho thấy cùng con của ngươi cũng không khác nhau. Vốn ta cũng lười quản, nhưng nếu ngươi giết tới cửa, vậy cũng không cần đi rồi.

Lâm Lạc nhàn nhạt nói .

- Tôn giá , ngươi không khỏi cũng quá kiêu ngạo đi.

Nhạc Phong Vân hừ lạnh nói, mặc dù hắn bị Lâm Lạc một kích từ chỗ ẩn núp đánh đi ra, nhưng hắn là tồn tại Thượng Thiên Thần Nhị Trọng Thiên, có thể khinh thị sao ?

Lại nói, Lâm Lạc rõ ràng không phải là người Cửu U Thần Quốc, lại công khai nói muốn trấn giết Thượng Thiên Thần của Thần Quốc, đây cũng đem Cửu U Thần Vương đặt ở chỗ nào?

- Mã Cẩn Huyên, vả miệng cho ta.

Nếu Mã Cẩn Huyên trọng tình nghĩa, Lâm Lạc cũng không ngại báo lấy nhân tình, liền xem một chút đối phương có can đảm như vậy hay không.

Cái gì, vả miệng Thượng Thiên Thần ?

Từ trong lòng Mã Cẩn Huyên mà nói, nàng đối với đề nghị này dĩ nhiên là giơ hai tay tán thành, cũng bởi vì Nhạc Phong Vân quan hệ, Nhạc Tân Bạch mới có thể đối với nàng chèn ép, thậm chí bị buộc đi xa tha hương !

Nhưng dù Lâm Lạc là Thượng Thiên Thần Tam Trọng Thiên thì như thế nào, Nhạc Phong Vân có thể nói là Thần Quốc lương đống, nhân vật như thế là có thể khinh nhục sao? Đến lúc đó nếu gặp phải Thần Vương tới, Mã Cẩn Huyên có loại lãnh ý không rét mà run.

Cái hiểm này đến tột cùng có muốn mạo hay không?

Trong lòng nàng thay đổi thật nhanh, cơ hồ ở trong nháy mắt nàng đã định xuống quyết tâm, thân hình chợt lóe, huy động ngọc thủ hướng Nhạc Phong Vân đánh tới .

Tiện nhân kia thật đúng là dám ra tay !

Nhạc Phong Vân thiếu chút nữa tức điên, chỉ là một Trung Nguyên Thần cũng dám đánh bạt tai Thượng Thiên Thần? Cái này ngay cả suy nghĩ một chút đều là một đại tội, huống chi thật đúng là dám ra tay? Hắn tất nhiên giận dử, một chưởng giơ ra, hắn muốn sanh sanh trấn giết nữ nhân này, để cho người sau lưng kia biết mình phạm vào bao nhiêu sai lầm.

Nhưng một chưởng này của hắn đi ra, bỗng nhiên biến sắc, bởi vì lực lượng của hắn biến mất.

Ba.

Một thanh âm thanh thúy vang lên, ngọc thủ của Mã Cẩn Huyên trực tiếp rút đến trên mặt Nhạc Phong Vân. Bất quá mặc dù Lâm Lạc có thể phong cấm lực lượng của một Thượng Thiên Thần, nhưng phòng ngự của Nhạc Phong Vân vẫn còn ở đó, một chưởng này đi xuống ngay cả dấu tay cũng không có lưu lại .

Nhưng da mặt của Nhạc Phong Vân là đột nhiên trở nên đỏ bừng, đây là sanh sanh tức mà ra.

Sỉ nhục a !

Hắn đường đường là Thượng Thiên Thần, lại bị một Trung Nguyên Thần vả mặt, đây chính là sỉ nhục cực lớn sẽ đi theo cả đời hắn! Coi như một ngày kia hắn có thể tấn nhập Thần Vương, điều này cũng sẽ trở thành điểm nhơ của hắn, vĩnh viễn không thể nào xóa đi.

- A…

Hắn bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng rống giận, sóng âm hóa hình, biến thành vô số mũi tên nhọn phá không mà vũ .

-Tự tìm chết.

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, tiếng hô của Nhạc Phong Vân lập tức ngưng bặt, bị hắn mạnh mẽ phong chế thanh âm .